Gặp Phải Cô Nàng Ngây Thơ Trong Chương Trình - Chương 3
Tôi cười khẩy, cầm tờ nhiệm vụ lên hỏi: “Cô biết rửa bát không?”
“Nhiệm vụ của chúng ta là rửa bát à?”
Rõ ràng là cô ta cầm tờ nhiệm vụ đến, vậy mà lại giả vờ như không biết gì, khó xử nói: “Từ nhỏ Thiến Thiến đã là bảo bối của bố mẹ.”
“Ở nhà chưa từng làm việc nhà bao giờ.”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn vào ống kính nở nụ cười giả tạo: “Được rồi, cô đứng bên cạnh đừng quậy phá, tôi rửa một mình.”
Rửa một cái bát ở nhà hàng này được một bảng Anh.
Thời gian là tiền bạc, tôi vội vàng chạy đến nhà hàng mặc đồng phục vào, sắp xếp cho Giang Thiến xong xuôi rồi bắt đầu rửa bát.
Vừa rửa xong một chậu, tôi đã nghe thấy tiếng đồ sứ rơi loảng xoảng bên cạnh.
Tôi hít một hơi thật sâu quay đầu lại, chỉ thấy Giang Thiến luống cuống đứng im tại chỗ, bắt đầu khóc: “Em không cố ý.”
“Em chỉ muốn giúp thôi.”
“Đồ ngốc, sao mày không thể hữu dụng như chị Lâm Lan vậy chứ?” Cô ta vừa khóc vừa tự mắng mình.
Nhìn mảnh vỡ bát đĩa vương vãi khắp sàn bên cạnh cô ta, tôi tức đến nghẹn lời.
Cô ta làm vỡ cả một tủ bát đĩa.
Không phải một cái, mà là cả một tủ!
Nói không cố ý, tôi không tin nổi.
Tôi bước nhanh về phía anh quay phim: “Anh quay phim, lúc nãy có chuyện gì vậy? Có thể cho tôi xem lại phần ghi hình được không?”
Lúc này toàn thân Giang Thiến run rẩy, tủi thân núp sau lưng anh quay phim: “Hu hu hu, em cũng không biết tại sao nữa.”
“Chị ơi, chị đừng mắng em được không? Bây giờ trông chị đáng sợ lắm.”
Anh quay phim giờ đây đã trở thành hiệp sĩ bảo vệ mỹ nhân, nhìn Giang Thiến với ánh mắt thương xót:
“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, anh thấy em không cố ý mà.”
“Lâm Lan, chương trình có quy định, không được cho khách mời xem lại.”
“Vừa nãy tôi đã thấy hết rồi, Giang Thiến chỉ muốn giúp thôi, cô có thái độ gì vậy?”
“Ai bảo cô cứ lo rửa bát một mình mà không chăm sóc Giang Thiến cho tốt?”
“Mau xin lỗi cô ấy đi, nếu không số bát đĩa này cô phải đền hết đấy.”
Tôi tức đến bật cười.
Anh quay phim này chắc quên mất chương trình đang phát sóng trực tiếp, cho dù tôi không xem lại thì những người khác cũng đã thấy chuyện gì vừa xảy ra.
Bình luận lúc này chia làm hai phe, mặc dù fan của Giang Thiến điên cuồng spam, nhưng vẫn có không ít người lên tiếng nghi ngờ:
[Vừa nãy Giang Thiến cố tình đúng không? Cho dù có ngốc cũng không đến mức đó.]
[Gặp chuyện chỉ biết khóc, giả nai cái gì, tôi không tin trong giới giải trí mà không có chút mưu mô thì có thể leo lên được vị trí này.]
[Mấy người ở trên đừng có nói quá, gặp chuyện như vậy chẳng lẽ các người không khóc à?]
[Hừ, chúc các người ngày nào cũng gặp phải loại người này!]
[Rút lui rút lui! Thiến Thiến gặp phải Lâm Lan này đúng là xui xẻo, em yêu ơi chạy nhanh đi.]
[Ôm Thiến Thiến, vừa nãy tiếng động lớn như vậy chắc em sợ lắm, không sao đâu con, mẹ sẽ đền tiền giúp con.]
…
“Anh hai à, anh có thể nhìn vào cái camera trên tay anh rồi hãy nói chuyện được không?”
“Trong phòng chỉ có ba chúng ta thì không có bằng chứng à? Anh tỉnh táo lại đi, chúng ta đang phát sóng trực tiếp đấy.”
“Lần đầu tiên tôi biết não tàn cũng có thể lây lan.”
“Cẩn thận bị người ta bán rồi mà vẫn còn giúp người ta đếm tiền.”
Sắc mặt anh quay phim dần đỏ lên, vẫn cố cãi: “Người ta đã nói không cố ý rồi, cô hung dữ như vậy làm gì?”
“Cô xem cô làm Giang Thiến sợ đến mức nào rồi kìa?”
“Nếu cô ấy bị làm sao thì cô chịu trách nhiệm được không?”
Tôi lấy điện thoại do chương trình cung cấp, gọi đến số cảnh sát địa phương: “Đương nhiên là không chịu trách nhiệm được rồi.”
“Nhưng từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, gặp chuyện phải báo cảnh sát.”
“Các chú cảnh sát có thể giúp chúng ta giải quyết mọi vấn đề.”
Giang Thiến hét lên rồi lao đến giật lấy điện thoại của tôi, đập mạnh xuống đất, giọng điệu quát mắng đã thay đổi hoàn toàn:
“Lâm Lan, cô bị điên à? Chuyện nhỏ này mà cũng báo cảnh sát?”
“Chỉ là làm vỡ mấy cái đĩa thôi mà, tôi đền là được chứ gì, đáng bao nhiêu tiền?”
Nghe vậy, anh quay phim ngạc nhiên quay đầu nhìn Giang Thiến, không nói gì nữa.
Tôi gật đầu, chỉ vào đống đổ nát trên sàn: “Cô nói đấy nhé, cô đền.”
“Camera đã quay lại hết rồi, nói được làm được. Tự cô đi giải thích với tổ chương trình đi.”
Giang Thiến dường như đã nhận ra điều gì đó, ôm mặt khóc lóc: “Hu hu hu, chị Lâm Lan, chị cố tình gài bẫy em.”
“Chị bắt nạt em ngốc nghếch, nên mới lừa em gánh hết trách nhiệm.”
“Cố lên Thiến Thiến, dù có ngốc cũng phải sống thật tốt.”
Nói rồi cô ta quay lưng về phía ống kính đi về phía tôi, nở nụ cười gian xảo rồi ngã xuống đất.
Tay cô ta đè lên mảnh vỡ, máu chảy đầm đìa, khiến cho anh quay phim hoảng hốt vứt luôn máy quay và lao ngay về phía cô ta.
“Chị Lâm Lan, chị biết rõ Thiến Thiến ngốc nghếch mà, sao chị lại đổ nước rửa bát ra sàn?”
“Đau quá, có phải Thiến Thiến sắp chết rồi không?”
“Chị Lâm Lan, cho dù chị không thích Thiến Thiến cũng đừng làm vậy chứ.”
“Thảo nào vừa nãy em đứng không vững, lỡ tay làm vỡ nhiều đĩa như vậy, thì ra…”
“Không trách chị đâu, là Thiến Thiến ngốc, hu hu hu.”
Anh quay phim định đỡ cô ta dậy, nhưng nét mặt có chút kỳ lạ.
Trên sàn nhà vốn dĩ không có nước rửa bát, anh ta có thể nhìn thấy.
Nhưng khán giả trước màn hình thì không biết gì, chỉ thấy Giang Thiến ngã và bị thương.
Con người luôn có xu hướng đồng cảm với kẻ yếu, đứng về phía người bị thương mà chỉ trích người khác. Lúc này, bình luận đang điên cuồng lên án tôi:
[Vừa nãy tôi đã thấy lạ, tại sao Giang Thiến lại đột nhiên đẩy cái tủ, thì ra là đứng không vững!]
[Lâm Lan quá nham hiểm, suýt chút nữa tôi đã bị cô ta lừa, vừa nãy tôi còn bênh vực cô ta.]
[Tội nghiệp Thiến Thiến của chúng ta gặp phải đồng đội như vậy. Tổ chương trình có thể đừng mời những nghệ sĩ như thế này nữa được không!]
[Tẩy chay Lâm Lan, ủng hộ Thiến Thiến! Lâm Lan cút khỏi giới giải trí!]
[Vừa nãy tôi thấy máu me be bét rồi, rốt cuộc Giang Thiến thế nào rồi? Tại sao tổ chương trình chỉ cử có một người đi theo họ vậy?]
…
Anh quay phim nhìn Giang Thiến khóc lóc thảm thiết cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Vừa rồi anh ta vì thương Giang Thiến nên mới lên tiếng, bây giờ dường như đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, chỉ im lặng liên lạc với các nhân viên khác của tổ chương trình.
Anh ta chỉ là một quay phim nhỏ bé, nào dám nhúng tay vào cuộc chiến giữa các nghệ sĩ, chỉ biết im lặng là vàng.
Nhìn anh quay phim, tôi biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng sẽ không lên tiếng bênh vực hay minh oan cho tôi.
Cú ngã này của Giang Thiến quả thực quá cao tay.
Không chỉ giải thích được hành động kỳ lạ làm đổ tủ bát đĩa vừa rồi, mà còn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, lại còn củng cố thêm tội danh tôi bắt nạt cô ta.
Giang Thiến ngốc chỗ nào? Cô ta thông minh lắm chứ.
Từng bước từng bước nhắm vào tôi.
Tôi nhặt camera dưới đất lên, hướng ống kính về phía mình: “Nếu tôi nói mình không đổ nước rửa bát ra sàn, chắc chắn các người sẽ không tin.”
“May mà Thiến Thiến của các người ngã xuống không kịp bày trò, tôi sẽ cho các người thấy sàn nhà bếp ở nước ngoài sạch sẽ đến mức nào.”
Tôi hướng camera xuống sàn, lấy khăn giấy lau lau.
“Ơ, lạ thật đấy, sao sàn nhà lại sạch sẽ và khô ráo thế này nhỉ?”
“Nước rửa bát ở nước ngoài bay hơi nhanh thật đấy, làm người ta ngã xong là biến mất luôn rồi.”
“Giang Thiến, cô thấy chúng ta có nên mua một ít về nước, thử nghiệm công nghệ mới không?”
“Cô cũng thấy kỳ lạ đúng không, tò mò đến mức nín khóc luôn rồi kìa.” Tôi mỉa mai.
Mặt Giang Thiến xanh mét, tức giận nhìn tôi: “Chị Lâm Lan, chị đang nói gì vậy, sao em nghe không hiểu gì hết?”
“Đều tại Thiến Thiến quá ngốc, người thông minh như chị nói gì em cũng không hiểu nổi.”
“Em chỉ là đau tay quá thôi, chảy nhiều máu quá, em chưa từng trách chị Lâm Lan đâu.”
Cô ta không tiếp lời tôi mà giả vờ như không hiểu.
Nhưng mà, tôi vốn dĩ không phải diễn cho cô ta xem, mà là diễn cho tất cả khán giả xem livestream.
Bình luận quả nhiên đúng như tôi dự đoán, dư luận bắt đầu xoay chiều:
[Lâm Lan chơi chiêu “âm dương” này, nói thật là tôi thấy sướng. Ai hiểu được nỗi khổ khi gặp phải thể loại mít ướt chứ!]
[Giang Thiến là sao vậy? Thủ đoạn trà xanh quá thể, rõ ràng Lâm Lan có làm gì cô ta đâu?]
[Có lẽ hai người họ bằng tuổi nhau, địa vị cũng ngang nhau.]
[Nếu không có camera, Lâm Lan đúng là trăm miệng cũng không cãi được, giới giải trí quả nhiên không phải nơi người bình thường có thể bước vào.]
Đương nhiên cũng có những bình luận công kích tôi: [Sao các người có thể nói Thiến Thiến như vậy? Cô ấy chỉ là ngây thơ thôi!]
[Các người quên rồi à, hôm qua ngay cả ảnh hậu cũng nói Thiến Thiến ngây thơ, chắc chắn là Lâm Lan giở trò.]
[Chương trình truyền hình thực tế nào mà chẳng có kịch bản, thương Thiến Thiến ngốc nghếch của chúng ta bị lợi dụng.]
[Lâm Lan cút khỏi giới giải trí!]
…
Tôi liếc nhìn bình luận, rồi lại nhìn số lượng người đang xem livestream.
Mỗi nhiệm vụ sẽ có một phòng livestream riêng, rõ ràng phòng của chúng tôi với lượng người xem 8 chữ số đã bỏ xa những phòng khác.
Chương trình này, gặp phải một tiền bối thích chèn ép người khác, lại gặp thêm một trà xanh giả nai, mới ngày thứ hai đã trải qua bao nhiêu chuyện, cũng coi như không uổng công tham gia.
Tôi vừa định dốc hết sức “bóc phốt”, thì cửa phòng bếp bật mở, một đám đông nhân viên ùa vào.
Theo sau là ảnh hậu Dương Liễu với vẻ mặt khó chịu.
Thấy nhiều nhân viên như vậy, Giang Thiến như được tiếp thêm sức mạnh, bĩu môi khóc lóc:
“Chị Dương Liễu ơi, em bị thương rồi, chảy máu đau lắm.”
“Chị đừng trách chị Lâm Lan, không phải lỗi của chị ấy đâu.”
“Đều tại em ngốc nghếch, việc gì cũng làm không xong, mới ra nông nỗi này.”
Cô ta ôm chầm lấy Dương Liễu vừa đến cùng nhân viên, khóc nức nở.
Các nhân viên có mặt đều cảm động, người thì băng bó vết thương, người thì an ủi.
Dưới sự dàn xếp của Dương Liễu, chuyện Giang Thiến làm vỡ cả tủ bát đĩa và vu oan tôi đổ nước rửa bát xuống sàn cuối cùng cũng chìm xuồng.
Tôi cũng không truy cứu nữa.
Dù sao cô ta giờ đã ôm được đùi ảnh hậu, tôi không thể đối đầu được.
Tôi đã có được tiếng tăm từ chương trình livestream này, cũng không tính là thiệt hại gì lớn.
Nhưng sau chuyện này, Giang Thiến dường như cho rằng dù mình có làm gì cũng sẽ có người chống lưng, sẽ không phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng nào.
Cô ta ngày càng quá quắt.
Lúc nào cũng nhắm vào tôi, trước khi làm gì cũng lấy danh nghĩa mình ngốc nghếch mà làm những chuyện ích kỷ, hại người lợi mình.
Có ảnh hậu Dương che chở, cuối cùng cô ta chỉ cần giả vờ ngây thơ khóc lóc là sẽ có người đứng ra bảo vệ cô ta, khuyên tôi tha thứ cho cô ta.
Đương nhiên, tôi cũng dần dần bộc lộ bản chất, lời nói như tẩm độc vạch trần cô ta, khiến cô ta từ giả vờ khóc chuyển sang khóc thật.
Một tuần du lịch gian nan vất vả, tôi lại bất ngờ có thêm một lượng fan trung thành.
Mỗi khi ống kính hướng về phía tôi, đã có người bình luận ủng hộ:
[Bao giờ chị Lan mới khai hỏa súng máy đây, em chờ không nổi nữa rồi.]
[Đề nghị chị Lan làm một chương trình riêng, chuyên đi “bóc phốt”. Xem đã quá!]
[Đồng ý với bạn trên, danh sách khách mời tôi đã lên xong rồi, chương trình ở đâu, hóng hóng hóng!]
…