Em Là Ước Mơ Của Anh - Chương 1
1.
Lúc tôi đang tưới hoa ngoài ban công, một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đẩy cửa căn phòng bên cạnh ra, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Anh chỉ mặc áo ba lỗ màu đen, đầu đinh ngắn ngủi, trên làn da màu đồng trần trụi có nước lăn xuống, giọt nước trên cằm rơi xuống, sau đó biến mất sau quần áo, nhìn vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt mang theo cảm giác chán chường, nhìn ai cũng lạnh nhạt, giống như không để ý đến bất kì chuyện gì.
Đây là lần thứ mười tôi thấy anh trong tháng này, tôi nhớ rất rõ, một tuần ba lần đều đến nhà Tống Châu sát nhà tôi để lên lớp.
Anh tên Giang Trì, là nam chính trong tiểu thuyết người lớn, Tống Châu là nữ chính.
Tôi đã xuyên vào quyển tiểu thuyết người lớn này một tháng.
Nguyên chủ là một… hàng xóm không có tên tuổi bên cạnh nhà nam nữ chính.
Trong kịch bản gốc, tác dụng của tôi cũng chỉ là giúp nam nữ chính tìm kích thích, lúc tôi gõ cửa tìm nữ chính, nam chính đang nhấn nữ chính lên cánh cửa nói: “Có người tìm em đó, mở cửa đi.”
Sau khi xuyên qua tôi mới phát hiện, nguyên chủ là quả phụ, hơn nữa còn là chủ căn nhà nữ chính thuê, căn phòng này là tài sản chồng trước của nguyên chủ để lại.
Có tiền có sắc, chồng hẹo, chuyện này tốt hơn nhiều so với việc tôi nai lưng ra cống hiến cho tư bản ở thế giới cũ.
Thế là tôi yên tâm thoải mái ở lại, sở thích duy nhất là quan sát nam nữ chính.
Tôi ngẩn người quá lâu, quên mất đang đứng trên ghế, lung lay không vững ngã xuống.
Một giây sau, tôi ngã vào một chiếc ôm cực ấm áp, hormone nam tính quanh quẩn.
Giang Trì dìu tôi đứng vững, gật đầu với tôi rồi rời đi.
Tôi đưa mắt nhìn bóng lưng anh, nhịn không được mà nhớ đến cơ bắp phần lưng vừa tiếp xúc.
Giống trong tiểu thuyết miêu tả, thậm chí còn khoa trương hơn cả tiểu thuyết!
Cho đến khi anh đi xe, chị Chu nhà bên cạnh đi đến bên cạnh tôi: “Lần nào anh ta cũng đến vào lúc đêm muộn, Tiểu Châu ở trong phòng hết ưm ưm rồi lại a a, lúc anh ta đi cũng cả người đầy mồ hôi mà hỏi lần nào cô ấy cũng nói mình độc thân, em nói xem, có phải quan hệ của hai người họ là kiểu đó đó không?”
Tôi muốn nói lại thôi.
Thật ra quan hệ của tôi và Tống Châu rất tốt, vì tôi cố ý lấy lòng nữ chính.
Nhưng tôi đã từng hỏi qua nhiều lần, Tống Châu căn bản là một đóa sen trắng cái gì cũng không biết, nhưng nào ai hay, tôi biết kịch bản nha.
Chị Chu nhìn tôi: “Có phải em biết gì không? Mau nói đi!”
Dưới sự tra hỏi của chị Chu, người biết nội tình là tôi không nhịn được mà tiết lộ: “Anh ta là huấn luyện viên phòng tập dưới tầng, nghe nói phương diện kia rất lợi hại, suốt cả đêm cũng không thành vấn đề.”
Chị Chu vô cùng kinh ngạc: “Khỏe như vậy sao?”
Tôi tấm tắc lấy làm lạ: “Đúng vậy, không những có thể làm mà còn rất nhiều chiêu trò nữa.”
Mặt mo của chị Chu đỏ lên, sau đó đột nhiên nhớ đến mà hỏi: “Sao em lại biết những chuyện này?”
“Bí mật.” Dù sao tôi cũng không thể nói là vì tôi từng đọc qua cuốn tiểu thuyết người lớn này được, đúng không?
Tôi lại dặn dò chị ta: “Nói cho chị nghe chị cũng đừng nói cho người khác.”
Tôi thấy chị Chu không giống người xấu nên mới nhiều chuyện với chị ta.
Chị Chu nháy mắt với tôi: “Yên tâm, miệng chị rất kín.”
2.
Đêm đó, chị Chu nói với tôi Giang Trì lại đến.
Lúc đó tôi đang ngồi ngoài ban công hóng gió uống trà, giọng nói như ẩn như hiện vẫn như cũ lọt vào tai tôi.
Giọng nữ: “Nhẹ chút có được không…”
“Chậm một chút, đau quá…”
Còn có cả giọng nam công chính nghiêm minh: “Không được, nhẹ không có tác dụng.”
Chúng tôi nghe mà tê cả người.
Tôi là một người ế, nào đã thấy qua cảnh này bao giờ, chỉ có thể ở trong lòng niệm phật.
Hai tiếng sau, âm thanh biến mất.
Cuối cùng!
Mặc dù không biến thái như trong sách miêu tả nhưng hai giờ vẫn rất hơn người rồi đấy có được không?
Ngay lúc tôi đang thở dài một hơi, cửa ban công nhà bên cạnh đột nhiên mở ra, Giang Trì đang dùng khăn lau đầu.
Chúng tôi không kịp chuẩn bị, cứ như vậy đối mắt nhìn nhau, dưới ánh đèn mờ, ánh mắt Giang Trì vô cùng khó lường, rất có tính xâm lược.
Không hiểu sao nhịp tim tôi đột nhiên tăng tốc.
May mà anh nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, xoay người về phòng.
Tôi thở ra một hơi, nhưng không hoàn toàn thả lỏng.
Vì cửa chính nhà tôi đột nhiên có người gõ, trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, thấp thỏm đi qua.
Qua mắt mèo, tôi thấy Giang Trì cách rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy nước trên mặt anh.
Anh rất kiên nhẫn gõ cửa, không có ý bỏ qua.
Tôi mở cửa, nở một nụ cười cứng ngắc: “Muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?”
Giang Trì đánh giá tôi một lượt, khóe miệng hơi nâng lên, tiến về trước một bước, người đi vào bên trong cửa.
Theo động tác của anh, hormone quanh quẩn quanh mũi tôi, tôi không nhịn được mà nhìn lại bản thân theo ánh mắt của anh.
Váy ngủ thêu hồ điệp, ừm! Rất gợi cảm!
Từ từ, không phải anh ta để ý đến quả phụ gợi cảm là tôi đấy chứ?
Bà đây biết ngay mà, nam chính tiểu thuyết người lớn không tốt đẹp gì cả!
Tôi còn chưa kịp chất vấn, Giang Trì đã nói: “Là cô nói tôi được cô Tống bao nuôi?”
Tôi: “?”
“Hơn nữa lại còn gian díu với cô?”
Tôi: “?”
“Còn làm công việc không đứng đắn?”
Tôi: “?”
Ông trời của tôi ơi! Tôi oan uổng!
Giang Trì thấp giọng cười lại như không cười:
“Tôi rất giỏi?”
“Cả đêm cũng không mệt?”
Hay! Hay! Hay! Ba câu hỏi liên tiếp đoạt mạng.
…Vấn đề là chuyện này do tôi nói thật.
Khí thế của tôi lập tức yếu đi: “Anh nghe tôi biện hộ, à không! Giải thích…”
Anh lại lần nữa lạnh nhạt bổ đao: “Nói chân thật như vậy, cô từng thử rồi sao?”
Chí mạng…
Mọi người ơi! Ai hiểu cho tôi!
Người tôi đầm đìa mồ hôi như tắm.
Não tôi chuyển động nhanh như chưa từng, nhưng tôi còn chưa nghĩ xong nên bốc phét như thế nào thì Giang Trì đã đưa tay đóng cửa lại.
Sau đó dưới trạng thái không đề phòng của tôi, anh đẩy tôi ngã xuống sofa: “Chưa từng thử cũng không sao, bây giờ có thể thử một chút nha, chủ nhà…”
3.
Tôi quá sợ hãi, liều mạng giãy dụa: “Anh trai, xâm phạm phụ nữ là phải ngồi tù đấy!”
Anh không động đậy, thấp giọng nói: “Không phải cô muốn cho tôi ngồi tù sao?”
Sức của anh rất lớn, bàn tay giữ tôi lại nóng bừng, nhiệt độ xuyên qua lớp vải mỏng manh, truyền thẳng đến da.
Trong lúc giãy dụa, hình như tôi thấy anh lấy ra cái gì đó.
Đọc nhiều tiểu thuyết bậy bạ khiến tôi lập tức liên tưởng đến những thứ không đứng đắn.
Nhưng tôi chỉ đọc nhiều mà thôi, hôn môi còn chưa làm đâu, nào đã gặp phải chuyện như thế này.
Tôi bị dọa cho òa khóc: “Tôi thừa nhận tôi buôn chuyện sau lưng anh là không đúng, nhưng cũng đâu đến mức này? Anh làm ra loại chuyện không bằng cầm thú thế này anh không sợ chồng tôi đêm hiện hồn về tìm anh sao…”
“Cô đang nói linh tinh cái gì vậy?” Giọng nói không kiên nhẫn của người đàn ông vang lên.
Đồng thời lực trên tay tôi cũng được thả lỏng, tôi hơi ngồi lên mới thấy rõ trong tay anh là gì.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, là một con dao Fascia (1) bạc.
(1) dao giãn cơ
Vẫn may không phải là… Chờ chút… Dao giãn cơ!
“Từ từ đã…”
Tôi còn chưa nói hết đã cảm thấy đau đớn, một tiếng kêu thảm thiết tràn ra từ họng tôi, nghe không giống kêu thảm lắm, giống rên rỉ hơn.
Trên làn da màu đồng của Giang Trì xuất hiện màu đỏ nhạt không dễ phát hiện, nhưng tay lại không dừng động tác.
Tôi đau đến chết đi sống lại, giãy dụa như cá trên thớt: “Anh, em biết sai rồi, anh tha cho em một mạng đi có được không…”
Nhưng cho dù tôi có cầu xin tha thứ thế nào Giang Trì cũng không động đậy, ngược lại còn quá đáng hơn, anh dùng chân đè lên chân tôi, lợi dụng cơ thể ngăn nửa người dưới của tôi.
Tôi đau đến mức nói năng lộn xộn: “Anh trai, không bằng anh làm mạnh hẳn đi…”
Dù sao Giang Trì cũng là nam chính, bề ngoài không tệ chút nào, tôi cũng không mất gì.
Nhưng Giang Trì chỉ dừng một lát rồi lại tiếp tục.
Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi cảm thấy anh càng dùng sức mạnh hơn…
Thế là tôi chỉ có thể khàn giọng kêu thảm, nhưng càng làm tôi càng thấy không được bình thường…
Tại sao mặt Giang Trì lại ngày càng đỏ vậy? Tại sao tiếng kêu thảm thiết này của tôi lại ngày càng giống lúc anh và nữ chính làm việc vậy?
Trận cực hình này cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc Giang Trì đứng dậy từ trên người tôi, làn da trần trụi bên ngoài đầy mồ hôi, lồng ngực lên xuống không ngừng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao mỗi lần anh từ nhà nữ chính ra cũng đổ một người đầy mồ hôi… Dùng hết sức từ lúc bú sữa luôn rồi!
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn tôi chăm chú: “Đây chính là nơi phát ra âm thanh, hiểu rõ rồi chứ?”
Nói đến chuyện này, tôi im lặng một lúc rồi nói: “Đã hiểu… Nhưng anh có nghĩ vừa rồi chúng ta lớn tiếng như vậy, nơi này lại cách âm không tốt, bị người khác nghe được thì thành xác minh lời đồn rồi…”
Là nơi bắt nguồn tin đồn, tôi hiểu hơn ai hết con người sẽ chỉ tin những thứ mình muốn tin.
Giống như tôi, nếu không phải tự mình trải qua, tôi cũng sẽ không biết bọn họ ở bên cạnh tạo nên âm thanh lớn như vậy lại là vì dùng dao giãn cơ…
Giang Trì sửa lại cho tôi: “Là cô phát ra âm thanh lớn như vậy.”
Đúng là vậy, từ đầu đến cuối anh không hề phát ra tiếng động nào.
Nhưng đừng có nhảm! Người đau cũng đâu phải anh!
Tôi cứng cổ: “Là tôi, thì sao? Đánh chết tôi hay gì?”
Giang Trì dường như không ngờ tôi lại là người ngang bướng như vậy, nhíu mày nhìn tôi một lúc, nói thêm một câu rồi xoay người ra ngoài: “Cô tạo tin đồn, cô đi làm sáng tỏ nó đi.”
Thấy anh sắp kéo cửa ra ngoài, tôi không nhịn được mà gọi anh lại: “Anh và Tống Châu thật sự không phải quan hệ đó sao?”
Mặt anh đen như than: “Tôi đói khát như thế sao? Cô ấy mới 17 tuổi, còn chưa trưởng thành.”
Tôi ngẩn người, cho đến khi cửa chính bị đóng lại tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tôi nhớ lúc tôi đọc truyện gốc, nữ chính đã trưởng thành, tác giả chắc cũng không dám viết loạn đâu nhỉ? Viết nhân vật chưa đủ tuổi kiểu gì cũng bị mời đi uống trà.
Suy tư một lúc lâu, tôi đưa ra một lý luận không hợp với ngày thường của mình, đó là lúc tôi xuyên qua quyển sách này nam nữ chính vẫn chưa ở bên nhau.
Tôi thật sự không ngờ giữa hai người họ còn có cả kịch bản. Tôi còn tưởng rằng đây chỉ là một quyển truyện thuần H thôi…
Về phần từ đầu sao tôi lại không phát hiện ra chuyện này, đơn giản là vì tôi không có kiên nhẫn đọc từ đầu một quyển truyện H như vậy…