Gặp Lại Tại Địa Phủ - Chương 1
1
Tận cùng của vũ trụ là biên chế.
Không nghĩ tới, sau khi chết tôi lại thi đậu công chức ở Địa Phủ.
Tôi xắn tay áo lên, quyết định làm việc ở Địa Phủ đến khi về hưu dưỡng lão.
Tạm thời không đầu thai.
Đêm đó, tôi dùng tiền báo mộng cho cha mẹ, nói cho cả hai biết tôi ở Địa Phủ sống rất ổn, ngày lễ ngày Tết nhớ đốt nhiều tiền giấy là được.
Sau khi động viên cha mẹ xong, tôi cũng báo mộng cho bạn trai.
Chúng tôi là người yêu thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt.
Tôi nói với anh: “Em thi đậu công chức ở Địa Phủ, phải làm việc ở Địa Phủ đến khi về hưu dưỡng lão, anh đừng nghĩ đến em nữa.”
Tôi gần như khóc khi nói điều đó.
Vừa mới bắt đầu yêu đương đã chia lìa.
Sau khi ra khỏi giấc mơ của anh ấy, tôi đau lòng một lúc lâu, hạ quyết tâm phải tạm biệt đoạn tình cảm này.
Đang lúc khóc nức nở một mình, điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
Mở ra xem, là trừ tiền… Chi phí báo mộng cho ba người.
Tôi gạt bỏ bi thương, lấy lại tinh thần, chuẩn bị cho công việc mới.
2
Ngày đầu tiên đi làm, đồng nghiệp Vô Thường thông báo cho tôi đi đón hai con ma mới.
Không nghĩ tới, ma mới lại là bạn trai của tôi, Chu Vũ.
Tối hôm qua, tôi vừa mới báo mộng cho anh, bảo hãy sống thật tốt, hôm nay anh ta đã đến Địa Phủ báo danh.
Tôi là câu hồn sứ giả sao?
Tôi nhìn anh thật lâu, hốc mắt hơi ươn ướt.
Tôi nghẹn ngào nói: “Sao anh cũng tới đây?”
Chu Vũ thản nhiên nói: “Em thi đậu công chức ở Địa Phủ, anh qua đây ăn bám.”
Đột nhiên, nỗi buồn trong lòng tôi đã giảm đi phân nửa.
Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh nghiêm túc đấy à?”
“Đúng vậy.” Anh trả lời rất nghiêm túc.
Còn rất tự tin.
Đây mà là bạn trai luôn nỗ lực, thích cạnh tranh của tôi sao?
Tôi nghi ngờ anh ta là giả mạo.
Anh từng bước tới gần tôi, trong đôi mắt đen lóe lên sắc thái mà tôi nhìn không rõ ý.
Đột nhiên, anh lộ ra bộ dáng tủi thân, đáng thương, nói: “Triệu Tĩnh, tối hôm qua em báo mộng nói với anh những lời kia, không phải là ý này sao? Hiện tại, anh đã xuống đây như em mong muốn, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Nghe vậy, tôi khóc không thành tiếng: “Đầu óc anh có vấn đề à? Có bệnh thì đi trị đi, đừng nghĩ vớ vẩn như thế!”
Khóe miệng Chu Vũ dường như giật giật vài cái, hùng hồn nói: “Trước kia chính em luôn nói cứ mặc kệ tất cả, bảo anh nuôi em. Hiện giờ từ dương gian đến âm phủ, hai ta đổi vị trí một chút, anh mặc kệ, em phải nuôi anh.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh, càng chắc chắn đây là Chu Vũ giả.
Phải biết rằng, bạn trai tôi được công nhận là vua cạnh tranh, lăn lộn.
Lúc đi học, cả lớp có một nửa học sinh thi đậu khoa chính quy.
Lúc làm việc, hơn phân nửa đồng nghiệp có tiền mua nhà mua xe.
Người khác oán trời oán đất, anh ta là rung chuyển trời đất.
Hiện tại, anh ta lại nói muốn mặc kệ tất cả!
Có đánh chết tôi cũng không tin.
Tuy rằng tôi hiện tại đã là ma, không thể chết.
Tôi lặng lẽ hỏi Vô Thường số 1314: “Anh ta có phải là ma khác giả dạng không? Đây không phải Chu Vũ mà tôi quen biết, đúng không?”
Vô Thường 1314 khẳng định: “Không nhầm đâu, hắn là do sư phụ Vô Thường 520 đích thân câu hồn về. Phán quan hiện tại bận quá, phải mấy ngày nữa mới đến người yêu và con gái của cô bị xét xử, nên cô dẫn người về trước đi.”
Tôi đã nghe nói về thành tích của Vô Thường 520, nhiều năm đứng Top 3 trên bảng xếp hạng thành tích của Vô Thường.
Đợi đã, con gái?!
Lúc này, có một bé gái bị tôi ngó lơ, cũng chính là một con ma khác được Chu Vũ nắm tay, chạy lại ôm lấy đùi tôi.
Trong đôi mắt to trong veo như nước, tràn đầy sự ngưỡng mộ.
“Mẹ ơi!”
Tôi rối bời.
Nghi ngờ nhân… à không, là ma sinh.
Đầu của tôi có một thảo nguyên xanh tươi sao?
Tôi nhìn Chu Vũ lên án: “Anh cắm sừng tôi?”
Chu Vũ cắn ngược tôi: “Con bé gọi em là mẹ, không gọi anh là cha.”
Cái gì?!
Là tôi cắm sừng Chu Vũ? Sao tôi lại không biết chứ?
“Mẹ, con là Noãn Noãn! Là chú dẫn con tới tìm mẹ.”
Cô bé tên Noãn Noãn này, ôm chân tôi không buông tay, còn ôm rất chặt.
“Bạn nhỏ, ‘mẹ’ không thể nhận bừa bãi nha, có biết hay không?”
“Mẹ là mẹ con! Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa không?”
Cô bé rất đau lòng.
Tôi hỏi Chu Vũ, đứa nhỏ này rốt cuộc là thế nào. Anh ta nói không biết.
Nhìn bộ dạng chột dạ của anh, rõ ràng là nói dối.
Tôi tức giận đến mức không muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng hai người một lớn một nhỏ này lại bám chặt lấy tôi.
Đợi đến sau khi tan ca, tôi nhận mệnh đưa bọn họ về nhà.
Lúc tôi mới tới Địa Phủ đã mua một căn hộ hai phòng, đem tiền giấy trong nhà đốt cho tiêu hết hơn phân nửa.
3
Tin tức người yêu mang theo con gái đến Địa Phủ tìm tôi lập tức lan truyền nhanh chóng.
Ngày hôm sau khi đi làm, các đồng nghiệp đều biết.
Tôi cúi đầu, không có một chút năng lượng nào.
Đồng nghiệp vỗ vỗ vai tôi: “Triệu Tĩnh, một nhà ba người các cô cũng coi như đoàn tụ ở Địa Phủ, nhìn thoáng một chút đi.”
Cảm ơn một chút an ủi này, nhưng không nhiều.
Tôi kéo ra một nụ cười cứng ngắc: “Đó không phải con gái tôi.”
Đồng nghiệp dừng một lát, lại khuyên: “Không có việc gì, đứa nhỏ chịu nhận cô làm mẹ là được.”
Tôi tê liệt! Việc này thật thái quá!
Đồng nghiệp lại lộ ra ánh mắt hiểu biết: “Bạn trai của cô mới tới Địa Phủ, để anh ấy yên ổn một thời gian cũng không phải việc lớn.”
Chà, ngay cả chuyện tên kia muốn ăn bám mà các đồng nghiệp cũng biết.
Tôi nắm chặt tay, định trở về sẽ nói chuyện với Chu Vũ.
Tan ca về đến nhà, Noãn Noãn lập tức nhào tới ôm hôn tôi một cái.
Tôi không nỡ làm cô bé buồn nên miễn cưỡng ôm cô bé.
Chu Vũ thì đang ngồi trên sô pha, chân trần bắt chéo, chơi game.
Tóc giống như ổ rơm, vạt áo mở rộng, hai chiếc dép lê một chiếc nằm ở dưới bàn trà, một chiếc ở dưới sô pha.
Tôi và Chu Vũ từ nhỏ đã quen biết, anh rất thích sạch sẽ, ngăn nắp, không chơi game, tuyệt đối không phải con ma luộm thuộm như hiện giờ!
Tôi lại một lần nữa nghi ngờ anh là giả.
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Anh là cô hồn dã quỷ từ đâu tới, dám cả gan giả mạo bạn trai tôi, xem tôi xử lý anh thế nào?”
Anh tiếp tục chơi game, ánh mắt cũng không ngước lên, nói: “Triệu Tĩnh, lúc em mới có kinh, em còn tưởng mông mình chảy máu, khóc bù lu bù loa, là anh cõng em về nhà.”
Tôi giật mình một chút, chuyện mất mặt như vậy, ngoại trừ mẹ tôi, cũng chỉ có tôi và Chu Vũ biết.
“Anh khá lắm, dám nhắc lại ký ức đó.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng anh ngẩng đầu, nhìn tôi không chớp mắt: “Trí tưởng tượng của em, so với lúc còn sống càng phong phú hơn.”
Thần thái này, giọng điệu này, đúng là Chu Vũ mà tôi quen biết.
“Nhưng Chu Vũ là một người tích cực, thích cạnh tranh, trước kia luôn cuồng học, sau cuồng việc. Từ khi nào mà anh thay đổi nhiều thế?”
Nói xong, tôi nhịn không được bật khóc.
“Trả lại bạn trai trúc mã cho tôi!”
Chu Vũ rốt cục ném điện thoại, xỏ đôi dép đáng ghét kia, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
À đúng rồi, điện thoại di động và dép lê của anh ở Địa Phủ, bao gồm cả quần áo, đồ ăn, tất cả đều là tôi mua cho anh.
“Đừng khóc, thật sự là anh.” Anh vỗ nhẹ lưng tôi.
“Anh ra ngoài tìm việc, kiếm tiền nuôi em.”
Tôi hít hít mũi, bĩu môi, nói: “Cũng không cần, em có thể nuôi sống gia đình.”
Tôi chỉ sợ anh là giả, sợ anh gặp phải phiền toái sau đó gạt tôi.
Chu Vũ bật cười: “Hiếm khi thả lỏng một chút, anh chơi game với Tiểu Diêm Quân ở Địa Phủ.”
Tiểu Diêm Quân? Chủ nhân tương lai của Địa Phủ!
Tôi kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, anh quen với Tiểu Diêm Quân lúc nào?
Đây chính là đại lãnh đạo mà ngay cả tôi cũng không có cơ hội gặp!
Chu Vũ nghiêng người hôn lên khóe miệng tôi một cái, vừa chạm đã rời đi.
Tôi theo bản năng vươn tay, sờ soạng cơ ngực anh một cái, sau đó bị hôn đến choáng váng.
À đúng rồi, hình như tôi còn quên một chuyện.
Tôi chưa hỏi anh ấy chết như thế nào.
Tự sát sẽ bị Phán Quan phán quyết xuống mười tám tầng địa ngục chịu đủ giày vò.
Đừng tự tử, sẽ rất thảm đấy.
“Chuyên tâm một chút.” Chu Vũ bất mãn nói, giọng khàn khàn gợi cảm.
Tôi đắm chìm trong niềm đam mê của anh ấy.
Nghĩ thầm, cũng được, quay đầu lại hỏi.
“A, còn có một đứa bé ở đây.”
Tôi phân tâm nhìn thoáng qua Noãn Noãn, cô bé đang đá dép và đồ ăn vặt xuống dưới sofa.
Hóa ra đầu sỏ gây ra lộn xộn, không sạch sẽ chính là cô bé.
Không đúng, là Chu Vũ dạy hư con bé.
Cẩu nam nhân.