Em Rất Nhớ Anh! - Chương 3
11
Nhớ lại chuyện cũ, tôi lại bắt đầu thấy ngại ngùng.
Lẩm bẩm một câu: “Cảm giác lúc đó em theo đuổi anh thật ngốc nghếch”
Nói xong, tôi suy nghĩ một lúc lâu rồi mới buột miệng nói thêm một câu.
“Giống như bị mất trí vậy.”
Giang Cảnh Lan đang lái xe, mắt anh nhìn thẳng về phía trước, nghe tôi nói vậy, anh cũng khẽ cười.
Nhưng anh không trả lời.
Cho đến khi đến đích, sau khi đỗ xe an toàn, anh mới quay sang nhìn tôi.
“Anh luôn cảm thấy khoảng thời gian trước khi chúng ta chính thức ở bên nhau không được gọi là thời kỳ theo đuổi, bảo bối à.”
Nghe vậy, tôi trợn tròn mắt.
“Gì chứ! Có phải anh chê kỹ năng theo đuổi của em kém quá nên không muốn thừa nhận phải không?”
Càng nghĩ càng tức, tôi liền đưa tay qua ghế lái, véo má anh ấy.
“Nói đi! Giang Cảnh Lan, ý anh là sao?”
Giang Cảnh Lan cười, rút tay khỏi tay tôi rồi mới bắt đầu tự biện hộ cho mình.
“Ý em là, việc em đến quán bar tìm anh, rồi tự chuốc say trước, làm nũng bắt anh đưa em về nhà phải không?”
“Hay em đang nói đến chuyện thấy anh ở bên cạnh người khác mập mờ, rồi tự tức giận đến phát khóc, khóc lóc mắng anh là tra nam?”
“Nếu em cho rằng mấy chuyện đó được coi là theo đuổi thì anh cũng chẳng biết nói gì hơn.”
Bị anh nói như vậy, tôi mới ngớ người ra, hình như đúng là như vậy thật.
Nói là tôi theo đuổi anh.
Nhưng thật ra trong suốt quá trình đó, người luôn quan tâm, chăm sóc tôi lại là anh.
Thế là tôi bắt đầu ấp úng tìm cách biện minh cho mình.
“Nhưng mà em cũng rất nghiêm túc lên kế hoạch cho những buổi hẹn hò của chúng ta mà.”
“Cũng không thể tính là em hoàn toàn không cố gắng được chứ…”
Lúc này đến lượt Giang Cảnh Lan nắm quyền chủ động, anh nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào khóe miệng tôi.
“Anh đâu có phủ nhận sự nỗ lực của em.”
Gió chiều nhẹ nhàng lướt qua tóc anh, đôi mắt trong veo ấy nhìn tôi.
Lấp lánh.
Giống như những vì sao đêm được vớt lên từ một hồ nước nhỏ trong rừng sâu.
Anh cười, khoé mắt cong lên, nốt ruồi son nơi khoé mắt càng thêm phần quyến rũ.
“- Ý anh là.”
“– Chúng ta vẫn luôn đang trong men say của tình yêu.”
12
Giang Cảnh Lan dừng xe ở một khu du lịch.
Không khí trong xe nhanh chóng nóng lên.
Nhịp tim như đang quá tải.
Tôi chớp mắt nhìn gương mặt Giang Cảnh Lan càng lúc càng gần, gần đến mức hơi thở hòa quyện vào nhau.
Chỉ còn một chút nữa là môi kề môi.
Ngay giây tiếp theo.
Bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Nhân viên công tác đứng trước cửa xe với vẻ lễ phép.
“Xin chào quý khách, hôm nay chúng tôi đã hết giờ phục vụ rồi ạ.”
Mặt tôi đỏ bừng vì chuyện tốt bị phá đám giữa chừng.
Còn Giang Cảnh Lan, người vốn luôn điềm tĩnh.
Lúc này thần sắc của anh thoáng qua một tia tiếc nuối.
Giang Cảnh Lan quay người chào hỏi nhân viên công tác.
“Vâng, chúng tôi sẽ rời đi ngay.”
Nói xong anh liền nắm tay tôi.
“Thôi, hôm nay đến đây thôi, họ sắp đóng cửa rồi, lần sau lại dẫn em đến chơi.”
Tôi gật đầu.
Đêm đã khuya.
Để tránh đụng mặt anh trai.
Tôi bảo Giang Cảnh Lan đưa thẳng đến căn hộ nhỏ của tôi, định bụng ở đó một đêm.
Xe Giang Cảnh Lan dừng trước cửa chung cư.
Lúc chuẩn bị xuống xe, tôi mím chặt môi, tháo dây an toàn.
Thừa dịp anh không chú ý, tôi lén hôn lên má anh một cái.
“Tạm biệt…”
Chữ “biệt” còn chưa dứt, tôi đã bị Giang Cảnh Lan túm cổ áo kéo ngược trở lại.
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được môi mình như bị nắm lấy.
Ngón tay thon dài của anh giữ lấy sau gáy tôi, không ngừng vuốt ve.
Tôi để anh tùy ý, hơi thở ấm áp gần kề.
Trong khoảnh khắc thở hổn hển, tôi thấy ánh mắt của anh nhìn tôi, như một con thú nhỏ bị bắt nạt quá mức.
Trong lòng đang suy nghĩ về chuyện gì đó, nhưng vẫn không quên hứa hẹn.
“Anh đừng lo, em sẽ không bắt anh đợi lâu đâu, cuối tháng này em sẽ nói với anh trai em.”
Giọng điệu của tôi thể hiện rõ sự dửng dưng và vô tâm.
Giang Cảnh Lan bất lực dựa vào trán với tôi, có lẽ anh thấy bộ dạng hiện tại của tôi thật nực cười.
Lần đầu tiên anh không tiếp lời tôi.
Anh dùng chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi tôi.
“Anh biết em đang chịu áp lực tâm lý, đừng vội, cứ từ từ cũng được.”
Tôi còn định nói gì đó thì bị một chuỗi nhạc chuông điện thoại dồn dập cắt ngang.
Nhìn màn hình điện thoại, tôi phát hiện ra đó là số của anh trai tôi.
13
Tôi bỗng dưng căng thẳng, thần kinh như bị kéo căng.
Cảm giác như sắp bị bắt quả tang.
Sau khi hít thở sâu điều chỉnh lại cảm xúc, tôi bắt máy.
Chưa kịp nói gì thì giọng nói chất vấn của anh trai đã vang lên từ đầu dây bên kia.
“Tần Chỉ Yên, em đang ở đâu?”
Tôi không nhận ra sự nguy hiểm trong giọng nói của anh, tay vô thức nắm chặt lấy vạt áo Giang Cảnh Lan.
Nói ra lời bào chữa đã chuẩn bị trước.
“À, anh à. Hôm nay em và bạn đi chơi hơi muộn, em định về căn hộ nhỏ của mình ngủ một giấc, không về nhà nữa, anh ngủ trước đi.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười lạnh của anh trai tôi.
Tôi linh cảm có gì đó không ổn.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của anh ấy vang lên.
“Hừ, vậy à, anh đang ở trước cửa căn hộ của em.”
“Bạn của em họ Giang phải không?”
Tôi quay đầu nhìn qua kính chiếu hậu.
Lúc này mới phát hiện ra xe của anh trai tôi không biết từ lúc nào đã bám theo xe chúng tôi từ phía sau.
Giọng anh ấy trở nên nghiêm nghị.
“Tần Chỉ Yên, cho em ba giây.”
“Hoặc là tự mình lăn xuống đây.”
“Hoặc là để anh mày tông cho tên họ Giang kia lăn xuống.”
15.
Tôi bị anh trai tôi đưa về nhà.
Ban đầu tôi nghĩ, dù sao thì cuối cùng cũng phải nói với anh ấy, chi bằng nhân cơ hội này thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với anh ấy.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là, anh trai tôi đang tức giận, nghe tôi giải thích một cái liền bùng nổ.
“Anh nói anh đến trường đua, liền nhìn thấy hai bóng lưng rất quen thuộc, nên đã chú ý đi theo.”
“Tần Chỉ Yên, em định giải thích với anh thế nào đây, em đã nói với anh là em và cậu ta không có quan hệ gì mà.”
Tôi có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Ở thế kỷ 21 rồi, tôi vậy mà lại bị anh trai cấm túc ở nhà, không cho tôi đi gặp Giang Cảnh Lan.
Điều này thật là mất nhân quyền.
Nhưng tôi cũng biết, ít nhất phải đợi anh trai tôi nguôi giận, tôi mới có thể nói chuyện với anh ấy về Giang Cảnh Lan.
Nhưng làm sao tôi có thể chịu đựng được việc không liên lạc được với Giang Cảnh Lan trong nhiều ngày như vậy.
Điện thoại cũng đã bị tịch thu rồi.
Tôi buồn chán kéo tai con thú nhồi bông trên giường, nghĩ cách thoát khỏi tầm mắt của anh trai để chuồn ra ngoài.
Chưa kịp nghĩ ra cách gì.
Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Lạc đột nhiên sủa inh ỏi ở vườn sau.
Tiểu Lạc bình thường rất ngoan, không thích sủa lung tung.
Tôi không nghi ngờ gì về vấn đề an ninh của khu biệt thự nhà tôi, vậy thì chỉ có một khả năng.
Để xác minh suy đoán của mình, tôi vội vàng xỏ dép lê chạy ra ban công.
Quả nhiên, người mà tôi ngày đêm mong nhớ đang đứng trong vườn hoa dưới lầu đợi tôi.
Tiểu Lạc quấn quýt bên cạnh anh, thân mật dựa sát vào người anh.
Giang Cảnh Lan ngồi xổm xuống, thử đưa tay vuốt nhẹ cằm Tiểu Lạc, chú chó lập tức rừ lên khe khẽ một cách đầy hưởng thụ.
Như thể cảm nhận được điều gì, Tiểu Lạc ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi chống cằm, nói chuyện với anh dưới ánh trăng.
“Sao anh vào được vậy?”
Giang Cảnh Lan đứng dậy, đút tay vào túi áo, anh bày ra vẻ mặt vô tội.
“Hình như anh trai em không phát hiện ra chuyện em lén ghi dấu vân tay của anh, vừa hay lúc cậu ta không có nhà, anh liền chạy đến để gặp riêng em.”
Tôi bật cười khanh khách.
“Em còn tưởng anh trèo tường vào chứ.”
Sợ anh không hiểu, tôi còn bổ sung thêm một câu.
“Như vậy sẽ càng giống Romeo và Juliet hơn.”
Nghe vậy, anh cũng mỉm cười.
“Nếu ban công nhà em có cây cổ thụ thì có khi anh thật sự đã trèo lên để gặp em rồi, Juliet của anh.”
Cười xong.
Hai chúng tôi không ai nói gì thêm, cứ thế nhìn đối phương một lúc lâu.
Dù không ai thốt ra nhưng dường như ngay cả màn đêm cũng hiểu rõ.
— Em rất nhớ anh.
16
Tôi nhìn anh một lúc lâu, cảm giác bồn chồn.
Phòng tôi ở tầng hai, nhà tôi cũng không cao lắm.
Bên cạnh tuy không có cây cối nhưng có một đoạn trụ nhỏ có thể trượt xuống được.
Cho dù có trượt thẳng xuống thì bên dưới cũng chỉ là nền đất mềm.
Chắc là sẽ không bị thương gì đâu.
Tôi hỏi ý kiến của Giang Cảnh Lan: “Hay là em trượt xuống chỗ anh nhé?”
Sợ anh nghĩ tôi là người bốc đồng, tôi lại bổ sung thêm một câu.
“Em học leo núi rồi, có kỹ thuật hỗ trợ, không có làm bừa đâu.”
Giang Cảnh Lan xem xét độ chắc chắn của cây cột một chút.
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt phấn khích của tôi, cuối cùng cũng không từ chối.
Chỉ nhớ là anh dặn dò tôi:
“Cũng được, nhưng chú ý an toàn đấy.”
Được anh đồng ý, tôi liền không nói hai lời mà trèo lên cây cột bên cạnh trượt xuống.
Chưa đầy mấy giây, hai chân tôi đã tiếp đất.
Tôi nhảy chân sáo về phía anh, vênh váo nói:
“Em nói rồi mà, em học rồi, có kỹ thuật chuyên nghiệp hướng dẫn.”
Nhưng sự thật chứng minh, vui quá hóa buồn là có thật.
Kết quả là vì tôi quá phấn khích, lúc leo trèo không bị thương, lúc này lại vì giẫm phải viên đá nhỏ trên mặt đất.
Rốt cục đột nhiên bị trẹo chân.
Tôi mất kiểm soát ngã về phía trước.
Giang Cảnh Lan vội vàng đỡ lấy tôi, ngồi xổm xuống nắm lấy mắt cá chân của tôi.
“Bảo em cẩn thận rồi mà, còn cử động được không?”
Tôi thử cử động mắt cá chân, phát hiện hình như không bị gãy xương.
Chỉ là tổn thương phần mềm bình thường.
Thế là tôi gật đầu với anh.
“Cử động được, chắc chỉ là bong gân thôi.”
Giang Cảnh Lan bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, ra hiệu cho tôi lên.
“Để anh cõng em đi dạo quanh đây một lát, lát nữa sẽ đưa em về.”
Tôi lập tức nhăn nhó mặt mày, tỏ vẻ không muốn.
“Sao lại phải về chứ…”
Giang Cảnh Lan nghe thấy tiếng cằn nhằn sau lưng, bật cười thành tiếng.
“Anh đã nói chuyện với anh trai em rồi, cậu ta sẽ không nhốt em nữa đâu.”
Lúc này tôi mới cảm thấy hài lòng, sau đó tôi mới phản ứng lại.
“Không đúng, nếu anh đã nói chuyện với anh trai em rồi, tại sao còn để em phải tự mình trèo xuống?”
Giang Cảnh Lan thấy tôi giờ mới nhận ra, anh càng cười lớn hơn.
“Nhưng anh thấy em có vẻ rất vui, làm sao anh nỡ lòng từ chối chứ.”
Tôi lập tức nhận ra anh đang trêu chọc mình.
Vươn tay véo nhẹ vào cổ anh lắc lắc:
“Giang Cảnh Lan, dạo này anh càng ngày càng thích trêu chọc em rồi đấy.”