Em Muốn Chia Tay - Chương 1
1
Tống Đình là giám đốc và cũng là bạn trai tôi.
Tôi là người chủ động theo đuổi anh.
Khi tôi vào công ty, Tống Đình đã phỏng vấn tôi.
Ban đầu, tôi không mấy hứng thú với vị trí này, lương thấp mà việc vặt lại nhiều.
Khi vừa nhìn thấy anh tôi thề sẽ phải bắt anh cho bằng được.
Tống Đình đẹp trai, cao hơn 1m8, đường nét ngũ quan sắc sảo, đúng gu của tôi.
Điều quan trọng là anh còn hứa sẽ tăng lương cho tôi.
Vì vậy, không lâu sau, tôi đã bắt đầu theo đuổi anh một cách nhiệt tình.
Khi mọi người đều nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ gặp thất bại, không ngờ Tống Đình lại đồng ý rất nhanh.
Hôm đó, tôi theo anh làm nhiệm vụ cả ngày, tối còn phải làm thêm giờ.
Tôi mệt đến nỗi không biết mình đã ngủ lúc nào.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy anh ngồi bên cạnh với một cốc cà phê, giọng nói lạnh lùng của anh nghe thật quyến rũ.
“Em… thật sự thích anh sao?”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Anh ôm tôi bằng một tay, thì thầm bên tai: “Vậy chúng ta ở bên nhau nhé, Trương Tiểu Thấm.”
Ôi trời.
2
Đúng lúc đó, một đồng nghiệp bất ngờ quay lại công ty để lấy đồ.
Hôm sau, tin tức về việc tôi và Tống Đình đang yêu nhau đã lan truyền khắp nơi.
Dù là cặp đôi, nhưng Tống Đình nói vì anh là giám đốc, nên phải công bằng, vì vậy ở công ty chúng tôi vẫn cần giữ khoảng cách.
Khoảng cách này chẳng khác gì mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.
Thông thường, khi tôi chào anh, anh chỉ gật đầu nhẹ rồi đi qua.
Khi chỉ đạo công việc, anh đều gọi tôi bằng tên đầy đủ.
Thậm chí khi đi ăn ngoài, anh cũng không cho tôi ngồi cạnh.
Vì vậy, đồng nghiệp thường bàn tán rằng Tống Đình thực ra không thích tôi, chỉ vì tôi làm phiền nên mới đồng ý ở bên tôi.
Nhưng họ không biết lúc ở nhà, Tống Đình lại rất thân mật và dữ dội.
Dù làm gì, anh cũng gọi tôi là bé.
Mọi việc trong nhà đều do anh đảm nhiệm.
Tôi thường đi giày cao gót, chân mỏi, mỗi tối anh đều giúp tôi xoa bóp chân.
Chính vì vậy, tôi mới chịu đựng sự lạnh nhạt của anh ở công ty.
3
Công ty có một nhân viên mới tên là Khúc Sở Sở.
Nghe nói cô ấy là bạn thân của Tống Đình, vừa mới trở về từ nước ngoài.
Cô ấy xinh đẹp, sang trọng, mỗi cử chỉ đều toát lên sự tự tin và thanh lịch.
Vừa đến, cô ấy đã tặng quà cho mọi người trong công ty, gây ấn tượng tốt.
Khi đến gần tôi, cả người cô ấy tỏa ra mùi nước hoa vô cùng dễ chịu.
Cô ấy mỉm cười, đặt một chai nước hoa Q lên bàn tôi, nói rõ ràng: “Cô là bạn gái của Tống Đình đúng không?”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về chúng tôi, như thể đang chờ đợi một màn kịch hay.
“Tống Đình” nghe thật gần gũi.
“Đúng vậy.” Tôi mỉm cười đáp lại.
Cô ấy vẫn cười, nhưng ánh mắt có vẻ không thoải mái: “Rất vui được gặp cô, chai nước hoa này rất thơm, tặng cô nhé.”
Tôi cảm ơn một cách lịch sự.
Nhưng tôi không thích xịt nước hoa.
4
Khi vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy có người đang trò chuyện.
“Phải nói rằng Khúc Sở Sở mới xứng với Tổng giám đốc Tống.”
“Đúng vậy, không chỉ xinh đẹp, tính cách cũng tốt, lại là bạn thân, môn đăng hộ đối nữa.”
“Với thái độ của Tống Đình dành cho Trương Tiểu Thấm, chắc chắn anh ấy sẽ sớm chuyển hướng tình cảm thôi.”
“Đúng, mặc dù Trương Tiểu Thấm cũng khá xinh, nhưng so với Khúc Sở Sở thì kém xa.”
Tôi mở cửa, đi thẳng ra ngoài.
Hai người thấy tôi thì sững sờ.
Họ ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, Tiểu Thấm.”
Sau đó họ xấu hổ rời đi.
Nói rằng không buồn thì là giả, nhưng tôi vẫn tin tưởng vào Tống Đình.
Khi đang rửa tay thì cánh cửa một nhà vệ sinh khác mở ra.
Tôi ngẩng đầu và thấy Khúc Sở Sở bước ra.
Cô ấy không kìm được nụ cười, tiến lại gần: “Xin lỗi, tôi cũng vô tình nghe được.”
Tôi tắt vòi nước, cười một cách thờ ơ: “Không sao đâu.”
Cô ấy chỉnh lại tóc, rồi nhìn tôi trong gương: “Nhưng những gì họ nói cũng không hoàn toàn sai, tôi xứng với Tống Đình hơn.”
Tôi nghe xong có chút sững sờ.
Ánh mắt của cô ấy không còn trong sáng nữa, mà lộ rõ sự khinh thường và khiêu khích.
Tôi thầm cười nhạt trong lòng, cô ấy đã tháo bỏ lớp mặt nạ trước mặt tôi rồi.
Bất ngờ, điện thoại tôi đổ chuông.
Không ngờ là Tống Đình.
Tôi nhận cuộc gọi trước mặt Khúc Sở Sở.
“Alo, anh yêu.”
Giọng của Tống Đình có chút nũng nịu: “Bé ơi, em bị rơi vào toilet hả? Anh chờ em ở bãi đỗ xe cả nửa ngày rồi.”
Tôi cảm thấy ngọt ngào: “Em xuống ngay đây.”
“Được.” Nói xong, anh còn hôn tôi qua điện thoại.
Tôi tắt máy, cười rạng rỡ: “Xin lỗi nhé, cô Khúc, bạn trai tôi gọi rồi, tạm biệt.”
Nụ cười của Khúc Sở Sở đông cứng trên mặt, sắc mặt cô ấy trắng bệch.
Lên xe, tôi ôm chặt lấy mặt Tống Đình và hôn thật mạnh.
Anh ôm tôi, tai đỏ như máu: “Hôm nay em làm sao vậy, vội vàng thế, về nhà còn nhiều thời gian mà.”
Tôi vỗ vỗ vào ngực anh: “Nhanh lên, về nhà thôi.”
5
Bình thường tôi ngủ rất nhanh. Nhưng hôm nay tôi lăn qua lăn lại, không tài nào chợp mắt được.
Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu tôi lại hiện lên những câu nói ở nhà vệ sinh và vẻ mặt đầy quyết tâm của Khúc Sở Sở.
Tôi đẩy nhẹ Tống Đình bên cạnh.
Anh mơ màng nói: “Lại nữa à?”
Lại cái gì chứ.
Khi đầu óc không tỉnh táo, dễ nói ra sự thật nhất.
Tôi hỏi: “Anh và Khúc Sở Sở có quan hệ gì?”
“Hàng xóm…”
“Thanh mai trúc mã?”
Anh cử động một chút: “Ừm…”
“Vậy anh… thích cô ấy à?”
Anh lật người: “Ừm?…”
Tôi hơi tức giận: “Ừm gì mà ừm, nói đi.”
Anh lại lật người, ôm chặt tôi, rồi ngủ thiếp đi.
Xong rồi.
Tôi lại càng không thể ngủ được nữa.
6
Sáng hôm sau, tôi lê cơ thể mệt mỏi của mình trở lại công ty.
Trong giờ ăn trưa, Khúc Sở Sở mang đĩa thức ăn ngồi đối diện tôi.
Ban đầu tôi định đứng dậy đi chỗ khác, nhưng một câu nói của cô ấy đã khiến tôi thay đổi ý định.
“Cô biết tại sao Tống Đình lại giữ khoảng cách với cô ở công ty không?”
Cái gì?
Cô ấy biết cả việc Tống Đình giữ khoảng cách với tôi…
Tôi nhìn cô ấy, chờ xem cô ấy sẽ nói gì tiếp theo.
“Bởi vì Tống Đình sẽ sớm chia tay cô thôi, hai người không thể kết hôn, anh ấy không muốn đến lúc đó lại trở nên khó xử.”
Hừ, cô ấy biết nhiều ghê.
Tôi đứng dậy, cầm đĩa: “Không tin.”
Khúc Sở Sở lại một lần nữa thất bại, tức giận dậm chân: “Tự lừa mình dối người.”
Nói không tin là giả, những lời của Khúc Sở Sở vẫn ảnh hưởng đến tôi.
Đêm đó tôi lại mất ngủ.
Tôi mở điện thoại của Tống Đình.
Tôi luôn biết mật khẩu điện thoại của anh, chính anh đã nói với tôi rằng nếu muốn kiểm tra, có thể thoải mái làm.
Nhưng tôi chưa bao giờ kiểm tra.
Đầu tiên tôi vào trang trò chuyện giữa anh và Khúc Sở Sở.
Rất sạch sẽ.
Đúng lúc tôi thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị tắt điện thoại thì vô tình chạm vào trang trò chuyện của anh với mẹ.
Tôi sững sờ.
Mẹ Tống Đình nói: “Sở Sở đã đến công ty của con, con phải chăm sóc con bé nhiều vào, dù gì sau này con bé cũng về làm dâu nhà mình.”
Tống Đình: “Được.”
Điện thoại tuột khỏi tay tôi.
Làm dâu nhà họ?
Được?
7
Sáng sớm, mí mắt tôi nặng trĩu.
Tôi nhìn Tống Đình, nước mắt lưng tròng: “Tống Đình, anh có chuyện gì giấu em không?”
Đôi mắt uể oải của anh lập tức tỉnh táo hơn: “Không… không có đâu.”
Nói dối, khi anh căng thẳng là sẽ nói lắp.
Tôi cảm thấy mình đột nhiên mất hết sức sống, thật thất vọng.
“Em, em ngủ thêm một chút đi, anh đi làm bữa sáng cho em.”
Sau đó, anh như người có lỗi, vội vàng chạy ra ngoài
Tôi nhìn lên trần nhà, trong lòng vô cùng bồn chồn.
Nhưng tôi vẫn hy vọng Tống Đình có thể thẳng thắn với tôi.
Khi đến công ty, Tống Đình ở trong văn phòng đã nổi giận từ sáng sớm.
Nghe nói nhóm dự án hai đã gửi phương án sai cho khách hàng.
Khách hàng đã từ chối hợp tác với chúng tôi.
Giám đốc dự án bước ra từ văn phòng Tống Đình, trông như vừa già đi mười tuổi.
Mặc dù Tống Đình chưa trách Khúc Sở Sở, nhưng cô ấy đã khóc nức nở tại chỗ.
Bởi vì phương án lần này là do cô ấy phụ trách.
Giám đốc dự án gọi Khúc Sở Sở vào văn phòng.
Cô ấy khóc càng dữ dội hơn.
Nhưng rất nhanh, Khúc Sở Sở đã bước ra từ văn phòng của Tống Đình.
Khi ra ngoài, cô ấy vẫn mỉm cười, có vẻ tâm trạng khá tốt.
Lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy bày ra vẻ của kẻ chiến thắng.
Cô ấy trở về chỗ ngồi, một đồng nghiệp tò mò hỏi: “Tổng giám đốc không trách mắng cậu chứ?”
Cô ấy nói với âm lượng vừa đủ để tôi nghe thấy.
“Không, anh ấy nói tôi mới đến, lần này không trách phạt.”
Đồng nghiệp không thể tin nổi: “Tôi không nghe nhầm chứ, trước đây cũng có một nhân viên mới mắc lỗi, Tổng giám đốc còn thẳng tay đuổi việc họ.”
…
Tim tôi chùng xuống không thể tả.
Trước đây, tôi cũng từng mắc lỗi. Nhưng Tống Đình đã xử lý tôi như những đồng nghiệp khác, không hề nương tay.
Mặc dù trong lòng tôi có chút khó chịu, nhưng vẫn chọn cách hiểu và thông cảm cho anh.
Nhưng giờ đây, Khúc Sở Sở làm sai, tại sao Tống Đình lại dễ dàng tha thứ như vậy?