Gặp Lại Tại Địa Phủ - Chương 4
12
Không biết là nhờ cái miệng rộng của Vô Thường nào mà toàn bộ quỷ Địa Phủ đều biết.
Mọi người nhiệt tình giúp tôi điều tra người thần bí.
Sắc quỷ trẻ tuổi mới vừa nói khi còn sống đã gặp qua, quỷ đói chết ở Địa Phủ lâu ngày nói đã từng thấy qua kẻ đó ở bờ sông Vong Xuyên.
Tin tức tầng tầng lớp lớp, thật giả tá lả.
Tôi thậm chí không có được tin tức hữu ích nào, cũng không biết bọn họ làm sao xác định chính mình đã nhìn thấy tên kia.
Nhưng nếu đã hạ quyết tâm muốn tra thì không thể bỏ qua một đầu mối nào.
Tôi đi bờ sông Vong Xuyên trước.
Sông Vong Xuyên giống như nước đọng, chỉ có lúc trăng tròn, vô số lệ quỷ dưới đáy sông sẽ nhô đầu lên khỏi mặt nước.
Nếu có quỷ hồn tới gần bờ sông, sẽ bị những ác quỷ kia kéo vào trong sông cắn xé, hồn phi phách tán.
Hai bên bờ sông nở đầy hoa bỉ ngạn, quanh năm nở rộ không tàn, nhất là lúc trăng tròn, rực rỡ giống như máu tươi, như đang cảnh báo nguy hiểm trong sông.
Tôi đứng ở bên ngoài hoa bỉ ngạn, không xa không gần nhìn sông Vong Xuyên.
Đột nhiên có người kéo tôi từ phía sau.
“Em không muốn sống nữa à?”
Đó là Chu Vũ.
Tôi phục hồi tinh thần, lại phát hiện mình đã đi qua biển hoa bỉ ngạn, tới gần bờ sông.
Nếu như không phải Chu Vũ kịp thời giữ lại thì tôi sẽ bước vào trong sông và bị lệ quỷ xử lý.
Chu Vũ kéo tôi trở lại khu vực an toàn, chậm giọng nói: “Triệu Tĩnh, anh biết em đang tìm người bí ẩn kia, anh cũng đang tìm. Nhưng em không thể không quan tâm đến an nguy của bản thân.”
Tôi kinh hồn phủ định, một hồi nghĩ mà sợ.
Tôi biết nguy hiểm, không muốn qua. Lúc phục hồi tinh thần, đã tới gần bờ sông.
Chu Vũ khẩn trương đến mức mặt trắng bệch, anh ôm tôi, cả người phát run.
“Triệu Tĩnh, em hứa với anh, không làm chuyện nguy hiểm, nếu không, anh sẽ, anh sẽ…”
“Anh sẽ làm gì?”
“Anh sẽ mỗi ngày lải nhải nhắc em đi đầu thai.”
Tôi bật cười, anh cũng nhẹ nhàng nở nụ cười theo.
Tôi ở trên mặt anh xoa xoa: “Em đồng ý với anh. Làm sao lại không đồng ý chứ?”
Lúc này anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhìn chằm chằm tôi, giống như sợ tôi không thấy.
“Chúng ta cùng đi đón Noãn Noãn.”
Noãn Noãn nhào vào lòng tôi.
Tôi và Chu Vũ cùng chơi với con.
13
Tôi lại đi bờ sông Vong Xuyên.
Lần này, tôi mang theo Vô Thường 1314 và Mạnh Bà 618.
Ba người chúng tôi đã nghiên cứu dòng sông suốt hai tiếng đồng hồ mà không tìm thấy gì.
Cho đến khi con quỷ đói khát cung cấp tin tức kia bay tới, nói hắn mới nhớ tới, hắn nhìn thấy người thần bí kia là lúc trăng tròn.
Vì thế, tôi đợi đến đêm trăng tròn tháng sau.
Vô Thường 1314 và Mạnh Bà 618 đều chuyển ca để tới hỗ trợ tôi.
Ba người chúng tôi nấp sau hòn đá lớn.
Quay đầu lại thì một đám ma đang nấp sau lưng chúng tôi.
“Số 2024, chúng tôi đến hỗ trợ.”
“Số 2024, chúng ta quỷ nhiều thế mạnh, nhất định có thể bắt được kẻ thần bí kia.”
“Suỵt!”
“Cảm ơn mọi người.”
Chúng tôi chờ, rồi chờ hơn bốn giờ, rốt cục nghe thấy một loạt âm thanh sột soạt từ xa đến gần.
Nhìn kỹ, chính là một người mặc trang phục Nakayama màu đen.
Gã đi xuyên qua hoa bỉ ngạn, một tay ôm bụng, giống như bị thương.
Chỉ chốc lát sau, một đội quỷ binh đuổi theo.
Vô Thường 1314 nhỏ giọng nói: “Là quỷ binh dưới trướng Thập Điện Chuyển Luân Vương, mọi người cẩn thận, chú ý ẩn nấp.”
Tất cả chúng tôi đều đề cao cảnh giác, chú ý hướng đi bốn phía.
Bên bờ sông Vong Xuyên, quỷ binh cùng kẻ thần bí đánh nhau.
Lệ quỷ trong sông nhao nhao ló đầu ra, lại đặc biệt yên tĩnh, càng có vẻ quỷ dị.
Cho đến khi Tiểu Diêm Quân đuổi theo, lệ quỷ trong sông đột nhiên bộc phát.
Bọn họ lao ra khỏi mặt sông, cắn xé quỷ binh, vây quanh Tiểu Diêm Quân.
Vô Thường 1314 hô to một tiếng: “Hộ giá!”
Giống như tiếng kèn vang lên.
Tất cả mọi người đều xông lên.
Tôi và Mạnh Bà 618 vòng qua, xông về phía kẻ thần bí đang chạy trốn.
Sắc quỷ cùng quỷ đói chết cũng hướng bên này đuổi theo.
Chúng tôi đuổi theo người đàn ông bí ẩn trên cầu Nại Hà.
Ở đầu kia của cầu Nại Hà, là hai nhân viên chính thức, Mạnh Bà 111 và Mạnh Bà 112.
Một người bưng bát, một người cầm muỗng lớn khuấy một vại canh Mạnh Bà.
Và một con ma không nên ở đây.
Chu Vũ đánh giá tôi từ trên xuống dưới một cái, thấy tôi bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm.
Kẻ thần bí nhìn qua nhìn lại hai bên, dường như đang cân nhắc bên nào dễ phá vòng vây hơn.
Nhưng mà, chúng tôi thật vất vả vây gã, làm sao có thể để cho gã chạy thoát?
14
Mạnh Bà 111 hắt ra một muỗng canh Mạnh Bà, hắt vào giữa cầu Nại Hà, hắt vào kẻ thần bí.
Kẻ bí ẩn liên tục lui về phía sau, lui về phía chúng tôi.
Mạnh Bà 112 ném bát trong tay ra.
Canh Mạnh Bà 111 hắt ra toàn bộ rơi vào trong bát.
Chúng tôi bên này sẵn sàng đón địch, kẻ thần bí vừa tới gần lại lui về giữa cầu Nại Hà.
Gã bỗng nhiên mở miệng: “Sư huynh, kiếp này huynh lại với nữ nhân này lại cùng một chỗ.”
Chu Vũ sắc mặt nghiêm túc: “Sư đệ, đừng chấp mê bất ngộ nữa.”
Tôi mơ hồ.
Mạnh Bà 618 hỏi tôi: “Số 2024, nam nhân của cô có thân phận gì vậy?”
“Là bạn trai của tôi.”
Những thứ khác, tôi cũng không biết.
Chu Vũ và kẻ bí ẩn đánh nhau.
Mạnh Bà 111 cùng 112 ở bên cạnh nhìn chằm chằm, tùy thời chuẩn bị hỗ trợ.
“Số 2024, pháp thuật của vị này thật lợi hại.”
“Số 2024, cầu ôm đùi.”
Một đám quỷ mồm năm miệng mười.
Tôi có chút không phục hồi được tinh thần.
Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi tuyệt đối sẽ không tin, một người pháp thuật cao cường như vậy lại là Chu Vũ.
Sư huynh đệ đại chiến, thắng bại chẳng phân biệt được.
Mạnh Bà 111 và 112 gia nhập chiến cuộc.
Các cô cùng Chu Vũ phối hợp ăn ý, liên thủ bắt được kẻ thần bí.
Quỷ bên chúng tôi trở thành quần chúng vây xem.
Không biết người nào còn dẫn đầu vỗ tay.
Chu Vũ đi về phía tôi, nắm tay tôi.
Tôi âm thầm dùng tay kia chọc chọc lưng của anh, không có hất tay anh ra.
Trước mặt nhiều quỷ như vậy, tôi cho anh chút mặt mũi.
Quay đầu lại sẽ tính sổ với anh, rốt cuộc đã gạt tôi bao nhiêu chuyện.
Bên bờ sông Vong Xuyên, lệ quỷ một lần nữa bị trấn áp ở đáy sông, mặt sông khôi phục yên tĩnh.
15
Chu Vũ nói cho tôi biết, anh và sư đệ đều là người dưới trướng Nhất Điện Tần Quảng Vương.
Lúc bọn họ làm nhiệm vụ, sư đệ vô ý đánh đổ giá nến, phá hủy nửa trang sổ sinh tử.
Hai người cùng bị ném vào luân hồi, chuyển sinh vào đầu thế kỷ 20.
Chu Vũ tận tâm viết lại nửa trang sổ sinh tử bị đốt cháy.
Còn sư đệ lại bị xa hoa trụy lạc làm mờ mắt, cuối cùng không thể trở lại Địa Phủ làm Phán Quan.
Tôi nghe hiểu. Nhưng điều đó có liên quan gì đến tôi?
Tôi tiếp tục hỏi, Chu Vũ lại có ý đồ qua loa khiến tôi tức giận đến mức muốn đánh anh ta.
Đánh kiểu gì lại đánh tới trên giường.
Sau đó, tôi lại ảo não vì mình là một kẻ bị nhan sắc khống chế.
Tại sao anh ấy luôn phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của tôi?
Người đẹp như vậy, lại là bạn trai tôi.
Tôi cho anh một chiêu khóa họng.
“Thành thật khai báo, trong câu chuyện sư huynh đệ các anh, em đóng vai trò gì?”
“Anh nói, anh nói.”
“Anh viết lại nửa trang sổ sinh tử kia, sư đệ vì cướp sổ sinh tử, liền bắt cóc em đến uy hiếp anh.”
“Em?”
“Đúng vậy, kiếp trước chúng ta cũng là người yêu.”
“Em bị gã uy hiếp sao? Anh cứu em sao?”
Tôi chăm chú nhìn anh, xem anh trả lời thế nào.
Chu Vũ kéo tay tôi ra, ngược lại đè tôi xuống giường.
“Em quá lợi hại, không cho anh cơ hội thể hiện.”
Tuy nói như vậy, nhưng biểu tình trên mặt anh lại khó coi.
Tôi rất tò mò: “Em đã làm gì?”
“Em nhân cơ hội tấn công sư đệ, hai người đánh nhau. Anh giúp em, kết quả trong quá trình đó thì nửa trang sổ sinh tử lại bị hủy.”
Tôi thực sự không phải là loại người sẽ ngồi chờ chết.
“Cho nên sư huynh đệ các anh lại luân hồi.”
“Là anh cùng em luân hồi. Lần này, anh còn uống canh Mạnh Bà, sau khi chết đến Địa Phủ thì anh mới nhớ tới những chuyện này.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu.
Khó trách anh đến Địa Phủ chỉ đòi nằm không, hóa ra là có chuyện cần làm.
Đồng thời cũng hiểu được vì sao anh lại quen biết Tiểu Diêm Quân.
Họ đã biết nhau từ lâu.
Đúng là cẩu nam nhân.
Chỉ có chút chuyện này mà cứ giấu tôi.
Tôi lạnh lùng liếc anh.
Người này, còn phải tiếp tục dạy dỗ.
16
Sư đệ của Chu Vũ bị đày vào địa ngục.
Khủng hoảng được giải quyết.
Tôi đi làm như thường lệ.
Chu Vũ mỗi ngày ở bên tai tôi cứ nhắc tới chuyện cùng đi đầu thai.
Tiểu Diêm Quân đã đến nhà tôi ba lần để mời Chu Vũ về làm quản lý cấp cao.
Tôi liền đem Chu Vũ đá ra khỏi cửa.
Để cho anh ngoan ngoãn đi làm kiếm tiền nuôi gia đình.
Tôi cũng làm việc rất chăm chỉ.
Từ phòng hồ sơ điều đến Bộ Vô Thường, chính thức trở thành một Vô Thường.
Mã số 2024.
17
Tôi và Chu Vũ đều có biên chế.
Dưới sự đồng chủ hôn của Nhất Điện Tần Quảng Vương và Thập Điện Chuyển Luân Vương, tôi và Chu Vũ kết hôn, trải qua những ngày không biết xấu hổ.
Ông xã chịu khó tiến bộ, kéo được cơ quan chức năng Địa Phủ vận hành tăng tốc, có hy vọng thăng chức tăng lương.
Con gái ngoan ngoãn đáng yêu, mỗi ngày ghé vào tai tôi nói: “Mẹ, con yêu mẹ.”
Ngày ngày đều tốt đẹp.
Năm 2024 là một năm vui vẻ.
-HẾT-