Em Nghiện Mùi Hương Anh - Chương 1
1
Tôi khám nhiều bác sĩ nhưng đều khám bệnh, mà cơ thể yếu từng ngày.
Bí mật chỉ cho nhỏ bạn thân Triệu Triệu.
Một ngày trời, Triệu Triệu gọi điện thoại cho , hối nhanh chóng đến phòng tập thể dục.
Tôi của lúc đến chuyện cũng thở dốc: “Cái cơ thể của tao mà tập thể dục chỉ chếc nhanh hơn thôi.”
“Ê má, nhưng mà Trần Quân Ý đang ở đây nè, mày lẹ…!!”
Vụt.
Mười phút , phòng tập thể dục xuất hiện thêm một con nhỏ yếu ớt là .
Xui cái là thấy Trần Quân Ý.
Triệu Triệu vệ sinh .
mà, quần áo của đang để đây.
Áo thun máy chạy bộ, còn tới gần đã ngửi thấy mùi hương nồng say khiến hưng phấn.
Nói sơ qua một chút nào, Trần Quân Ý tuy mặt chó, chó, nhưng ăn ở sạch, thích sạch sẽ, khi vận động cũng ngửi thấy mùi mồ hôi.
Chỉ mùi thơm của nước giặt quần áo, cùng với một mùi hương đặc trưng riêng của , cực kỳ thơm!
Nhàn nhạt, chút mát lạnh.
Tôi nghiện mùi hương tự nhiên cơ thể .
Giống như một con ma đói cuối cùng cũng thấy đồ ăn, chạy ù tới máy chạy bộ, vươn móng vuốt …
Lý trí đang kêu gào: Đừng! Mày dừng cái đồ biến thái ! Buông nó Trương Vãn!
mà kiềm chế .
Tôi cầm áo của lên, cầm lòng đậu, áp sát mũi hít một thật sâu thật lâu!
Má! Sống !
Cảm giác như mới từ cõi chếc trở về , tinh thần trong nháy mắt phấn chấn cả lên, cảm giác cmn quá tuyệt vời!
Tôi say mê ngửi mùi hương của Trần Quân Ý.
Cho đến khi giọng chán ghét vai lên: “Trương Vãn, đang làm cái gì ?”
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
Trần Quân Ý khiếp sợ kinh ngạc chằm chằm .
Trời má, rõ ràng , thấy hết !
2
Áo thun của Trần Quân Ý đang ở tay .
Vậy thì suy , đang để trần thân .
Không thể một chút, cơ bắp của luyện đỉnh vcl, săn chắc, ngon!
rảnh để thưởng thức.
Tôi hổ đến mức lông tóc dựng lên, kéo Triệu Triệu chạy trốn.
Chạy một đoạn, hậm hực với nhỏ: “Sao mày nhắc tao?”
“Tao nhắc mày ! Kêu gần chếc! Mà mày đang bận hít trai, hít đến mức chảy dãi luôn, để ý tao !”
“Má, chếc Triệu Triệu, Trần Quân Ý sẽ nghĩ tao như nào?”
“Chắc là… sẽ nghĩ mày biến thái?”
Tôi gào lớn hơn nữa.
Triệu Triệu thở dài: “Giờ mày gào sớm đấy!”
Cô nàng chỉ , bất đắc dĩ: “Mày xách áo của đây, mặc gì về ký túc xá?”
Móe???
Hồi nãy chạy gấp quá, quên mất trả áo cho ….
Nỗi oan … giờ nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa sạch!
Tôi bất lực, mua chuộc Triệu Triệu bằng một ly trà sữa full topping để nhỏ thay trả áo cho Trần Quân Ý.
Tôi nôn nóng trong ký túc xá chờ đợi.
Nhỏ mới về, sốt sắng hỏi: “Nãy mày gì với ?”
“Tao như mày dặn đó, tao với là Trương Vãn lý do khó , tất cả chỉ là hiểu lầm, mong thông cảm, đừng để ở trong lòng.”
“Vậy , trả lời ?”
“Hắn …”
Triệu Triệu bắt chước dáng vẻ của Trần Quân Ý.
“Hả? Đến bây giờ mới phát hiện đầu óc vấn đề ?”
Tôi: “…”
Trần Quân Ý, con mọe nhà , đồ chó!
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới! Đồ chó gửi tin nhắn WeChat cho .
“Trương Tiểu Vãn, quen bác sĩ tâm thần , cần giới thiệu cho ?”
Giọng trầm ấm, mấy đứa con gái trong trường khen giọng như tiếng đàn trầm, nhưng tai thì chẳng khác mọe gì tiếng vịt đực.
Nhất là cái âm cuối lười biếng.
Khiến nhớ đến đôi mắt thờ ơ của .
Tôi: “Con trai ngoan của mẹ, con hẹn bác sĩ xem cho .”
“Hôm nay ngửi áo làm gì? Thích ?”
Tôi trợn trắng mắt, suýt chút nữa ném cái điện thoại thùng rác.
là ai cơ chứ! Cái danh thủ khoa khoa tiếng Trung kiêm chủ tịch câu lạc bộ văn học để trưng.
Tôi nghĩ một cái lý do: “Thật mẹ thích một trai khác trong phòng tập, nhưng mà ma xui quỷ khiến lấy nhầm áo của con, con hiểu ngoan xinh yêu của mẹ?”
Trần Quân Ý: “?”
Tôi lười nhắn .
một lát , điện thoại rung lên.
Trần Quân Ý: “Trương Vãn, mù đúng ? Người trai nhất phòng tập thể dục chẳng là ?”
3
Khoa vật lý và khoa văn cách khá xa.
Tôi đã tự tin rằng cần tìm Trần Quân Ý cũng thể sống .
Kết quả là tình trạng cơ thể xuống, nửa ngày 100 mét.
Chỉ thôi cũng mất nửa cái mạng của .
Vào thứ sáu, lê thân thể yếu ớt học môn tự chọn.
Lúc đang hấp hối sắp toi luôn nửa cái mạng còn , một mùi hương quyến rũ xộc khoang mũi , trong nháy mắt cơn hưng phấn ùa về.
Trần Quân Ý xuống phía .
Vóc dáng cao, chỗ chật chội khiến co đôi chân dài miên man , nhưng cmn cái dáng vẻ đó giống lãng tử phóng khoáng quá thể đáng.
Hắn xuất hiện, cả lớp chìm sự yên lặng kỳ lạ.
Bởi vì môn học tự chọn là “Nghiên cứu tác dụng và thành phần của đồ trang điểm”.
Tất cả sinh viên trong lớp đều là nữ.
Tôi chọc : “Cậu cũng đăng ký môn ?”
“Ừm, mới đăng ký tuần , giáo viên giảng khá .”
Khi trả lời , đầu ngửa .
Tầm mắt vặn thấy yết hầu của , cùng với xương quai xanh ẩn ẩn hiện hiện cổ áo.
Cùng lúc đó, một mùi hương cơ thể nam tính xộc mũi , thẩm thấu trong từng tế bào.
Tôi cầm lòng đậu mà nuốt nước miếng.
Mê quá! Thơm vcl! Cái mùi gây nghiện gì thế ?
Trong nháy mắt, cơ thể đã nạp đầy điện.
Mùi của tên chó dễ ngửi quãi!
Sao chó mà thơm quá ?
Con trai thể thơm như ?
Thật biết rõ, mùi thơm Trần Quân Ý nhạt, Triệu Triệu chẳng ngửi thấy gì.
cái căn bệnh mắc dịch dường như khiến mùi hương lan tỏa hơn.
Chỉ đối với thôi.
Sau đó bộ tiết học còn giáo viên đang giảng gì nữa.
Bởi vì đằng con hồ ly tinh đang quyến rũ .
Tôi nhịn nữa, duỗi dài cổ , nhích gần hơn một chút, ngửi nhiều hơn một chút.
Trần Quân Ý như con mắt thứ ba gáy, đột nhiên đầu .
Ánh mắt chạm .
Gần quá.
Gần như thế nào hả? Gần tới mức… chỉ một centimet nữa thôi là hun !
Chúng ngơ ngẩn đối phương.
“Trần Quân Ý! Trương Vãn! Hai em đang làm gì ?” Giáo viên tức giận quát lớn: “Muốn yêu đương hẹn hò thì dẹp qua hết một bên cho , tan học tính! Lớp tự chọn của mở để cho hai chị đến hẹn hò!”
Tôi nhanh chóng dậy: “Em xin thầy! mà thầy hiểu nhầm , chúng em yêu !”
“Hai em suýt chút nữa đã hôn , còn ?”
Bị thầy giáo phê bình chỉ là chuyện nhỏ.
ghép cặp với Trần chó là một chuyện lớn!!!
Hơn nữa, mọi đều đang dùng ánh mắt hóng chuyện để hai chúng .
Tôi gấp gáp: “Thầy ơi, thầy thể hạ thấp nhân phẩm của em, nhưng thể hạ thấp con mắt của em , em thà chùa tu còn hơn yêu đương với Trần Quân Ý.”
Mỗi khi như , và Trần Quân Ý sẽ tranh cãi nảy lửa thêm một hồi nữa.
Tôi nghĩ rằng lần cũng sẽ giống như những lần , chịu thua mà lên cãi .
ngoài dự đoán, im lặng gì.
Chỉ liếc một cái.
Kỳ lạ!
Đêm đó một quả dưa to đùng xuất hiện diễn đàn trường, với tiêu đề: [Trương Vãn đang hẹn hò với Trần Quân Ý? Hai suýt chút hôn trong lớp học!]
Tức chếc !
khiến tức giận nhất vẫn là, trong khu bình luận mọi đều đang nhiệt tình gặm dưa.
Tức xì khói!
Tôi thề với Triệu Triệu, dù “đói chếc” cũng sẽ tìm Trần Quân Ý “bổ sung năng lượng”.
Nói làm , cắn răng kiên trì trải qua nửa tháng.
Không chếc, nhưng yếu ớt giống như một con cô hồn dã quỷ, giờ đường mà gặp nào là bay cắn đó liền luôn .
Nửa tháng , một lần nửa thấy Trần Quân Ý.
Hắn đang chơi bóng rổ, cùng lúc đó ngang qua sân bóng.
bao giờ thể nghĩ tới, thân thể “thiếu thốn trai” đã lâu sẽ tạo nên một tác dụng phụ.
Hắn tùy ý vạch áo lên.
Tôi, như thấy con mồi béo bở, máu mũi chảy ròng ròng.