Gặp Lại Tại Địa Phủ - Chương 3
8
Lương Hàm nói, sau khi biết được tin Chu Vũ chết, cậu cũng từng hoài nghi nguyên nhân cái chết của Chu Vũ, nhưng kết quả cảnh sát thông báo là ngoài ý muốn.
Tôi bảo Chu Vũ hỏi chuyện của Vương Thiến.
Chu Vũ hỏi địa chỉ xong liền đi ra khỏi văn phòng, kéo tôi cùng nhau xuyên tường rời khỏi nhà Lương Hàm.
Tôi không hiểu nói: “Người bạn này của anh không phải rất lợi hại sao, sao không để cậu ta tiếp tục hỗ trợ điều tra?”
Chu Vũ chỉ nói một câu: “Cậu ấy cũng rất giàu có.”
Tôi hiểu trong giây lát.
Thật sự là có tiền có thể dùng quỷ đẩy cối.
À không, những người này so với ma còn không bằng.
Chu Vũ kéo tôi trở lại nhà Lương Hàm.
Lương Hàm đang gọi điện thoại cho Vương Thiến, nói là chúng tôi biến thành ma tới tìm cậu ta, muốn điều tra nguyên nhân cái chết.
Tôi tức giận muốn tìm bọn họ tính sổ, dù sao tôi là ma, trực tiếp hù chết bọn họ.
Chu Vũ nắm chặt lấy tôi, kéo tôi trở về nhà.
Nhìn cha mẹ trong lúc ngủ vẫn nhíu chặt mày, tôi đã khóc.
Tôi đã sai.
Không liên quan đến việc tôi có muốn chết hay không, mà là tôi không thể chết, tôi còn có cha mẹ.
Chu Vũ ôm tôi vào trong lòng nhẹ giọng an ủi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thút thít nói: “Chúng ta cũng đi thăm cha mẹ anh.”
“Được.” Anh lau nước mắt, vén tóc ra sau tai, dịu dàng cẩn thận, như đối đãi bảo vật.
Nhưng bởi vì chuyện của tôi mà anh cùng cha mẹ âm dương cách biệt.
Trong lòng tôi cực kỳ tự trách.
Tôi lại nhìn cha mẹ tôi, mang theo vô số nhớ nhung, lưu luyến rời đi.
Sau khi đến nhà Chu Vũ, anh báo mộng cho cha mẹ.
Rồi sau đó, anh cùng theo tôi đến phòng anh, từ trong tủ đầu giường lấy ra một quyển album ảnh cũ.
Tôi thổi gió lạnh, tùy ý lật xem, trong album tất cả đều là ảnh chụp khi còn bé của chúng tôi.
Chứng kiến chúng tôi lớn lên cùng nhau.
Chu Vũ nói, đây là hồi ức trân quý của anh.
Tôi cảm động đến nỗi hai mắt đẫm lệ.
Anh dám nói bộ dạng tôi khóc rất xấu xí.
Tôi nhe răng trợn mắt, hóa thành ác quỷ.
Anh ôm chầm lấy ác quỷ.
9
Trở lại Địa Phủ, tôi tiếp tục đi làm.
Không quá mấy ngày, tôi được điều từ phòng hồ sơ đến bộ phận Phán Quan.
Mỗi hồn ma sau khi bị Vô Thường dẫn đến Địa Phủ, đều phải qua Phán Quan xét xử trước.
Người có tội xuống địa ngục, người vô tội có thể tự nguyện ở lại Địa Phủ sinh hoạt, hoặc tự mình đi tới bộ phận Mạnh Bà nhận canh Mạnh Bà, quên đi chuyện cũ, qua cầu Nại Hà đi đầu thai chuyển thế.
Sau khi tôi đến Bộ Phán Quan báo danh, được sắp xếp đăng ký cho quỷ mới, những quỷ đăng ký xong xếp hàng chờ xét xử.
Chúng tôi không bỏ qua cho những bóng ma tìm cách trốn khỏi phán xét.
Hôm đó, người quen cũ của tôi là Vô Thường 1314 đã dẫn hồn phách của một bà lão đến đây.
Tôi đăng ký theo quy định.
Đột nhiên, bà lão “A” một tiếng, khiếp sợ nhìn tôi, theo sau là áy náy cùng hối hận.
“Cháu ơi, là bà có lỗi với cháu!”
“Bà ơi, cháu không biết bà.”
Ôi này, đừng nhận người thân lung tung, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không thể đi cửa sau.
“Cháu gái, là bà hại cháu.” Bà lão khóc dữ dội.
Tôi nhìn kỹ, càng nhìn càng trừng lớn.
Là bà nội đã cầu xin tôi xuống sông cứu người!
Lúc này, bà đã khóc, khóc nhiều đến nỗi những hồn ma xung quanh cũng phải cảm động.
Chu Vũ đi tới bảo vệ tôi, bộ dáng như muốn giết quỷ: “Con quỷ nào không có mắt tìm vợ tôi để gây phiền toái?”
Tôi chọc chọc sau lưng anh: “Em không bị phiền toái.”
Bà cụ kia không khóc nữa, giống như bị Chu Vũ dọa sợ.
Vô Thường 1314 ngượng ngùng nói: “Bà lão này nói bà ta đã hại 2024.”
Số 2024 chính là tôi.
“Là bà?” Chu Vũ cũng nhận ra bà ta, mày nhíu chặt hơn.
Bà lão run rẩy bước về phía chúng tôi, nhìn chằm chằm chúng tôi không chớp mắt.
“Tôi nhận ra cậu. Cậu là người yêu của cô gái đã cứu cháu tôi. Các người đều là người tốt, tuổi còn trẻ đã phải chết, là bà đã gây ra nghiệp chướng!”
Nói xong, bà lão lại khóc rống lên.
Tôi cùng đồng nghiệp bàn giao một chút rồi cùng Chu Vũ mời bà lão đến phòng họp nhỏ.
Bà lão nói: “Người muốn hại cháu, là một cô gái không kém cháu bao nhiêu tuổi.”
Chu Vũ không biết từ đâu lấy được ảnh chụp của Vương Thiến, đưa cho bà lão nhận dạng.
“Chính là cô ấy! Cô ấy nói cháu sẽ chạy bộ trên con đường đó mỗi ngày vào khoảng năm giờ chiều. Nói cháu biết bơi, chỉ cần lừa cháu xuống nước, hại cháu bị cảm lạnh là được rồi.”
“À cái này…”
Tuy rằng đã chứng thực hoài nghi của tôi và Chu Vũ, nhưng trong lời nói của bà lão vẫn có chỗ không thông.
“Tại sao cháu gái bà lại rơi xuống nước?”
Tôi còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng Chu Vũ ngăn tôi lại.
Tôi làm thủ tục đăng ký cho bà lão theo quy định, bàn giao với Vô Thường 1314, sau đó bảo bà lão xếp hàng chờ Phán Quan thẩm tra xử lý.
Nhìn bóng ma của bà ấy, tôi nhẹ thở dài.
Tuy rằng bà ấy nhìn đáng thương, nhưng làm sai chuyện cuối cùng vẫn phải chịu trừng phạt xứng đáng.
Chu Vũ hỏi: “Có muốn cho Noãn Noãn gặp mặt bà ấy không?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước tiên nói với Noãn Noãn, xem con bé muốn thế nào.”
Hiện tại, Noãn Noãn không nhớ rõ chuyện lúc còn sống, chỉ biết mình tên là Noãn Noãn, hơn nữa còn nhận tôi là mẹ của nó.
Có lẽ Noãn Noãn cũng chỉ nghe lời tôi thôi.
Chu Vũ xoa đầu tôi mấy cái, nói sang chuyện khác: “Anh đến Diêm Vương điện gặp Tiểu Diêm Quân, tan tầm chờ anh cùng về nhà.”
Tôi mở to hai mắt hỏi: “Không phải anh tới đón em tan ca sao?”
Anh giả vờ suy nghĩ: “Anh tiện đường đón em tan ca.”
Tôi chống nạnh hừ hừ mất hứng.
Chu Vũ cười khẽ một tiếng, thừa dịp trái phải không có quỷ nhìn thấy, nghiêng người hôn lên môi tôi một cái.
Trong lòng tôi mềm mại tê dại.
Quên đi, lần này tha cho anh.
10
Lúc tôi tan ca, Chu Vũ đúng giờ xuất hiện.
Vô Thường 520 nhìn thấy chúng tôi, cười nói: “Hai vị sắp trở thành cặp tình nhân mẫu mực ở Địa Phủ rồi. Vừa rồi tôi gặp Tiểu Diêm Quân, cậu ấy vừa gặp Trần huynh đệ đã thấy hợp ý, đáng tiếc hôm nay Trần huynh đệ vội vàng đón vợ tan ca, chỉ có thể để hôm khác đến nói chuyện.”
Ừ hừ, anh vẫn không thừa nhận là đến đón tôi tan ca.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh, nhưng miệng đã cười đến rạng rỡ.
Chu Vũ giúp tôi xách túi, còn khoác tay tôi lên cánh tay anh, cùng tôi về nhà.
Trên đường đi, tôi hỏi: “Anh và Tiểu Diêm Quân quen nhau như thế nào?”
“Quen nhau trong game.”
“Trước kia anh không chơi game.”
“Khi còn sống không biết đến, sau khi chết thể nghiệm một phen, mới biết thú vị.”
Anh luôn có thể nói ra quan điểm của mình.
Thế nhưng, theo hiểu biết của tôi về anh thì tôi không tin.
Tôi cũng biết nếu anh ấy không nói thì tôi cũng không hỏi được.
Chúng tôi đi nhà trẻ Địa Phủ đón Noãn Noãn trước, sau đó cùng nhau về nhà.
Khi về đến nhà, tôi nói với Noãn Noãn: “Bà nội con cũng tới Địa Phủ rồi, có muốn gặp bà ấy không?”
“Con muốn mẹ!” Noãn Noãn nhào vào lòng tôi, cô bé chỉ nhận “mẹ”, nhận chú Chu Vũ.
Chu Vũ dỗ Noãn Noãn đi ngủ, sau đó bắt đầu bóp vai, đấm lưng cho tôi.
Vô sự chẳng lấy lòng, không gian cũng là trộm.
Trong lòng tôi nghi ngờ.
Thế nhưng, anh không nói khiến tôi tức giận đến mức không muốn để ý tới anh.
Ai bảo anh không chịu nói cho tôi biết chuyện của anh, hại tôi vẫn lo lắng.
Chu Vũ bóp vai, bóp bóp, sau đó biến thành tư thế ôm.
Chúng tôi lại ôm nhau.
Thân thiết trong chốc lát, tôi đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đẩy anh ra.
Tôi hung ác nói: “Trước khi nói hết những chuyện trong lòng anh thì đừng có lại gần em.”
Anh trơ mặt lại gần, ở bên tai tôi thấp giọng nói: “Vợ, anh muốn cùng em bàn một chuyện.”
Giọng nói quyến rũ đến mức tai bạn sẽ ù ù nếu nghe thấy.
Trong lòng tôi cảm thấy yếu đuối vô cùng, nhưng tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, không thể để mình chiều chuộng anh ấy, đành tránh xa anh ấy một mét.
“Anh trước nói cho em nghe đi.”
“Chúng ta hãy cùng nhau đầu thai.”
“…”
11
Việc đầu thai này, không phải là không thể.
Thế nhưng, hiện tại đã biết chúng tôi bị người hại chết, đúng là vẫn không cam lòng, muốn cho mình một lời giải thích.
Cuối cùng, chúng tôi lại không thể đạt được thỏa thuận.
Đêm nay, chờ sau khi Chu Vũ và Noãn Noãn đều ngủ, tôi lén lút đi ra ngoài.
Bên ngoài, Vô Thường nhiệt tình số 1314 đang chờ tôi.
“Số 2024, đây là chứng nhận Vô Thường tạm thời của cô. Lần đầu tiên chấp hành nghiệp vụ câu hồn, theo sát tôi.”
“Được, cám ơn.”
Còn có một câu, tôi xin lỗi.
Hôm nay, tôi không chỉ làm Vô Thường câu hồn, còn muốn lén lút đi tìm Vương Thiến.
Tôi muốn đem hồn phách Vương Thiến câu ra.
“Cô là Triệu Tĩnh?”
Cô ta hoảng sợ không đánh tự khai: “Không phải tôi muốn hại cô, là có người ép tôi làm, cô đi tìm gã đi!”
“Ai ép cô?”
Cô ta ấp úng không dám nói.
Vì thế, tôi kéo sợi xích.
“Là một người cả ngày mặc áo đen, rất thần bí.”
“Lại có người thần bí khác muốn giết tôi?”
Nhưng tại sao lại có người mượn tay người khác giết tôi?
Không phải kiếp trước có thù chứ?
Tôi hỏi: “Có thể tìm gã ở đâu?”
“Tôi không biết, mỗi lần đều là gã tới tìm tôi.”
“Gã trông như thế nào?”
“Không biết! Mỗi lần gặp, tôi đều không thấy rõ hình dáng của gã. Có một lần, tôi cố ý ghé sát vào nhìn, đôi mắt của gã chỉ có một màu đen. Thật khủng bố, gã cho ta cảm giác rất khủng bố.”
“Số 2024, cô đang làm cái gì thế?”
Vô Thường 1314 tìm đến, lập tức đem hồn phách Vương Thiến đưa về trong thân thể cô ta.
“Xong đời, pháp lực của tôi không đủ. Người này tỉnh lại sẽ nhớ rõ chuyện câu hồn của cô. Số 2024, cô sắp gặp xui xẻo rồi!”
“Tôi có thuốc, sẽ không sao đâu.”
Tôi nhỏ giọng nói, lấy ra bí dược mà Mạnh Bà 618 đã tặng.
Thuốc vừa chạm vào mi tâm Vương Thiến liền dung nhập vào trong cơ thể cô ta, tiêu trừ ảnh hưởng bị câu hồn, đồng thời xóa đi ký ức ngắn ngủi mấy phút này.
Vô Thường 1314 thở phào nhẹ nhõm, giậm chân nói: “Số 2024, tôi sẽ không bao giờ hợp tác với cô nữa.”
Tôi cũng không muốn mạo hiểm để bị xử phạt, nhưng địch ở trong bóng tối, không giải quyết thì vĩnh viễn phải lo lắng đề phòng, không biết ngày nào đó sẽ bị bắn lén.
Tôi đem chân tướng sự tình nói cho số 1314, nhờ hắn giúp đỡ.
Vô Thường 1314 đồng ý.
Hắn phát động các Vô Thường khác, cùng nhau giúp tôi điều tra người thần bí.