Gả Qua Cõi Âm - Chương 2
4.
“Đồ nghiệt chủng! Còn dám làm càn à!”
Vị tiên sinh vung kiếm gỗ đào, thân hình của cô tôi lập tức bị chém thành hai mảnh giữa không trung, dần dần tan biến như khói bụi. Tôi thấy vẻ mơ hồ và một chút giải thoát trên khuôn mặt của cô.
Vị tiên sinh cười khẩy, nhìn cô tôi và nói: “Thanh kiếm này đã được yểm bùa, chỉ cần chém trúng là ngươi sẽ hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh!”
Tôi mở to mắt, không ngờ ông ta lại ra tay tàn nhẫn đến vậy!
Phương Thời nhẹ nhàng che mắt tôi lại: “Sợ rồi à? Không sao đâu, có anh ở đây.”
Tiên sinh hét lớn: “Còn ai muốn vĩnh viễn đọa địa ngục nữa thì xông lên, để ta tiễn các ngươi đoàn tụ.”
Tiếng hú rợn người vang lên, hàng loạt bóng đen ùa về phía tiên sinh. Tôi nghe thấy giọng nói của cha mờ nhạt vang lên: “Thẩm Ngôn, mau chạy đi, tìm chị con!”
Chỉ một lúc sau, xung quanh trở nên hoàn toàn yên lặng, không còn âm thanh nào khác. Giống như trong cái sân bị thiêu rụi ba năm trước, tôi lại một mình quỳ giữa sân, yên lặng đến mức cứ ngỡ bản thân cũng đã chết.
Phương Thời thả tay, tiên sinh thu lại kiếm gỗ đào, chỉ còn cảnh hoang tàn trước mắt. Ông phủi tay áo, nhăn nhó lắc lắc tay: “Đi thôi, kẻo trễ giờ lành.”
Tôi nhìn lên vầng trăng sáng trên cao, đã gần ba giờ sáng rồi, chúng tôi cần phải nhanh chóng đi thôi. Không còn thời gian thu dọn mớ hỗn độn nơi này, tôi cầm chiếc ô đỏ đã chuẩn bị từ trước, đi theo sau Phương Thời và tiên sinh, hướng về phía ngôi nhà cổ của gia đình họ Phương.
Trên đường đến nhà họ Phương, chúng tôi phải băng qua một khu rừng rậm. Ba năm trước, chính tại nơi này tôi đã mất dấu chị mình.
Ban ngày khu rừng này không có gì khác thường, nhưng vào nửa đêm, khi trăng chưa lên, nơi này luôn chìm trong một màn sương dày đặc. Theo lời các cụ già trong làng, đây là cửa dẫn vào cõi âm, người sống tuyệt đối không nên bước qua.
Phương Thời dường như nhận ra sự lo lắng của tôi, anh đi trước nhưng lại ném chiếc ngọc bội bảo hộ cho tôi. Ngọc bội ấm áp, phát ra ánh sáng vàng nhạt, khiến cho không một làn sương nào dám lại gần.
Tôi nắm chặt ngọc bội trong tay, đặt lên ngực, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng, và nỗi sợ cũng tan biến. Có lẽ trước đây Phương Thời không yêu chị tôi như yêu tôi, nếu không thì chị đã không mất tích.
Nhưng dường như tôi vẫn xem nhẹ màn sương này. Càng đi sâu vào rừng, sương càng dày đặc, đến mức tôi không nhìn thấy con đường phía trước. Tầm nhìn của tôi cũng mất đi bóng dáng của Phương Thời và tiên sinh. Tôi hoảng hốt gọi: “Phương Thời? Anh ở đâu?”
Không có câu trả lời, chỉ có tiếng tôi vang vọng trong khu rừng âm u. Sương mù dày đặc như một bức tường thực thể, ngay cả tiếng nói của tôi cũng không thể xuyên qua.
Chết tiệt! Tôi ném chiếc ô đỏ xuống đất, tay xuất hiện hàng loạt lá bùa vàng, trong mắt tràn ngập sát khí. Đám sương này có thể cản đường chị tôi, nhưng không thể cản tôi. Lần này, tôi nhất định phải được gả vào nhà họ Phương, ai ngăn cũng không được!
Tôi nâng hai tay lên, vô số lá bùa từ ống tay áo bay ra, từng lá phát sáng, dần dần tạo thành một vòng tròn bao quanh tôi. Tôi bấm tay, chọc thủng đầu ngón tay, ánh sáng đỏ rực bùng lên phá tan tầng mây, khiến đám sương xung quanh bị hút lại, tạo thành một xoáy gió khổng lồ.
“Thiên địa huyền hoàng, hiến máu thịt của ta, mượn sức của Đạo Tổ, phá tan vạn tà!”
Vừa dứt khẩu quyết, vô số lá bùa quanh tôi bắn ra, nổ tung trong làn sương, tạo thành những lỗ hổng lớn. Dần dần ánh trăng chiếu xuống, tôi thở hổn hển. Phép này tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng cũng là thuật mạnh nhất mà sư phụ đã dạy cho tôi.
Cuối cùng tôi cũng phá tan được màn sương mù, nhìn ánh trăng trong trẻo chiếu xuống mình, tôi cảm thấy vui mừng. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh trăng mờ ảo lại trở nên cứng như thực thể, xuyên thẳng qua người tôi.
Sự sống nhanh chóng rời khỏi cơ thể, trước khi ý thức trở nên mơ hồ, tôi như nghe thấy một tiếng thở dài.
5.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trên một cây cầu không một bóng người qua lại, không thấy điểm đầu và cũng không thấy điểm cuối.
Cảm giác đau đớn dần chiếm lấy đầu óc tôi, như thể có ai đó vừa đập nát ngũ tạng lục phủ của tôi, toàn thân đau đớn đến xé rách. Có lẽ tôi vẫn chưa chết, vì chết đi chắc hẳn không đau thế này. Tôi không biết mình nên vui mừng hay thất vọng nữa.
Tôi mò tìm trong áo mình và lấy ra chiếc ngọc bội đã vỡ nát – lần này chắc hẳn là nhờ có Phương Thời cứu tôi.
Sau khi trấn tĩnh lại, tôi mới để ý đến sự kỳ lạ của cây cầu. Cây cầu này có vẻ không giống cây cầu nào ở dương gian. Bất chợt, từ xa vang lên những âm thanh lạ, mỗi lúc một gần, tốc độ rất nhanh! Hiện giờ tôi chẳng còn sức lực để chiến đấu, chỉ có thể đứng yên đợi số phận đến.
Một ngọn lửa xanh từ xa tiến lại, nhanh chóng phình to và lao về phía tôi. Lúc này tôi mới nhìn rõ đó là một ngọn quỷ hoả. Nó càng lúc càng gần, kích thước càng lúc càng lớn. Tôi hoảng hốt giơ tay lên để chặn, nhưng nó chỉ lướt qua người tôi như một cơn gió, không hề gây hại gì.
Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh. Khi quỷ hoả chạm vào người, tôi cảm thấy như bị ném vào một nơi lạnh lẽo khủng khiếp, đến mức máu dường như đông cứng lại.
Thở hổn hển như vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm, tôi buông lỏng cơ thể căng thẳng. Nơi này quá quái dị, tôi phải nhanh chóng hồi phục và rời khỏi đây.
Bất ngờ, tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang đè nặng lên mình, khiến tôi không thể đứng lên. Thậm chí không thể quay đầu lại, và bên tai tôi nghe thấy âm thanh ẩm ướt, như thể có ai đó đang liếm vào mặt tôi.
“Cô bé à, trông cô quen lắm đấy,” một giọng nữ sắc bén vang lên phía sau tôi. Bà ta quàng tay quanh người tôi, cổ như một con rắn dài vươn tới. Tôi cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt bà ta, và thứ ẩm ướt đó chính là lưỡi của bà.
Tôi nhớ trong cuốn “Thuyết âm quái” của sư phụ từng ghi chép về một loài quái nữ có lưỡi dài, với chiếc cổ và lưỡi kéo dài. Lưỡi Dài vốn từng là một cô dâu hạnh phúc, nhưng vào ngày cưới bị chồng phản bội, bị bạn bè ruồng bỏ, bị kẻ qua đường làm nhục. Cuối cùng chết thảm trên con đường trong đêm đông, không ai thu nhặt thi thể. Bà ta trở thành oán quỷ, chuyên phá hoại hôn lễ của người khác, để người khác cũng phải nếm trải nỗi đau của bà trong đêm tân hôn.
Trong mắt tôi lóe lên sát ý. Chẳng lẽ chị tôi đã bị mụ ta bắt đi và không thể đến nhà họ Phương sao?
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng nhà họ Phương đã sát hại chị, và tôi muốn kết hôn vào đó để điều tra.
Nhưng hiện tại, tôi phải đối mặt với mụ lưỡi dài này trước. Có vẻ như bà ta cũng rất hứng thú với tôi.
“Bà đã từng thấy tôi sao?”
6.
Tôi thầm kinh ngạc. Nếu bà ta không nói dối, thì rất có thể bà ta biết tung tích của chị tôi. Lưỡi Dài ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào tôi, lưỡi liên tục uốn éo như rắn: “Có chút khác biệt, nhưng đều giống nhau cả thôi.”
Nói rồi, bà ta đột nhiên dùng đầu lưỡi đâm mạnh vào trán tôi, khiến tôi lại ngất đi.
Lần tiếp theo khi tỉnh dậy, cây cầu đã biến mất, thay vào đó là một con đường đất. Đồng tử tôi co rút lại, vì con đường này rất quen thuộc với tôi. Đây là nơi tôi từng mất dấu chị ngày trước. Tôi đã trở lại dương gian rồi sao?
Tiếng cười lạnh lẽo phá tan suy nghĩ của tôi, bóng dáng quen thuộc xuất hiện – lại là Lưỡi Dài. Bà ta đột nhiên đánh ngất tôi rồi đưa tôi đến đây, rốt cuộc bà ta muốn làm gì? Nếu chỉ đơn giản là giết tôi, thì bà ta chẳng cần phải phiền phức thế này.
Lúc này, trông có vẻ như bà ta đang nghỉ ngơi, không để ý rằng tôi đã tỉnh lại.
Tôi nhẹ nhàng định đứng dậy rời đi thì chạm vào một mảnh vải mềm mại như lụa bên cạnh mình. Nhìn xuống, tôi thấy đó là một chiếc áo cưới màu đỏ rực, và dọc theo chiếc áo, rừng cây hai bên đường cũng đã bị nhuộm đỏ như máu. Những bộ áo cưới treo lơ lửng, nằm vắt vẻo, hoặc bay phất phơ trong không trung. Đây đều là những cô dâu bị Lưỡi Dài bắt về sao?
Hoảng hốt, tôi lùi lại một bước, vô tình đụng vào một cái cây. Một tiếng “bốp” vang lên, và từ trên cây, một cái đầu lâu rơi xuống, hốc mắt trống rỗng bốc lên ngọn lửa xanh, khiến tôi sợ đến nỗi ngồi thụp xuống đất.