Em Thích Anh Nhất Thế Giới Này - Chương 4
15.
Tuy tôi và Chu Ngạn Đào đã xác nhận quan hệ yêu đương.
Nhưng chỉ còn một tháng nữa đến kì thi đại học, chúng tôi giao hẹn sẽ cùng đậu một trường đại học, ai cũng không dám thả lỏng, đều đâm đầu vào học tập.
Hôm đó tôi đang ngâm nga trên đường về nhà thì phát hiện mẹ Trình đang đứng trước cửa nhà mình.
Mí mắt tôi nhảy lên một cái, nhưng vẫn lễ phép gọi một tiếng dì.
Mẹ Trình thấy tôi thì lập tức nhiệt tình đưa cho tôi một túi đồ ăn vặt.
Tôi không nhận túi đồ, thẳng thắn nói:
“Dì, có chuyện gì xin dì nói thẳng, dì không cần phải lần nào cũng như vậy.”
Vẻ mặt mẹ Trình cứng lại, nhưng vẫn giữ vững nụ cười trên môi:
“Tình Tình, chuyện là thế này, đứa nhỏ Gia Hữu kia mấy ngày nay đã ý thức được sai lầm của mình, còn nói với chú dì rằng sẽ nâng cao thành tích của mình.”
“Nhưng chương trình học nó bỏ mấy tháng nay quá nhiều nên dì muốn nhờ con bổ túc cho Gia Hữu…”
Bà ấy còn chưa nói xong tôi đã lên tiếng từ chối:
“Thật xin lỗi dì, nếu như mấy tháng trước con còn có thể đồng ý với yêu cầu này, nhưng đã gần đến kì thi tốt nghiệp, bản thân con cũng không ôn tập kịp chứ đừng nói đến việc bổ túc cho Trình Gia Hữu.”
Thấy thái độ tôi kiên quyết, mẹ Trình nói thêm vài câu rồi ngượng ngùng rời đi.
Tôi vốn cho rằng chuyện này đến đây là kết thúc.
Không ngờ sáng hôm sau khi đang đi lấy nước trên trường, tôi đột nhiên bị Trình Gia Hữu chặn vào trong góc.
Lúc đang muốn hỏi rốt cuộc cậu ta lại đang phát điên cái gì thì Trình Gia Hữu đã lên tiếng trước, đỏ mắt hỏi tôi:
“Liễu Tình Lam, một tháng nay tại sao cậu không đến tìm tôi?”
“Không phải cậu bị bệnh đói cảm giác sao, không có tôi cậu làm dịu bệnh như thế nào?”
Hả?
Thứ đồ chơi gì vậy?
Tôi thấy Chu Ngạn Đào đang ngoan ngoãn đứng cách đó không xa chờ mình.
Tôi đẩy Trình Gia Hữu ra, giọng hoang mang:
“Tôi có bạn trai rồi, tìm cậu làm gì nữa?”
Không ngờ Trình Gia Hữu lại phát điên tại chỗ.
Vẻ mặt cậu ta trầm xuống:
“Cậu ta biết trước kia tôi và cậu thân mật như vậy không?”
Không phải chứ anh trai?
Tôi bị chọc giận đến bật cười, chế nhạo:
“Cậu vẫn nên quan tâm đến bản thân mình trước đi, đều sắp trưởng thành rồi, đừng để đến lúc đó ngay cả một trường đại học bình thường cũng không đậu.”
Dứt lời tôi xoay người đi vào phòng học.
Chu Ngạn Đào thấy tôi ngồi xuống thì yên lặng nhìn tôi một cái, rồi lại nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tôi chống cằm nhìn anh: “Sao vậy?”
Chu Ngạn Đào muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
“Nam sinh bên ngoài vừa rồi mới tỏ tình với cậu sao?”
Tôi vội vàng phủ nhận: “Không phải, cậu ta là một đồ đần thôi.”
Chu Ngạn Đào ồ một tiếng.
Cảm thấy trong không khí có mùi dấm chua, tôi mỉm cười, nhân lúc không ai chú ý thì nghiêng sang hôn lên mặt Chu Ngạn Đào một cái.
Tiếng hôn rất lớn.
Tai Chu Ngạn Đào lập tức đỏ bừng.
Tôi thân thiết ngoắc ngón tay anh, dụ dỗ:
“Nào, đừng suy nghĩ lung tung, nha?”
Chu Ngạn Đào che nửa mặt bị hôn lên, phủ nhận:
“Cậu hiểu lầm rồi, mình không có suy nghĩ lung tung gì cả.”
Giọng nói anh uất ức, khóe miệng lại hơi nâng lên.
Đáng yêu chết mất.
Tôi cũng che miệng cười.
16.
Hôm sau.
Sau khi ăn trưa với Chu Ngạn Đào xong, tôi nói anh đứng ở góc cua chờ tôi một chút, tôi qua kia mua chai nước.
Lúc quay lại đã nghe thấy giọng nói khiêu khích của Trình Gia Hữu:
“Nửa năm trước Liễu Tình Lam đã bị chẩn đoán bệnh đói cảm giác, cậu đoán xem, trước khi cậu xuất hiện, ai là người giúp cậu ấy làm dịu đi những triệu chứng kia?”
Chu Ngạn Đào mặt không thay đổi nhìn cậu ta, giọng nói bình thản:
“Ha, vậy nên cậu muốn nói gì?”
Trình Gia Hữu nhếch miệng cười không chút thân thiện:
“Tôi và cậu ấy đã ôm nhau không biết bao nhiêu lần, anh trai, cậu là hiệp sĩ nón xanh sao, thứ con gái không sạch sẽ như vậy mà cũng dám yêu?”
Nghe vậy Chu Ngạn Đào âm trầm nhìn cậu ta.
Trái tim tôi xiết chặt.
Một giây sau, tôi thấy Chu Ngạn Đào xắn tay áo lên đấm thẳng vào mặt Trình Gia Hữu, giọng nói lạnh như băng:
“Loại người tùy ý đánh giá nữ sinh như cậu mới khiến tôi cảm thấy buồn nôn!”
“Cô ấy không phải vật phẩm, cậu không có đủ tư cách cũng không có lập trường để đánh giá cô ấy.”
Trình Gia Hữu bị đánh cho ngẩn người.
Sau khi kịp phản ứng lại, cậu ta hung dữ nắm lấy cổ áo Chu Ngạn Đào.
Trong lúc đánh nhau, mắt kính của Chu Ngạn Đào rơi xuống đất.
Tôi sợ Chu Ngạn Đào chịu thiệt, nhanh chóng lao đến tát cho Trình Gia Hữu hai cái thật mạnh.
Sau khi tát cho cậu ta hai bên cân bằng, tôi cười lạnh nói:
“Trình Gia Hữu, tôi thấy cậu đúng là hỏng hẳn rồi, mấy cái ôm bình thường mà cũng bị cậu miêu tả thành cái dạng đó.”
“Tôi không sạch sẽ? Vậy cậu cùng người khác ưỡn ẹo trong quán bar thì tính là gì? Bãi rác à? Cũng không biết sau này ai đen đủi vớ phải cậu nữa!”
Trình Gia Hữu hoàn toàn lật mặt với tôi, kì quái nói:
“Ít nhất ánh mắt tôi còn bình thường, không giống như cậu, mama boy như cậu ta mà cậu cũng cần.”
Cậu ta nhìn làn da tái nhợt của Chu Ngạn Đào, gằn từng chữ một:
“Một người đàn ông mà còn xinh đẹp hơn cả con gái, vậy mà cũng không biết xấu hổ!”
Lúc này tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì khi còn nhỏ đã học võ.
Nếu không tôi cũng không biết nên làm thế nào để phát tiết lửa giận của mình lúc này nữa.
Tôi đạp mạnh vào đầu gối Trình Gia Hữu, ép cậu ta đau đến mức quỳ xuống, sau đó dùng lực nắm lấy tóc cậu ta, ánh mắt lạnh như băng:
“Cậu ấy là mama boy thì cậu là gì, papa boy à? Tôi thấy cậu khỏe mạnh như vậy, đúng là tay chân phát triển còn não thì không!”
“Còn nữa, mẹ thì có gì là xấu, chẳng lẽ cậu không có mẹ sao, cậu do đàn ông sinh ra à?”
“Xinh đẹp thì sao, còn hơn cậu, xấu thế này, gặp người khác không thấy xấu hổ muốn tự sát sao?”
“…”
Tôi còn muốn mắng nữa nhưng Chu Ngạn Đào đã ôm lấy eo tôi, thấp giọng an ủi:
“Đừng tức giận vì thứ rác rưởi này, không đáng.”
“Sắp vào học rồi, A Lam, chúng ta về thôi.”
Tôi mất hứng ừm một tiếng.
Đi được một nửa, tôi nắm chặt cổ tay Chu Ngạn Đào, kiên định nói:
“Cậu tuyệt đối không được nghe lời của tên não tàn kia, cậu là đẹp trai thanh tú, mình rất thích, vô cùng thích!”
“Cho dù là nữ sinh hay nam sinh đều không nên bị định nghĩa bề ngoài cứng nhắc định nghĩa, chúng ta không làm sai bất cứ chuyện gì, không cần cảm thấy xấu hổ.”
“Người nên cảm thấy xấu hổ là người tùy ý định nghĩa chúng ta, áp đặt suy nghĩ của mình lên người chúng ta.”
Chu Ngạn Đào dừng bước.
Anh cười nhạt, ôm lấy mặt tôi, ánh mắt dịu dàng lưu luyến:
“A Lam nói rất đúng.”
“Nhưng mình căn bản không quan tâm đến suy nghĩ của người khác.”
“Chỉ cần A Lam thích khuôn mặt này của mình là được rồi.”
Chúng tôi nhìn nhau.
Trái tim tôi đập loạn không ngừng.
17.
Kì thi đại học kết thúc thuận lợi.
Tôi và Chu Ngạn Đào chơi bời tưng bừng vài ngày.
Ngày có điểm, sau khi biết chúng tôi phát huy tốt hơn ngày thường, có thể cùng nhau vào Bắc Đại, tôi càng hưng phấn hơn, kéo anh đi du lịch khắp nơi.
Khi quay về chung cư, tôi nghe được chuyện mới biết nhà Trình Gia Hữu một tuần sau sẽ dọn đi.
Thành tích thi tốt nghiệp của cậu ta rất kém, ngay cả một trường đại học ổn cũng không đậu.
Bố mẹ Trình rất thất vọng về cậu ta, nhưng lại không từ bỏ được đứa con trai duy nhất này.
Thế là nói với người ngoài cậu ta thi đại học không ổn, chuẩn bị dùng tiền đưa cậu ta ra nước ngoài học.
Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp Trình Gia Hữu ở trong tòa nhà.
Vẻ mặt cậu ta âm trầm, hoàn toàn khác với thiếu niên tỏa sáng như ánh nắng trong quá khứ.
Nhưng đó đâu phải việc của tôi?
Bây giờ tôi vừa nhìn thấy thằng nhãi này là cảm thấy buồn nôn, lần nào cũng nhìn thẳng đi lướt qua cậu ta.
Hôm đó trước khi đi ngủ, tôi lướt thấy khu vui chơi mới, nhanh chóng gửi cho Chu Ngạn Đào.
Anh lập tức trả lời: [Muốn đi sao? Ngày mai anh đứng dưới nhà đón em.]
Biết Chu Ngạn Đào không thích những nơi nhiều người, tôi vẫn còn do dự: [Người ở khu vui chơi rất nhiều, anh có ổn không?]
Anh ngoan ngoãn gửi voice chat: “Chỉ cần có A Lam là anh yên tâm rồi.”
Sau đó lại gửi thêm một sticker chú chó tặng hoa.
Tôi cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Hôm sau tôi trang điểm cẩn thận, mặc váy somi, đeo túi xách nhỏ ra ngoài.
Kết quả đi chưa được máy bước đã bị Trình Gia Hữu cản lại.
Quầng mắt cậu ta xanh đen, nhìn qua có vẻ đã không nghỉ ngơi tốt trong một thời gian dài.
“Cút đi, chó ngoan không cản đường.”
Sau khi nhỏ giọng mắng một câu, tôi liếc mắt muốn đẩy cậu ta ra.
Trình Gia Hữu đột nhiên lên tiếng:
“Liễu Tình Lam, ngày mai tôi sẽ ra nước ngoài.”
Bước chân tôi dừng lại.
Tôi còn chưa kịp trả lời cậu ta đã nói tiếp, ánh mắt nặng nề:
“Liễu Tình Lam, lúc trước cậu có thích tôi chút nào không?”
Nghe xong tôi gần như buột miệng: “Không.”
Trình Gia Hữu ngẩn người.
Tôi nhíu mày, cười chế nhạo:
“Ha ha, tôi khuyên cậu đừng nâng cao bản thân như vậy, dù sao cậu trong lòng tôi cũng không quan trọng như vậy. Cho dù có ôm một trăm một ngàn lần nữa thì người ở bên cạnh tôi cũng không phải cậu.”
“Thích cái lông gà, đừng có bắt đầu tự mê hoặc bản thân nữa, mau dọn dẹp đồ đạc rồi lăn ra nước ngoài đi!”
Trình Gia Hữu cúi đầu không nói gì.
Sau khi phá nát tia huyễn tưởng cuối cùng của cậu ta, tôi chạy thẳng đến chỗ Chu Ngạn Đào đang đợi mình bên ngoài.
Hôm nay anh mặc áo cộc tay cùng màu với váy của tôi, nhẹ nhàng thoải mái ngăn nắp, đẹp trai muốn mạng.
Tôi nhào vào lòng anh, giọng nói mềm mại: “Anh đợi có lâu không?”
Chu Ngạn Đào vuốt lại phần tóc rối cho tôi: “Không có.”
Thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, tôi không biết anh có thấy cảnh ban nãy hay không.
Nhớ đến tính cách ăn dấm của người này, tôi chọc lúm đồng tiền của anh, nhỏ giọng dò xét:
“Chà chà chà, anh có muốn hỏi em cái gì không?”
“Không cần.”
Chu Ngạn Đào hôn nhẹ lên khóe miệng tôi, thấp giọng nói:
“Anh vĩnh viễn tin tưởng A Lam.”
“Vì anh biết… A Lam của chúng ta thích anh nhất.”
Tôi vùi mình vào lồng ngực nóng bỏng của anh.
Tôi chợt nhớ đến vô số chiếc ôm thân mật trong lúc đi học.
Mỗi lần tiếp xúc da thịt với anh tôi đều cảm thấy an tâm.
Tôi cong mắt cười, ngọt ngào nói:
“Đúng vậy, em thích anh nhất.”
“Chu Ngạn Đào, em thích anh nhất nhất nhất trên thế giới này!”
[Hết]