Em Muốn Chia Tay - Chương 3
15
Giờ ăn trưa.
Tôi vô tình gặp Lý Tuấn nên ngồi cùng anh ta.
Chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nhìn lên thấy Tống Đình cầm đĩa đi đến.
Anh mặt mày nghiêm nghị, bước đến ngồi xuống vị trí bên cạnh tôi.
“Ôi… Tổng giám đốc Tống.”
Lý Tuấn ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Anh ta cúi đầu ăn vội hai miếng rồi nói đã no, cầm đĩa chạy thật nhanh.
Tôi quay sang nhìn Tống Đình, tay anh cầm đũa khẽ run lên, rồi bắt đầu ăn như không có chuyện gì.
Thực sự mà nói, đây là lần đầu tiên anh ngồi cùng ăn cơm cùng tôi ở công ty.
“Vì sao Lý Tuấn lại sợ anh như vậy?”
Tôi bất ngờ hỏi anh.
Anh sững sờ rồi uống một ngụm canh.
“Có lẽ, tôi hơi nghiêm khắc với anh ta.”
Không đúng, tôi bí mật nhắn tin cho Lý Tuấn hỏi tình hình.
Lý Tuấn trả lời: “Gần đây tổng giám đốc Tống không biết bị sao, mỗi lần gặp tôi, mắt đều như có dao, còn hỏi toàn chuyện công việc.”
Tôi: “…”
16
Công ty tổ chức tiệc liên hoan.
Tôi vẫn như thường lệ, cố ý chọn một chỗ xa anh nhất.
Tôi vừa ngồi xuống, Lý Tuấn đã vui vẻ chào tôi.
Tôi mới nhận ra anh ta vừa đúng lúc ngồi bên cạnh tôi.
Không biết tại sao, tôi bỗng cảm thấy có một cái nhìn nóng bỏng.
Khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt cháy bỏng của Tống Đình.
Tôi lườm anh một cái anh mới ngượng ngùng quay đi.
Đi vệ sinh về, tôi phát hiện Tống Đình đã ngồi vào chỗ bên cạnh tôi thay cho Lý Tuấn.
Nhìn lại thì thấy Lý Tuấn quả nhiên đã bị chuyển sang chỗ của Tống Đình.
Chỗ của Tống Đình đã bao quanh bởi một vòng lãnh đạo.
Giờ Lý Tuấn bị kẹt giữa đám lãnh đạo đang không ngừng run rẩy.
Tôi đành thở dài, lại làm khổ Lý Tuấn rồi.
Lúc này, Khúc Sở Sở bước nhỏ đến, đổi chỗ với một đồng nghiệp bên cạnh Tống Đình.
Ngay khi Khúc Sở Sở ngồi xuống, Tống Đình lập tức dịch về phía tôi.
Thấy Tống Đình tiến lại gần, tôi cũng định dịch qua một chút. Kết quả là không thể dịch được.
Khi nhìn xuống, tôi thấy tay Tống Đình nắm chặt ghế của tôi, gân xanh nổi lên.
17
Tôi đã rất khó chịu, ban đầu tôi dự định từ chức.
Nhưng có một dự án đang tiến hành, tôi không muốn bỏ dở giữa chừng.
Nếu dự án này thành công, tôi không chỉ nhận được 20% hoa hồng mà hồ sơ xin việc cũng sẽ đẹp hơn.
Hôm đó, tôi định nộp kế hoạch cho Tống Đình xem.
Thế nhưng, tôi phát hiện tài liệu đã biến mất.
Tôi tìm khắp mọi thư mục trên máy tính cũng không thấy gì, ngay cả bản sao lưu cũng bị xóa sạch.
Lúc đó, tôi cảm thấy như trời sập xuống.
Đó là dữ liệu mà tôi đã chạy nghiên cứu hơn một tháng, là kết quả của một tuần tăng ca.
Tôi tức đến mức nước mắt sắp rơi, giọng nói run rẩy: “Ai đã động vào máy tính của tôi?”
Rõ ràng là không ai trả lời và cũng chẳng ai nhận.
Trưởng dự án đi đến hỏi: “Sao vậy, Tiểu Thấm?”
Tôi uất ức khóc: “Kế hoạch của tôi biến mất rồi, tất cả tài liệu đều không còn nữa.”
Trưởng dự án mở to mắt đầy đồng cảm, vì là đồng nghiệp nên anh ta rất hiểu.
Anh ta vội vàng nói: “Đừng lo, tôi sẽ giúp cô tìm IT xem có thể khôi phục không.”
IT nói có khả năng khôi phục, nhưng sẽ mất một tuần.
Thế nhưng, đề xuất cho khách hàng chỉ còn ba ngày nữa, chắc chắn không kịp.
Trưởng dự án thở dài: “Đi xin lỗi tổng giám đốc Tống xem có thể trì hoãn đề xuất không, dựa vào tình cảm trước đây của hai người thì chắc không khó.”
Tôi không muốn, làm sai thì phải tự chịu trách nhiệm.
Hơn nữa, vì lần hợp tác trước đã thất bại nên ban lãnh đạo rất coi trọng dự án này, hợp tác này đặc biệt quan trọng.
Tôi dùng tay lau nước mắt, hít mũi nói: “Không cần, kế hoạch đều do tôi làm, làm lại một lần không khó, chỉ cần ba ngày không ngủ nghỉ là được.”
Trưởng dự án nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ: “Còn trẻ thật tốt.”
18
Tống Đình vốn dĩ đang đi công tác đột nhiên trở về rất sớm.
Anh cầm cặp bước thẳng đến chỗ tôi: “Nghe nói, kế hoạch của em bị mất rồi?”
Quả nhiên, tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa.
Tôi đứng dậy, thành khẩn nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Tống, tôi xin lỗi, nhưng anh cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ làm lại trong ba ngày.”
Tống Đình còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ kiên quyết của tôi, cuối cùng vẫn im lặng.
Trong mắt anh thoáng hiện vẻ xót xa, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Tôi bắt đầu lao vào công việc.
Cho đến khi tan ca, các đồng nghiệp đã ra về hết, tôi vẫn không có ý định rời đi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu đến cùng.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy từ khi tan ca, luôn có một bóng dáng bên cạnh.
Khi tôi quay đầu, vừa khéo đối diện với ánh mắt Tống Đình.
Tôi giả vờ không thấy.
Anh tiến lại gần, do dự một chút: “Đi ăn thôi.”
Tôi gõ bàn phím: “Tôi không ăn đâu, không kịp.”
Giọng anh có chút sốt ruột: “Ít nhất cũng phải ăn chút, nếu không dạ dày sẽ hỏng mất.”
Tôi không kiên nhẫn: “Tôi thật sự không muốn ăn.”
Nói xong, bụng tôi lại phát ra tiếng kêu khó xử.
Thật ngại quá.
“Đi thôi, tôi mời em.”
Anh ngừng một chút, lại nói: “Coi như lãnh đạo quan tâm đến cấp dưới đi.”
Tôi nghĩ một lát, cũng đúng, lãnh đạo mời mà không ăn thì thật uổng.
19
Tống Đình gọi một đống món ăn theo sở thích của tôi.
Tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng gọi nhiều quá, không ăn hết được, còn phải về làm thêm giờ nữa.”
Lúc này anh mới chịu gập menu lại.
Tôi không nói gì, Tống Đình cũng không biết nói gì.
Thật ra, trước đây khi còn bên nhau, thường tôi là người nói, anh là người nghe.
Giờ không khí ngại ngùng đến cực điểm.
Đột nhiên, Tống Đình lên tiếng: “Con tôm này… thật to.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh một cái: “Ừm.”
Ăn một lúc, tôi lại nghe anh nói: “Cháo này… thật trắng.”
Tôi: “…”
Một lúc sau, tôi lại nghe anh nói: “Món tráng miệng này… thật ngọt.”
Tôi: “?”
Tôi lau miệng: “Tôi ăn xong rồi, tổng giám đốc Tống, tôi về làm thêm giờ đây.”
Tống Đình vội vàng đi theo sau.
Theo khẩu phần ăn của anh, chắc chắn vừa nãy anh không ăn đủ.
Hừm… tôi không cần quan tâm đến anh.
Trở về công ty, tôi tiếp tục dồn sức vào làm kế hoạch. Nhưng Tống Đình có vẻ không định rời đi.
Một lát sau, anh kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi giật mình: “Tổng giám đốc Tống, anh làm gì vậy?”
Anh nghiêm túc nói: “Tôi làm cùng em.”
Tôi ngỡ ngàng: “Không cần đâu, là do tôi sai, anh là sếp, sao có thể để anh làm thêm giờ cùng tôi đực.”
Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vừa kiên định vừa chân thành.
“Đây không chỉ là dự án của em, tôi là sếp, đây cũng là dự án của tôi. Em sai có nghĩa là tôi cũng sai, nếu có sai sót, tôi sẽ cùng em chịu trách nhiệm. Hơn nữa, nếu dự án không hoàn thành, thiệt hại cũng sẽ là của tôi, tôi không cho phép em đơn độc chịu đựng.”
Nghe xong, tôi có chút cảm động, cũng có chút áy náy.
Tôi gật đầu: “Ừm.”
Tống Đình vô thức đưa tay lên, định xoa đầu tôi. Tôi nghiêng đầu né tránh, anh siết chặt nắm tay, cứng ngắc hạ xuống.
20
Sáng hôm sau, Tống Đình lại kéo ghế ngồi bên cạnh tôi.
Các đồng nghiệp nhìn chúng tôi với vẻ vừa dám nhìn lại vừa không dám nhìn.
Tay gõ phím của tôi càng lúc càng nhanh.
Tôi bỗng hoang mang: “Tổng giám đốc Tống, anh…?”
Anh cố ý xích lại gần tôi, bắt đầu xem tài liệu: “Tôi làm xong rồi, để tôi giúp em.”
Tôi cắn môi, chỉ biết tiếp tục công việc của mình. Không thể phủ nhận rằng, Tống Đình phối hợp với tôi vô cùng ăn ý.
Anh dường như có thể đoán được suy nghĩ và ý tưởng của tôi, lập tức nhận ra tôi muốn làm gì. Thậm chí, anh còn đưa ra những sửa đổi tốt hơn cho ý tưởng của tôi.
Dù kế hoạch mới chỉ làm được một nửa, nhưng trông nó lại hoàn hảo hơn cả bản trước.
Đang nghĩ ngợi, anh bỗng đẩy nhẹ tôi: “Tập trung đi, đang nghĩ gì vậy?”
Tôi quay đầu nhìn anh, phát hiện anh rất gần, gương mặt rõ nét, đôi mắt như có sức hút.
Điều này khiến tôi nhớ lại lúc theo đuổi anh, chính vì dáng vẻ lạnh lùng và cao quý của anh mà tôi mê mẩn.
Nhịp thở của tôi bỗng trở nên gấp gáp. Để không bị phát hiện, tôi lập tức quay đầu đi.
Tiểu Thấm, làm gì vậy. Cố gắng lên nào.
21
Mấy ngày nay cứ như trong mơ, chớp mắt đã đến ngày trình bày đề án.
Tôi đặc biệt chọn một bộ đồ công sở, trang điểm thật tinh tế.
Sáng hôm đó gặp Tống Đình, anh ngẩn ra nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
“Tổng giám đốc Tống, chào buổi sáng.” Tôi bình tĩnh mỉm cười.
Anh khôi phục lại tinh thần, nói một cách không tự nhiên: “Chào buổi sáng.”
Sau đó anh gọi tôi lại: “Lát nữa tôi sẽ lái xe đưa em đi.”
Tôi ngừng lại một chút: “Được, đúng lúc xe của trưởng dự án cũng hỏng, chúng ta cùng đi nhé.”
Trưởng dự án ngẩng đầu từ đống tài liệu: “Hả? Xe tôi…”
Tôi lén đá anh ta một cái.
“À à à đúng. Cảm ơn tổng giám đốc Tống.”
Trên xe.
Người lái xe là trưởng dự án, tôi ngồi ở ghế phụ. Còn Tống Đình ngồi ở ghế sau, môi mím lại.
Cuộc trình bày diễn ra rất thuận lợi, khách hàng đều tỏ ra hài lòng và có ý muốn hợp tác.
Khi bước ra khỏi công ty khách hàng, tôi cảm thấy bầu trời như sáng tỏ hơn.
Tống Đình đứng bên cạnh tôi, do dự một lát: “Hôm nay em thật nổi bật.”
Tâm trạng tôi vui vẻ, cười đáp: “Nếu không có tổng giám đốc Tống, kế hoạch của tôi cũng sẽ không xuất sắc như vậy, cảm ơn tổng giám đốc Tống.”
Tôi nói lời cảm ơn xong, ánh mắt Tống Đình đột nhiên mất đi ánh sáng.
Anh không nhịn được mà kéo cổ tay tôi, đầu ngón tay khẽ run lên.
Đúng lúc đó, trưởng dự án vừa chạy tới: “Xin lỗi xin lỗi, nhà vệ sinh đông quá.”
Tôi lập tức rút tay lại.
Trưởng dự án hiển nhiên thấy cảnh này, Tống Đình quay sang nhìn thì anh ta lập tức nói: “À đúng rồi, đột nhiên tôi nhớ ra mình còn có việc phải làm, không đi cùng hai người được nữa, tôi sẽ tự bắt taxi.”
Nói xong, anh ta chạy đi mất.
Tống Đình nhìn tôi: “Đi thôi.”