Em Là Ước Mơ Của Anh - Chương 4
11.
Một tuần sau đó Giang Trì cũng không xuất hiện.
Nghĩ đến trạng thái kì lạ của anh trong thời gian gần đây, tôi vô cùng chắc chắn, anh nhất định đã gặp chuyện gì đó.
Tôi không phải người tự tổn thương bản thân bằng những suy đoán của mình, tôi lập tức đến nơi anh làm, hỏi địa chỉ nhà anh, sau đó đi thẳng đến.
Nhà Giang Trì cách khu chung cư của tôi không xa, nhưng lại cũ hơn nhiều.
Trên hành lang cũ nát đầy những thứ linh tinh, mùi cũng khiến người ta không thoải mái chút nào.
Tôi dựa theo thông tin ông chủ cho tìm được phòng Giang Trì ở, bên ngoài cũng không khác những căn phòng cũ nát khác là bao.
Ngay lúc tôi chuẩn bị gõ cửa, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy giày da trên kệ giày cạnh cửa.
Đôi giày da này có giá tiền không nhỏ, càng quan trọng hơn là, đây không phải giày của Giang Trì.
Một giây sau, một giọng nói đàn ông vang lên, truyền qua cánh cửa cách âm không tốt: “Anh Giang, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cẩn thận, trước kia độ nổi tiếng và thực lực của anh đều mạnh, nhưng anh từng bị chấn thương nặng, cho dù anh thắng mấy trận quyền anh chui, bên ngoài nhìn thì giống như đang rục rịch quay lại nhưng chưa chắc đã chiến thắng những tuyển thủ có năng lực để đoạt giải quán quân, không đoạt giải quán quân, anh chắc chắn sẽ tay không quay về.”
“Tiền thưởng giải quán quân là năm mươi vạn, chỉ cần anh đồng ý thua dưới tay con trai tôi, tôi sẽ cho anh ba mươi vạn.”
Một lúc lâu sau cũng không nghe được giọng Giang Trì, tôi không nhịn được nữa, quyết định gõ cửa.
Bên trong không tiếng động, khóa cửa lách cách, Giang Trì kinh ngạc nhìn tôi: “Sao em lại đến đây?”
Tôi không trả lời, đi qua anh vào thẳng phòng.
Người đàn ông trung niên vừa nói chuyện mặc đồ âu ngồi trên sofa, không hợp với cách trang trí bên trong chút nào.
Trước mặt ông ta là một chiếc thẻ ngân hàng, bên trong chắc hẳn là ba mươi vạn mà ông ta vừa nhắc đến.
Tôi không chút do dự ném lại thẻ vào ngực ông: “Mời ông đi về, anh ấy sẽ không đồng ý.”
Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Anh Giang, vị này là?”
Tôi trả lời trước Giang Trì: “Tôi là bạn gái anh ấy, mời đi cho!”
Vẻ mặt Giang Trì trầm xuống, cũng không phản bác.
Người đàn ông trung niên thở dài, cầm lấy thẻ đứng dậy rời đi: “Trước khi thi đấu tìm tôi vẫn có hiệu lực.”
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn tôi và Giang Trì.
Anh lặp lại: “Sao em lại đến đây?”
Tôi nhìn bộ quần áo nhàu nhĩ và mái tóc lộn xộn của anh, vừa nhìn đã biết suy sụp mấy ngày, xem ra đây không phải là lần đầu tiên người đàn ông trung niên tìm anh: “Em không đến anh sẽ đồng ý ông ta sao?”
Giang Trì rót nước cho tôi: “Đang suy nghĩ.”
Tôi không nhận: “Suy nghĩ cái gì, tại sao anh lại muốn vì ba mươi vạn mà từ bỏ giấc mơ của mình?”
Anh cứng rắn nhét cốc nước vào tay tôi, quay người đưa lưng về phía tôi, giọng nói trầm thấp: “Em không nghe ông ta nói sao, anh từng bị thương, trình độ không bằng lúc trước, cho dù có dốc hết sức lực cũng rất khó chiến thắng, so với tay không trở về còn không bằng đồng ý với ông ta, cầm ba mươi vạn rời đi.”
Giang Trì luôn tự chủ và kiềm chế, đây là lần đầu tiên tôi nghe được sự thống khổ không chút che giấu trong giọng anh.
Anh rất quan tâm đến giấc mơ của mình, nhưng anh vì bị thương mà mất đi lòng tin theo đuổi ước mơ đó.
Tôi đứng trước mặt anh: “Mặc dù em không hiểu quyền anh, nhưng anh đã thắng nhiều như vậy, không thử thì sao biết được? Huống hồ ba mươi vạn không đáng để hi sinh giấc mộng của anh.”
Giang Trì cúi đầu nhìn tôi: “Ba mươi vạn không đáng cho giấc mơ của anh, nhưng em lại đáng.”
Tôi không phản ứng kịp: “Liên quan gì đến em?”
Trong ánh mắt Giang Trì là cảm xúc phức tạp mà tôi không thể hiểu được: “Em biết không, từ trước đến nay anh không muốn không danh không phận ở bên cạnh em, anh rất tham lam, anh muốn toàn bộ của em.”
“Nhưng anh không xứng với em, cuộc sống của em bình thản hạnh phúc, bây giờ anh lại không có gì cả, không cho em được thứ gì, cho dù em lùi một vạn bước để đồng ý anh cũng không thể vượt qua được ranh giới trong lòng mình.”
Tôi im lặng.
Tôi tưởng rằng tôi nguyện ý tỏ tình với anh đã là rất thích anh.
Nhưng không ngờ rằng tôi trong lòng anh lại có vị trí quan trọng như vậy.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được gì.
Ánh mắt Giang Trì bình tĩnh trở lại, đứng dậy kéo tôi ra ngoài: “Anh đưa em về, nơi này quá cũ nát, đây không phải là nơi em nên tới.”
Lúc bị kéo tay ra cửa tôi mới phản ứng được, tôi hất tay Giang Trì ra, cúi đầu mở túi xách.
Tôi lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví tiền ra đưa cho anh: “Đi gấp nên em không mang tiền, trong thẻ này có hai mươi lăm vạn, em mua anh toàn sức đối phó.”
Giang Trì không nhận: “Anh sẽ không lấy tiền của em, em biết mà.”
Tôi nhét thẻ vào tay anh: “Anh cho rằng là cho không anh sao? Em lấy lãi, năm mươi vạn tiền thưởng giải quán quân đều là lãi của em.”
Giang Trì ngẩn người.
Tôi không đợi anh phản ứng lại, bước nhanh rời khỏi chung cư cũ.
Lúc Giang Trì đuổi theo, tôi đã lên xe rời đi.
12.
Từ hôm đó về sau, tôi nhốt mình trong phòng. Tôi cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai, dù sao tính toán từ đầu đến giờ, tôi và Giang Trì cũng chỉ quen nhau mấy tháng.
Tôi là người không có ước mơ, cho dù là ngày trước, hay là hiện tại.
Tống Châu và Giang Trì thì khác, họ đều có ước mơ, tôi rất muốn nhìn họ thực hiện ước mơ của mình.
Tôi không thể làm gì khác ngoài tự an ủi bản thân, mặc dù không đọc hết cuốn sách nhưng Giang Trì là nam chính, chắc sau này sẽ có chút thành tựu, dù sao cũng không thể dẫn nữ chính uống gió Tây Bắc với mình được.
Tiểu thuyết mà! Đều là như thế này.
Sau khi Tống Châu biết chuyện này còn nói tôi chỉ biết đến yêu đương, mới quen chưa được bao lâu đã cho người ta hai mươi lăm vạn, cũng không sợ người ta lấy tiền rồi bỏ đi sao.
Tôi không thể làm gì khác là xấu hổ cười cười.
Sau khi tôi rời đi, Giang Trì chưa từng xuất hiện thêm lần nào, cũng không như trước nói cho tôi biết làm thế nào để xem anh thi đấu trực tiếp.
Tôi không biết tên cuộc thi và thời gian cụ thể, cũng không thể lén đến tận nơi xem thi đấu, chỉ có thể ở nhà chờ.
Một tuần sau, vào một buổi hoàng hôn, cửa nhà tôi có người gõ.
Tôi tưởng rằng là Tống Châu, nhếch nhác đi ra mở cửa.
Cửa mở, Giang Trì đứng bên ngoài, trong tay là một chiếc túi màu đen, anh hình như gầy hơn, khóe miệng và khóe mắt vẫn còn vết thương mới nhưng ánh mắt lại sáng đến kinh người.
“Anh…” Tôi dừng lại, đột nhiên không biết nói gì.
Giang Trì chủ động đi về phía trước, đưa túi đồ cho tôi.
Tôi thuận tay nhận lấy, tưởng rằng anh mua đồ ăn gì đó, nhưng trọng lượng lại khiến tôi thiếu chút nữa xách không nổi.
“Đây là gì?”
Giang Trì nhướng mày: “Mở ra nhìn xem.”
Nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng tôi có dự cảm, mở túi ra xem, bên trong là mấy chồng nhân dân tệ được sắp xếp chỉnh tề, bên trên còn có một chiếc thẻ ngân hàng, chính là cái tôi đưa anh hôm trước.
“Năm mươi vạn tiền lãi và hai mươi lăm vạn tiền gốc, tất cả đều trả cho em.” Giang Trì hơi nhếch miệng nhưng lại ảnh hưởng đến vết thương, đau đến mức phải hít vào một hơi.
“Hả?” Tôi ngẩn người, tôi chỉ vì muốn khích lệ anh thôi, kết quả anh lại được giải quán quân thật, lại còn thật sự đưa năm mươi vạn cho tôi?
Giang Trì không cho tôi quá nhiều thời gian để phản ứng, anh đột nhiên ôm ngang tôi về phòng ngủ.
Năm mươi vạn tiền mặt quá nặng, tôi không cầm chắc nên làm rơi xuống đất.
Tôi quay đầu nói: “Tiền rơi mất rồi…”
Giang Trì ôm chặt lấy tôi, giọng khàn khàn: “Yên tâm, là của em.”
13.
Đêm đó, dưới yêu cầu của tôi, Giang Trì mở lại cho tôi xem.
Trên màn hình, Giang Trì vung nắm đấm không biết bao nhiều lần, cũng không biết anh đã chịu bao nhiêu cú đánh.
Có lúc chiếm ưu thế, nhưng thế yếu lại càng nhiều hơn, có khi tôi thấy anh gần như ngã xuống, nhưng lại cố gắng chống đỡ kiên trì được.
Để lấy được chiếc cúp này là vô số vết thương trên khắp cơ thể anh.
Hôm đó tôi khóc ngủ, Giang Trì ôm chặt lấy tôi.
Rạng sáng ngày hôm sau, Giang Trì lại kéo tôi ra khỏi chăn.
Tôi vốn nghĩ rằng chuyện đầu tiên anh làm sau khi đoạt giải quán quân là chúc mừng, hoặc là thổ lộ gì đó với tôi.
Kết quả anh đưa tôi đi xem phòng ở một khu chung cư mới xây.
Dường như anh đã đến đây từ trước, môi giới vừa thấy anh đã cười hỏi: “Vẫn lấy căn đã xem lúc trước sao?”
Giang Trì gật đầu, lại né tránh ánh mắt thắc mắc của tôi.
Căn phòng kia giá sáu mươi vạn, không đắt, cũng không lớn.
Nhưng Giang Trì không chút do dự bỏ tiền ra mua, viết tên của tôi, dùng năm mươi vạn kia và số tiền dư còn lại của anh.
Tôi không chịu ký tên: “Anh điên rồi, chúng ta ngay cả bạn trai bạn gái cũng không phải đâu.”
Giang Trì nhíu mày: “Em không đồng ý?”
“Cái gì?”
“Gả cho anh.”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh một lúc lâu, trước khi nước mắt rơi xuống, tôi cúi đầu ký tên.
Làm xong thủ tục, anh đưa tôi ra ven hồ hóng mát.
Tôi hỏi anh: “Tại sao lại mua phòng cho em?”
Giang Trì không nhìn tôi, sườn mặt dưới ánh nắng chiều vô cùng kiên định: “Anh chỉ tiếc vì đã không gặp em sớm hơn, nếu như anh chết rồi cũng xem như để lại cho em được chút tài sản.”
Tôi bật cười: “Anh nói bậy bạ gì đó?”
Người này cũng ghen tuông quá xa rồi, anh còn chưa thấy cả người chồng qua đời sớm vì bệnh kia của nguyên chủ, đương nhiên, tôi cũng chưa thấy bao giờ.
Giang Trì nghiêm túc gật đầu: “Ừm, anh muốn tập luyện nhiều hơn, chịu thương ít đi, cố gắng sống lâu như em.”
Tôi hôn anh: “Được, khi nào kết hôn?”
“Ngày mai.”
“Ngày mai là cuối tuần.”
“Vậy ngày kia.”
[Hết]