Em Rất Nhớ Anh! - Chương 1
01
Anh trai tôi dạo này tâm trạng không tốt.
Anh ấy phát hiện ra rằng cứ mỗi khi mình có ý tưởng gì, thì kẻ thù không đội trời chung – Giang Cảnh Lan – đều sẽ hành động trước một bước.
Cảm giác bị kẹp giữa hai làn đạn này khiến anh ấy vô cùng khó chịu.
Vì thế, anh ấy đứng trước cửa phòng ngủ của tôi.
Anh ấy nhíu mày phàn nàn.
“Tên họ Giang kia là giun đũa trong bụng anh mày à? Sao mà khó chơi thế không biết.”
Thấy tôi mãi không trả lời, anh ấy mới nhận ra sự khác thường của tôi.
“Em đang căng thẳng chuyện gì vậy?”
Ánh mắt tôi đảo điên cuồng, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu thi nhau lăn dài trên trán.
Tủ quần áo sau lưng tôi phát ra tiếng động nhẹ.
Miệng tôi vẫn cố gắng biện minh.
“Không… Không có gì đâu, hôm nay nóng quá thôi mà, anh.”
Anh trai tôi nhìn ra ngoài cửa sổ với bầu trời u ám, ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi.
“Thật sao?”
“Thật mà.”
Tôi cười gượng gạo, nhân lúc anh ấy không để ý, đá đôi giày da nam dưới chân vào gầm giường.
Sau đó, tôi vờ như cầm điều khiển điều hòa trên bàn trang điểm, tăng nhiệt độ phòng lên hai độ.
“Anh xem, là em bật điều hòa cao quá đấy.”
Anh trai tôi vẫn cảm thấy nghi ngờ về hành động hôm nay của tôi, nhưng may là anh ấy đã bỏ qua cho tôi.
Anh ấy dựa người vào khung cửa phòng ngủ, chỉnh lại tư thế và quan sát tôi một lúc.
Cuối cùng mới nói ra mục đích của chuyến ghé thăm lần này.
“Bạn anh nói nhìn thấy em và Giang Cảnh Lan đi chơi với nhau, có thật không?”
Mắt tôi mở to, vội vàng xua tay chứng minh sự trong sạch của mình.
“Làm sao có thể, làm sao em có thể đi cùng Giang Cảnh Lan được chứ?”
“Hừ… Hừ hừ.”
Anh trai tôi cười khẩy.
“Anh cũng chẳng mong mày dám làm thế.”
“Tần Chỉ Yên, anh cảnh cáo mày, nếu để anh bắt được một…”
Lời nói đột ngột dừng lại, anh ấy nheo mắt.
“Anh mày sẽ đánh gãy chân tên họ Giang kia.”
Ầm ầm-
Anh trai tôi đóng sầm cửa phòng ngủ.
Cả trần nhà như rung chuyển vì cú va chạm mạnh.
Lời đe dọa vẫn còn văng vẳng bên tai, sau lưng tôi ớn lạnh.
Cùng lúc đó, tủ quần áo của tôi cũng được mở ra.
Người đàn ông cao ráo, sang trọng bước ra khỏi tủ, anh nhếch mép chỉnh lại cổ tay áo.
Rồi vòng tay ôm lấy eo tôi.
“Bảo bối, anh trai em hung dữ thật đấy.”
2.
Anh trai tôi mấy năm trước chơi bời khá phóng túng, anh ấy là khách quen của đủ loại quán bar, club đêm.
Được ba mẹ giao phó nên tôi chịu trách nhiệm đi tóm anh ấy về nhà.
Và tại đó, lần đầu tiên tôi gặp Giang Cảnh Lan.
“Anh, ba mẹ gọi anh về nhà.”
Ánh đèn chớp nháy.
Tôi đẩy cửa phòng bao, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt tôi chính là một đôi mắt hút hồn.
Người đàn ông xa lạ dựa người vào sofa đối diện cửa ra vào, một tay cầm ly rượu đầy.
Tay áo sơ mi đỏ được xắn lên đến khuỷu tay.
Gương mặt vì say rượu mà ửng hồng, đuôi mắt câu hồn điểm thêm một nốt ruồi son nhỏ xíu.
Như một chiếc bình đầy rượu, khiến người ta say sưa.
Yêu tinh.
Hai chữ này bất chợt nảy ra trong đầu tôi.
Thấy tôi nhìn mình ngẩn ngơ, người đàn ông khẽ cười.
“Tìm anh trai em à?”
Tôi ngơ ngác gật đầu.
“Anh ấy đổi chỗ rồi.”
“Hả?”
Tôi không nghe rõ câu tiếp theo của anh, theo bản năng hỏi lại một câu.
Bên cạnh vang lên tiếng trêu chọc.
“Lão Giang, cậu đừng chọc ghẹo em gái người ta nữa, cẩn thận lão Tần quay lại xử lý cậu.”
Người đàn ông được gọi là lão Giang cũng cười theo, giây tiếp theo liền ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Yết hầu của anh chuyển động theo dòng chất lỏng trôi xuống.
Tôi cảm thấy bản thân mình cũng hơi say.
Nếu không thì sao đầu óc tôi lại như bị biến thành hồ dán thế này.
3
“Đi thôi.”
Người đàn ông nhấc chiếc áo khoác đặt bên cạnh, bước đến trước mặt tôi.
“Anh đưa em ra ngoài.”
Tôi lơ mơ đi theo anh ra khỏi cửa rồi đứng bên lề đường.
Gió đêm bên ngoài buốt giá thổi qua khiến người ta có chút khó chịu.
Làn da tôi nổi lên một lớp da gà.
Người đàn ông chú ý đến cơ thể tôi đang run rẩy, anh vừa gọi điện thoại vừa lặng lẽ khoác chiếc áo khoác gió trên tay lên người tôi.
“Say rồi à? Đỡ cậu ta ra đây, em gái cậu ta đến đón rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, không khí đột nhiên trở nên ngưng đọng.
Nhìn người đàn ông đang lơ đãng bên cạnh, tôi nuốt nước bọt rồi lấy hết can đảm phá vỡ sự im lặng.
“Anh ơi, anh là bạn của anh trai em à?”
Người đàn ông nghe vậy liền nhìn tôi, anh trả lời một cách khó hiểu.
“Ừm… Coi là vậy cũng được mà không phải cũng được.”
“Vậy em có thể hỏi tên anh được không?”
“Giang Cảnh Lan.”
Giang Cảnh Lan.
Tôi âm thầm ghi nhớ cái tên này, đang định mở miệng hỏi xin cách liên lạc thì…
Anh trai tôi được người ta dìu ra, cắt ngang động tác của tôi.
Giang Cảnh Lan giúp tôi đưa anh trai lên xe đã gọi tài xế, đợi tôi ngồi yên vị…
Anh ấy đưa điện thoại của mình cho tôi.
“Thêm số liên lạc đi, có việc gì tiện liên hệ.”
“Lần sau đừng ra ngoài một mình nữa, con gái như em, ra ngoài nửa đêm nửa hôm thế này rất nguy hiểm.”
Tôi nhập từng số một vào điện thoại.
Đợi đến khi xe đi xa, tôi quay người nhìn người đàn ông đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tim tôi đập như múa trống khua chiên.
Đợi đến khi anh trai tôi tỉnh rượu vào ngày hôm sau…
Tôi dò hỏi tình hình của Giang Cảnh Lan.
Không ngờ anh trai tôi vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt liền nhăn lại.
Anh ấy xoa xoa cái trán vẫn còn đau nhức vì say rượu.
“Làm sao em quen cậu ta?”
“Anh cảnh cáo em, tránh xa cậu ta ra.”
Câu nói “Em muốn theo đuổi anh ấy” lập tức bị tôi nuốt ngược vào bụng.
Trực giác mách bảo tôi…
Tốt nhất là đừng nên làm như vậy.
04
Sự thật đúng như tôi dự đoán.
Anh trai tôi và Giang Cảnh Lan không hợp nhau lắm, vì vậy chuyện tôi theo đuổi Giang Cảnh Lan vẫn luôn được giữ bí mật.
Tôi không dám để anh ấy phát hiện ra một chút sơ hở nào.
Không ngờ rằng mới ở bên nhau không lâu, tôi đã suýt bị bắt quả tang.
Tôi quan sát phòng khách một lượt, xác định anh trai đã rời đi.
Sau đó tôi mới nắm tay Giang Cảnh Lan đi ra khỏi phòng ngủ.
Định bụng nhân lúc anh trai không để ý sẽ đưa anh về.
“Làm gì vậy, lén lén lút lút?”
Anh trai tôi đột nhiên xuất hiện từ trong bếp, khiến tôi sợ hãi lập tức giấu Giang Cảnh Lan sau chiếc ghế gần nhất.
May mà khăn trải bàn nhà tôi đủ dài, nhìn từ hướng của anh trai tôi sẽ không phát hiện ra điểm bất thường.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Qua ăn sáng đi chứ!”
Tôi chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống bàn ăn, ăn từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ bữa sáng.
Trong miệng nhạt nhẽo như nhai sáp, lại còn phải vừa ăn vừa phải đề phòng anh trai nhìn ra sơ hở.
Giang Cảnh Lan co đầu gối, ngồi dưới gầm bàn còn không chịu yên phận.
Lấy ngón tay vẽ vòng tròn trên bắp chân tôi.
Cảm giác ngứa ngáy lan ra khắp chân, tôi vội vàng ngăn cản hành động của anh.
Cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đừng quậy nữa!”
Giang Cảnh Lan vén một góc khăn trải bàn, chống cằm nhìn tôi, dùng khẩu hình miệng nói.
“Sao vậy, anh không được gặp người khác à?”
“Nói gì vậy?”
Anh trai tôi đột nhiên lên tiếng.
Tôi vội vàng giả vờ như không có chuyện gì rồi tiếp tục ăn sáng.
Thấy bữa sáng sắp trôi qua trong êm đẹp, anh trai tôi khi đứng dậy lại giẫm phải một vật cứng.
Một chiếc đồng hồ đeo tay nam hiệu Rolex.
Anh ấy nhìn quen mắt, nheo mắt lại, một tay giật tung khăn trải bàn lên.
05
— Bên dưới gầm bàn trống trơn.
Nhân lúc anh trai tôi cúi đầu, tôi nhanh chóng nắm tay Giang Cảnh Lan chạy ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại cùng lúc với giọng nói của tôi còn vương vấn trong không khí.
“Anh, em đi làm trước đây, anh cứ ăn tiếp đi!”
Lên xe xong, hơi thở của tôi vẫn còn chưa đều.
Giang Cảnh Lan bật cười. anh ấy giúp tôi vuốt ngực lấy hơi.
“Sợ cậu ta đến vậy sao?”
Tôi xua tay, không trả lời.
Điện thoại trong túi rung liên hồi, tin nhắn của anh trai như bom dội đến.
Tôi đành phải trả lời tin nhắn của anh ấy trước.
[Anh: Sao thế, có ma đuổi theo em à?]
[Tôi: Sắp muộn làm rồi…]
[Anh: Từ bao giờ em có tinh thần trách nhiệm vậy? Bớt nói lời thừa thãi đi, cái đồng hồ dưới gầm bàn là của ai?]
Tôi nhìn cổ tay Giang Cảnh Lan, lúc này mới phát hiện đồng hồ của anh thực sự đã biến mất.
Chẳng trách anh tôi lại đột nhiên cúi xuống nhìn gầm bàn như vậy.
Tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Giang Cảnh Lan, nhưng anh chỉ nhướn mày với tôi, tỏ vẻ bất lực.
Tôi cắn răng, đành phải gõ chữ trả lời.
[Tôi: Lần trước Tiểu Lạc đến cửa hàng nhất định đòi lấy cái đồng hồ này, không còn cách nào, đành phải mua cho nó một cái, chắc là nó làm rơi đấy.]
Tiểu Lạc là con chó mà mẹ tôi nuôi, ngày thường còn được cưng chiều hơn cả tôi và anh trai.
Thức ăn cho chó mà mẹ tôi mua cho nó đều là hàng nhập khẩu.
Lấy lý do này ra, anh trai tôi cũng tin được ba phần.
Anh ấy gửi tin nhắn với giọng điệu khó hiểu.
[Anh: Quả nhiên chó cũng thích đeo cái đồng hồ này.]
Tôi giả vờ như không hiểu ý mỉa mai trong lời nói của anh ấy, cuối cùng nhắn lại một câu: “Em đi làm đây, anh.”
Rồi tắt điện thoại.
Giang Cảnh Lan lại nhìn thấy đoạn đối thoại của chúng tôi trên màn hình, bèn không buông tha cho tôi.
“Tần Chỉ Yên, lúc em theo đuổi anh không phải nói như vậy.”
Anh bắt chước lời tôi từng nói.
“– Anh trai, anh yên tâm, nếu anh mà cãi nhau với anh trai em, em nhất định sẽ giúp anh.”
“Bảo bối, không theo đuổi nữa thì không cần chịu trách nhiệm nữa sao.”
Giang Cảnh Lan ghé sát lại gần tôi, ngũ quan tuấn tú của anh phóng đại rõ ràng trước mắt tôi.
Tôi cũng chột dạ vài phần.
Vội vàng đưa tay giữ lấy cơ thể đang tiến lại gần tôi từ ghế lái của anh, tôi hôn trấn an lên má anh.
Nhắm mắt lại, buông lời độc ác.
“Cuối tháng này!”
“Trước cuối tháng nhất định em sẽ giải quyết xong chuyện của anh trai em! Đến lúc đó em sẽ cho anh danh phận!”
Giang Cảnh Lan bật cười thành tiếng.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi.
Rồi hạ xuống một nụ hôn thân mật.
“Tuân lệnh, đại tiểu thư.”