Em Là Ước Mơ Của Anh - Chương 3
8.
Anh đúng là rất nặng, đỡ anh về khiến tôi mệt gần chết, người đầy mồ hôi.
Sau khi tiện tay ném anh lên sofa, tôi xoay người vào nhà tắm.
Lúc đi ra khỏi nhà tắm, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái bóng, một giây sau tôi bị nhấn chặt lên tường.
Tiếp đó môi lập tức chạm vào một thứ rất mềm mại, mùi cồn hòa lẫn với mùi mồ hôi quanh quẩn quanh chóp mũi.
Tôi ngây người, cho đến khi đầu lưỡi anh cạy mở răng mới phản ứng lại kịp, tôi lập tức đẩy anh ra sau, theo bản năng tát anh một cái.
Đánh xong tôi lập tức hối hận, nhìn cơ bắp và nhớ lại dáng vẻ lúc đấm bốc của anh, nếu anh đấm tôi một cái, mạng nhỏ của tôi có còn nữa không cũng là một vấn đề!
Nhưng Giang Trì dường như không quan tâm, giọng anh khàn khàn: “Tại sao lại trốn tránh anh?”
“Tôi trốn anh bao giờ, không phải là anh trốn tôi sao?”
Giang Trì trầm mặc một lát: “Tống Châu nói mời em tập chung với anh, em từ chối, em không thích anh sao?”
Rõ ràng là một người đàn ông cơ bắp cao hơn 1m8, bây giờ lại cúi đầu uất ức như chó nhỏ.
Sự khác biệt này khiến tôi không để ý đến mấy lời kỳ quái anh vừa nói.
Không phải Giang Trì thích tôi đấy chứ?
Suy nghĩ này khiến tôi ngẩn người, nhưng anh là nam chính đó!
Nhưng hình như tôi, cũng không ghét…
Suy nghĩ một chút, tôi giải thích: “Tôi thật sự không thích tập luyện, càng không thích dùng dao giãn cơ…”
Ánh mắt Giang Trì lập tức sáng lên: “Không ghét anh, vậy là em thích anh!”
“Này! Không thể giải thích như vậy được?”
“Không thích anh thì tại sao mỗi lần anh rời khỏi nhà Tống Châu em đều đứng ở cửa nhìn lén anh, ánh mắt lại còn vô cùng kích động.”
“Không thích anh, tại sao lại tung tin đồn anh có quan hệ tình cảm với em?”
“Không thích anh, tại sao vừa rồi còn nói anh là bạn trai em, lại còn luôn nháy mắt với anh?”
Lúc đầu Giang Trì còn có hơi uất ức, nhưng càng về sau anh càng chắc chắn, đến cuối cùng gần như là chém đinh chặt sắt.
Tôi á khẩu không trả lời được, không ngờ hiểu lầm lại lớn như vậy.
Chuyện này một phần là do kĩ thuật diễn dở tệ của tôi, mồm to của chị Chu và cả ánh mắt kém của Giang Trì nữa.
Tôi nghĩ một lúc nên giải thích với anh như thế nào, nhưng dường như lúc này lượng rượu vừa uống mới phát huy tác dụng, đầu tôi nhão lại thành một đống.
Giang Trì không chờ tôi giải thích đã chặn miệng của tôi lại, anh dùng sức rất mạnh, dùng sức mạnh đến mức môi tôi va vào môi anh, máu tươi lan ra khắp khoang miệng.
Đây là lần đầu tiên tôi hôn, vậy mà tôi lại không phản cảm, ngược lại còn thấy rất kì diệu.
Thời gian quá lâu, lâu đến mức tôi hết hơi, đầu choáng váng.
Một tay Giang Trì nâng tôi lên, giọng khàn khàn: “Có thể tiếp tục không?”
Tôi mơ hồ nhìn thấy cơ bắp rắn chắc từ cổ áo anh, trong đầu đều là hình ảnh miêu tả khoa trương về anh trong sách.
Lúc đó tôi còn lẩm bẩm nữ chính thật tốt số, để tôi vào diễn hai chương thôi cũng được.
Dù sao bây giờ anh và nữ chính cũng không có dấu hiệu phát triển, hay là thử một chút?
Dưới sự thôi thúc của cồn, suy nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể ngăn cản.
Cơ thể bị ôm chặt vào lồng ngực săn chắc, nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến tôi không chịu được mà giãy dụa, nhưng cánh tay như gọng kìm của anh khiến tôi không thể nhúc nhích được dù chỉ một chút.
“Đừng động đậy.” Giọng nói của Giang Trì bị sắc dục bao phủ khiến tôi chỉ nghe thôi cũng thấy kinh hãi.
Trên đỉnh đầu là ánh đèn màu quýt ấm áp, tầm mắt trở nên mơ hồn khiến giác quan dần trở nên hỗn loạn.
Ngũ giác chỉ còn mình thính giác là vô cùng mẫn cảm, tiếng hít thở còn mạnh mẽ hơn của nhịp tim của Giang Trì quanh quẩn bên tai tôi.
Không biết qua bao lâu, suy nghĩ đang mơ hồ lại trở nên rõ ràng.
Trên người truyền đến cảm giác đau đớn.
Nhưng Giang Trì vẫn chưa dừng lại.
Tôi thở ra một hơi, đẩy vai anh: “Được rồi!”
Đã đổ nhiều mồ hôi như vậy rồi, cồn nhiều đến đâu cũng bay bằng hết.
“Không được.” Giọng Giang Trì đã khôi phục lại ngữ điệu ngày thường.
Anh thuận thế nắm chặt cổ tay tôi kéo lên trên đỉnh đầu.
Một tay khác của anh lau mồ hôi cho tôi: “Sao anh có thể khiến em thất vọng được?”
“Một đêm chính là một đêm, thiếu một giây cũng không được.”
Người đàn ông này vẫn rất mang thù.
9.
Anh dừng lại lúc nào tôi cũng không nhớ.
Ngày hôm sau, tôi bị ánh mắt trời chói mắt làm cho tỉnh lại, trên người mặc đồ ngủ, cơ thể cảm thấy thoải mái sạch sẽ.
Tất cả những gì xảy ra tối qua hiện lên trong đầu, tôi có hơi mơ màng.
Nữ chính tiểu thuyết người lớn là tôi thật sao?
Trong phòng bếp vang lên tiếng lách cách nho nhỏ, tôi chịu đựng đau nhức, xuống giường nhìn thử.
Giang Trì quay lưng về phía tôi, anh đứng trước bếp, bên cạnh là túi đựng rau quả, trước mặt là nồi thịt thơm ngào ngạt.
Trong tay anh kẹp một điếu thuốc, khói nhả ra đều bị máy hút khói hút vào, không tản ra không khí chút nào.
Nghe được động tĩnh, anh lập tức quay đầu, thấy tôi thì nhanh chóng dập tắt thuốc lá:
“Em tỉnh rồi sao, canh sắp xong rồi.”
Tôi gật đầu, quay về thay quần áo.
Lúc tôi quay lại, trên bàn ăn đã xuất hiện ba món mặn một món canh, còn Giang Trì đi đâu thì không thấy.
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật đúng lúc, tôi cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Tôi vốn nghĩ rằng tối hôm qua chỉ là do sự thúc đẩy của cồn, dậy là sẽ qua.
Nào ngờ chạng vạng tối, lúc tôi chuẩn bị ăn thức ăn ngoài, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Ai vậy?”
“Là anh.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ngoài cửa.
Tôi dừng động tác, đi qua mở cửa, Giang Trì đứng trước cửa, một tay mang găng đấm bốc, một tay khác cầm túi rau quả.
Phần da bên ngoài của anh ngoài mồ hôi còn có một số vết bầm tím.
Anh bị thương rồi?
Còn chưa kịp hỏi, Giang Trì đã tự nhiên đi vào.
Lúc anh thấy hộp đồ ăn ngoài thì dừng lại, sau đó cầm đồ ăn ngoài ném vào thùng rác.
Tôi nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
“Đồ ăn ngoài không tốt, sau này anh nấu cho em ăn.”
Giang Trì không nhiều lời, lập tức vào phòng bếp, một tiếng sau đã nấu xong một món mặn một món canh.
Chuyện buổi tối cứ như vậy thuận theo tự nhiên.
Không thể không nói, tay nghề của anh rất tốt.
Tôi rất hài lòng, các phương diện khác cũng vậy.
Từ ngày đó về sau, mỗi ngày anh đều đến nhà tôi, cùng với một thân toàn thương tổn.
Tôi chỉ biết anh từng là vận động viên quyền anh, về phần tại sao anh lại làm huấn luyện viên thể hình tôi cũng không biết, anh cũng không chủ động nhắc đến.
Tôi sẽ chỉ bôi thuốc cho anh, sau đó lăn giường với nhau.
Không phải ngày nào anh cũng ở lại, nhưng ngày hôm sau khi tỉnh lại, trong tủ lạnh luôn có bữa trưa của tôi.
Tống Châu cho rằng chúng tôi đã ở bên nhau, sau khi đi thi được thưởng, cô ấy còn mua quà tặng cho chúng tôi.
Nhưng chỉ có tôi và Giang Trì biết, chúng tôi chưa từng nhắc đến mối quan hệ của nhau.
Chúng tôi giống như ngầm hiểu lẫn nhau, cứ như vậy duy trì cuộc sống như thế.
10.
Gần đây Giang Trì ngày càng bận rộn, một tuần đến chỗ tôi hai lần đã không tệ rồi, vết thương trên người cũng ngày càng nhiều.
Lúc bôi thuốc cho anh, tôi không nhịn được nữa mà hỏi anh có chuyện gì.
Anh hơi nhíu mày, ánh mắt chần chừ, không trả lời ngay.
Tôi hiểu rõ hạ mắt: “Là em quá giới hạn, đây là chuyện riêng của anh, em không nên hơi.”
Giang Trì nhíu mày, nâng cằm tôi lên cười nói: “Giới hạn gì chứ, anh không có chuyện gì bí mật giấu em cả, chỉ sợ em lo thôi, gần đây anh tham gia thi đấu quyền anh của thành phố, thời gian trước vẫn luôn huấn luyện.”
Tôi cũng cười: “Anh rất thích quyền anh sao?”
“Ừm, giấc mơ từ nhỏ.”
Làm tay đấm quyền anh có tương lai hơn so với huấn luyện viên thể hình, tôi mừng cho anh.
Thế là chúng tôi vẫn lăn lên giường.
Sau này tôi thường xuyên xem thi đấu trực tiếp trên tivi, còn lén mua vé đến sàn thi đấu.
Phần lớn anh đều thắng.
Dáng vẻ thi đấu quyền anh của Giang Trì là thứ tôi chưa từng thấy miêu tả trong sách.
Người anh đầy mồ hôi và vết thương, thật ra rất nhếch nhác, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng nam sinh nhẹ nhàng thoải mái, tươi sáng như ánh mặt trời phù hợp với thẩm mỹ của công chúng.
Anh mang theo cảm giác hoang dã và mạnh mẽ, giống như báo săn, ánh mắt sâu luôn theo dõi từng hành động của đối thủ, lúc đối phương sơ hở sẽ tung ra đòn trí mạng.
Lúc Giang Trì chiếm thế thượng phong, tôi sẽ không nhịn được mà lớn tiếng khen hay theo đám đông, lúc anh yếu thế, tôi cũng sẽ lo lắng anh bị thương.
Tâm trạng của tôi hoàn toàn bị anh kiểm soát, tôi cảm giác được, bản thân đã thích anh rồi.
Tôi thầm quyết định trong lòng, đợi Giang Trì đánh xong, tôi sẽ chủ động thổ lộ với anh, có thể ở bên nhau thì ở bên nhau, không thì thôi.
Giang Trì lại thắng, tôi ở sau sân khấu chờ anh, anh cầm huy chương và tiền thưởng đến tìm tôi.
Trên đường trở về, rõ ràng đã thắng nhưng vẻ mặt Giang Trì lại không vui vẻ chút nào.
Tôi chọc chọc cơ bụng của anh: “Sao vậy?”
Giang Trì nắm chặt tay tôi theo phản xạ, lấy lại tinh thần: “Không có gì.”
Tôi ngẩn người, Giang Trì đúng là không có gì giấu tôi, tôi hỏi gì anh cũng hận không thể trả lời càng chi tiết càng tốt, rất ít khi né tránh trả lời như thế này.
Nhưng tôi không hỏi nhiều, buổi tối chúng tôi uống rượu chúc mừng nhưng cũng không nhiều, cũng chỉ vì trợ hứng mà thôi.
Lúc triền miên, anh có chút không tập trung.
Tôi thở dốc một hơi, đột nhiên nói: “Em cũng thích anh, chúng ta ở bên nhau đi.”
Giang Trì rõ ràng ngẩn người, nhưng anh nhanh chóng khôi phục động tác, làm như không nghe thấy, động tác lại mãnh liệt hơn.
Tôi như lục bình trôi trên dòng nước, không kịp suy nghĩ những chuyện khác.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, anh đã đi.
Trong tủ lạnh vẫn có cơm trưa như cũ, trên điện thoại còn có thêm một tin nhắn: [Có chút việc, mấy ngày tới anh sẽ không đến.]