Em Là Giây Thứ 181 Của Anh - Chương 6
18.
Khương Dã cho tôi leo cây.
Rõ ràng đã nói thi đại học xong sẽ nói ý nghĩa của câu kia là gì cho tôi biết.
Vậy mà anh lại đi du lịch nước ngoài với bố mẹ.
Lần sau gặp lại là trong bữa tiệc sau nửa tháng tốt nghiệp.
Trên bàn cơm.
Một đám chuẩn sinh viên uống đến mơ mơ màng màng.
Chu Chỉ Diễm nắm lấy vai Khương Dã mà lắc, lè nhè lên án gì đó:
“Hèn nhát không dám trả lời mình thì thôi, mình chủ động đi tìm cô ấy, cô ấy còn không đến…”
Khương Dã cũng uống không ít, ánh mắt hơi mơ màng, không nhịn được mà nói:
“Ừm, mình đã nghe cậu nói tám mươi mốt lần rồi, cậu có thể ngậm miệng không?”
“Không thể. Vậy mà cô ấy lại không đến… Cậu có biết mình quyết định chủ động một lần khó đến mức nào không?”
“Mình biết mình biết, Chu đại thiếu gia da mặt mỏng, mau ngậm miệng lại đi.”
“Vậy mà cô ấy lại không đến…”
Tôi ở cách đó không xe nghe nhạc.
Hai người này, đùa cũng quá trớn luôn rồi.
Chiến trường lại chuyển qua KTV, tôi nhân lúc Chu Chỉ Diễm đi vệ sinh, nhanh chóng chiếm lấy vị trí của cậu ấy, ngồi xuống bên cạnh Khương Dã.
Mặt Khương Dã đỏ bừng, lưng dựa vào sofa, mày nhíu chặt.
Tôi thầm than một câu.
Tốt nghiệp thôi mà, cũng đâu phải sau này không gặp nhau nữa.
Uống đến mức này để làm gì không biết?
Sợ anh không thoải mái, tôi đưa tay cởi nút áo trên cùng giúp anh.
Ánh mắt vô tình nhìn thấy một thứ, sau đó ngẩn người.
Đó là…
Cúc ác của tôi?
Trên cần cổ trắng noãn của Khương Doãn có đeo một sợi dây chuyền.
Thứ đang đung đưa trên sợi dây chuyền màu bạc không phải là cúc áo của chiếc áo khoác tôi thích sao? Hoa văn giống hệt.
Trước kia tôi từng nghe bạn học khác nói, yêu thầm ai đó thì lấy cúc áo thứ hai của người đó rồi xỏ dây chuyền đeo vào.
Vì đó là thứ cách trái tim gần nhất.
Khương Dã làm vậy chẳng lẽ là vì chuyện này sao?
Tôi còn chưa kịp phá giải manh mối thì Khương Dã đã chậm rãi mở mắt, một lúc mới nhìn rõ tôi.
Anh lẩm bẩm như tự nói một mình:
“Ninh Miên, tháng sau tôi sẽ đi du học.”
Tôi hoàn toàn ngây người:
“Cậu nói cái gì?”
Khương Dã nói lại một lần nữa.
Lúc này tôi mới ý thức được không phải là mình nghe nhầm.
Nhưng rõ ràng lúc trước anh nói sẽ học chung trường đại học với tôi mà?
19.
Một lúc lâu sau.
Tôi khó khăn nói ra mấy chữ:
“Quyết định xong rồi?”
Khương Dã mãi mới gật đầu lại:
“Không sai biệt lắm, lần trước đi nước ngoài để xem qua trường học kia, không tệ.”
Không tệ.
Vậy thì tốt rồi.
Cả đêm tôi không uống rượu, nhưng lúc này lại đột nhiên muốn uống.
Tôi cầm một ly rượu đầy trên bàn lên uống cạn.
Thứ đồ chơi này khó uống thật đấy, khó uống đến mức nước mắt tôi cũng chảy ra luôn rồi.
Một ly rượu đầy vào bụng, tôi nặng nề đặt ly xuống, giống như vui đùa hỏi Khương Dã:
“Đã đến trường học mới rồi, không ai đấu với cậu nữa, cậu có cảm thấy cô đơn không?”
Khương Dã hỏi lại: “Vậy cậu có không?”
Tôi chớp mắt, đắng chát nói:
“Có.”
Không chỉ cô đơn mà còn như mất đi người dẫn đường vậy.
Hóa ra Khương Dã đã trở thành người dẫn đường cho tôi từ khi nào không biết, thúc đẩy tôi ngày càng cố gắng hơn, càng tích cực chạy về phía trước hơn.
Có lẽ không có anh, tôi đã sớm trở nên lười biếng trong quá trình học tập khô khan này.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh.
Tôi liều mạng đuổi theo Khương Dã như vậy không phải vì anh tài giỏi, mà vì để có tư cách sóng vai với anh.
Đáng tiếc tôi nhận ra điều này quá muộn.
Khương Dã muốn đi du học, sau này có lẽ sẽ không còn gặp lại.
Nước mắt như được mở nút, cứ như vậy chảy xuống.
Khóc không thành tiếng cho đến nhỏ giọng nức nở, sau đó là gào khóc, chỉ mấy giây thôi cũng khiến Khương Dã không trở tay kịp.
“Cậu… cậu nuốt lời, nói đi học cùng nhau mà cậu… Sao cậu lại nói như vậy chứ…”
Tôi nghẹn ngào, nói năng lộn xộn.
Mắt Khương Dã cũng đỏ lên, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, dịu dàng dụ dỗ:
“Cậu thử nói một lý do đáng để tôi ở lại đi, có lẽ tôi sẽ không đi nữa.”
Tôi vất vả ngừng khóc: “Cậu liên tục thấp điểm hơn tôi hai lần, chẳng lẽ không muốn vượt qua tôi sao?”
Khương Dã lắc đầu: “Thành tích của cậu tốt hơn tôi, tôi tâm phục khẩu phục.”
Tôi méo miệng, lại muốn khóc, cố gắng nói tiếp:
“Tôi khiến cậu xấu hổ nhiều lần, cậu còn chưa báo thù đâu.”
Khương Dã buồn cười:
“Không cần, tha thứ cho cậu.”
Thật khó, còn gì đáng để anh ở lại đây?
Ánh mắt tôi đột nhiên nhìn về phía cúc áo trên cổ anh.
Trong đầu đột xuất hiện một suy nghĩ…
nnbnbylkw…
“Cậu có thể đừng bỏ tôi lại không?”
“Khương Dã, hình như tôi thích cậu rồi.”
20.
Một giây sau khi nói xong câu đó, tôi rơi vào một chiếc ôm ấm áp.
Bên tai là giọng nói ngập ý cười của anh:
“Không ép người ngốc nghếch trong tình cảm như em một chút thì có lẽ em mãi cũng sẽ không biết được tình cảm của bản thân mất.”
“Anh cũng thích em, từ rất lâu rồi, đồ ngốc.”
Này…
Cmn, hóa ra đi nước ngoài là lừa tôi à?
Con hàng này nói dối mà mắt cũng không thèm chớp.
Trong lòng tôi có vô vàn cảm xúc ngổn ngang.
Nhưng sợ bóng sợ gió một lúc lại bị sự vui mừng và tức giận do bị đùa giỡn che lấp.
Được rồi, anh nói đúng.
Tôi đúng là ngốc nghếch trong tình cảm, ở phương diện này chậm chạp đến mức không giống người bình thường.
Rõ ràng đều có tình cảm với đối phương, Khương Dã có thể nhận ra từ rất sớm, mạnh hơn tôi nhiều.
Nhưng ngốc nghếch không có nghĩa là sẽ mãi ngốc nghếch, cũng sẽ có lúc thỉnh thoảng thông minh.
Lúc ôm anh, cúc áo dường như gắn trái tim của tôi và Khương Dã lại cùng một chỗ.
Tôi ghé sát tai Khương Dã nói:
“Em không thích núi, em thích đồng ruộng rộng lớn, rừng cây và sông.”
Nửa câu sau là:
“Chúng ta cùng đi nhé.”
21. Ngoại truyện Khương Dã
Lớp chúng tôi có một cô gái tên Ninh Miên.
Nhìn có chút kỳ lạ.
Nhưng thỉnh thoảng lại rất ngốc.
Cô ấy dường như rất để ý chuyện tôi tranh “hạng nhất” của mình, dáng vẻ phiền muộn khó chịu cũng rất đáng yêu.
Thật ra tôi cũng không muốn tranh giành với cô ấy.
Nhưng biết sao được, thiếu gia đây quá thông minh, không cẩn thận nên đứng nhất.
Từ tiểu học đến cấp ba.
Chúng tôi cứ như đã bàn tính từ trước vậy, cứ như vậy mà gặp nhau trong từng giai đoạn.
Hơn nữa chỗ ngồi của cô ấy luôn phía trước tôi.
Mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn bảng đen, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy sẽ là mái tóc của cô ấy.
Nhìn qua rất mềm mại.
Khuôn mặt cũng rất ngoan ngoãn.
Làn da trắng trẻo, bờ môi đỏ hồng.
Nhưng chỉ cần nói chuyện là không bỏ qua cho ai, lời nói lúc nào cũng khiến mọi người kinh ngạc, thường xuyên khiến tôi dở khóc dở cười.
Cứ như vậy cãi nhau đến lớp mười hai.
Người nhà muốn cho tôi ra nước ngoài du học.
Tôi từ chối.
Cũng không phải là không hướng đến, mà nơi đó không có người dẫn đường để tôi đuổi theo, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tôi không còn sức lực.
Sau khi nhận ra suy nghĩ này.
Tôi ý thức được, mình chìm sâu rồi.
Nhưng cũng không muốn thay đổi, vì đối phương là cô ấy, đáng giá.
Từ đó về sau, tôi thường xuyên “khoe khoang” với Ninh Miên.
Khoe khoang mình lại đứng nhất, khoe khoang mình được giải thưởng gì đó.
Mục đích của những hành động này giống như chim công đi tìm bạn đời vậy, hàm ý “cậu thấy tôi có ngầu không, có đẹp trai không”.
Nhưng Ninh Miên lại không thấy như vậy, còn cho rằng là tôi đang chế nhạo cô ấy.
Đồ ngốc.
Trong đại hội thể thao, tôi thi bắn súng được max điểm.
Việc đầu tiên là gửi ảnh cho Ninh Miên.
[Cậu có muốn nhìn dáng vẻ ngầu đét của tôi không?]
Một giây sau nhận được tin nhắn: [Muốn.]
Tôi ngơ người một giây, sau đó cả khuôn mặt và cổ cũng đỏ bừng.
Cái đồ ngốc này…
Rốt cuộc trong đầu cô ấy có những gì vậy!
Chuyện này như cánh chim vỗ một phát là xa được ngàn dặm, trở thành cơn lốc xoáy trong cuộc sống cấp ba đang thẳng băng của tôi.
Hậu quả cơn lốc này để lại vô cùng nặng nề.
Không phải chết chìm thì cũng là chết trên đường.
Nhịn mãi mới được đến lúc kết thúc kỳ thi đại học.
Tôi có chút hèn hạ mà ép Ninh Miên nhìn rõ tình cảm của mình.
Sau đó chúng tôi yêu đương.
Cùng nhau đến đại học B, mở ra cuộc sống đại học tương ái tương sát.
Về phần tôi ở đại học chết chìm bao nhiêu lần.
Cũng không tiện để liệt kê từng cái một được.
Căn bản là đếm không hết, có thể so sánh với anh em tốt Chu Chỉ Diễm của tôi cũng được.
Ninh Miên.
Người ta đều là ba phút nhiệt độ, nhưng em là giây 181 của anh (1).
(1) ngôn ngữ mạng, người ta thường nói ba phút là lúc cảm xúc mãnh liệt nhất, nếu đến giây 181 vẫn còn cảm thấy như vậy, có nghĩa bạn thích người kia rất nhiều
22. Ngoại truyện
“Khương Dã… Mệt quá, em không muốn cử động nữa.”
Người đàn ông vén mái tóc ướt nhẹp vì mồ hôi của tôi ra sau tai.
Ánh mắt sâu thẳm chăm chú.
Nhưng lời nói ra lại khiến tôi tức đến hộc máu.
“Ngoan, tiếp tục đi.”
“Em quên rồi sao? Trước kia em thích nhất là ở trên anh mà…”
[Hết]