Em Không Thích Lịch Sử Thế Giới, Em Chỉ Thích Anh - Chương 1
1.
Tôi vốn dĩ cũng như rất nhiều người ái mộ Cố Ngôn Chi, đều thèm nhỏ dãi sắc đẹp của anh.
Tôi mang theo suy nghĩ cơ hội mất rồi sẽ không có nữa mà mở ra trạng thái siêu cấp thiểm cẩu (1) với anh.
(1) Chỉ loại người trong mối quan hệ yêu đương biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo.
Mọi người cảm thấy vô cùng xấu hổ với loại hành động này của tôi.
Cười chết tôi, đương nhiên tôi cũng biết là xấu hổ.
Nhưng Cố Ngôn Chi học rất giỏi, môn lịch sử thế giới của tôi lại rất kém.
Cố Ngôn Chi như ánh sáng chiếu rọi thế giới lịch sử của tôi vậy.
Lúc đầu Cố Ngôn Chi tránh tôi như tránh tà, sau này cuối cùng tôi cũng tóm được anh, nói nguyên nhân thật sự của mình, cũng thấy vẻ mặt ngay lập tức đen như đít nồi của anh.
“Được không? Đàn anh Tiểu Cố?” Tôi tự nhận bản thân vẫn đang rất ngại ngùng.
“Được.” Anh vô cùng miễn cưỡng gật đầu.
“Cứ quyết định vậy đi, đợi em thi lại xong em nhất định sẽ tặng anh cờ khen thưởng!”
Tôi nói xong lập tức đạp xe chuồn thẳng.
Không uổng công tôi chịu nhục lâu như vậy!
Nếu biết anh dễ nói chuyện như vậy tôi đã nói từ lâu rồi, cũng không lãng phí thời gian lâu như vậy.
Tôi quay về kí túc, mở quyển sách mình không muốn lật ra kia.
Sinh viên đại học không thể tốt nghiệp nếu không qua được môn và trượt kì thi lại.
Bạn cùng phòng nhìn tôi như bị trúng virus zombie thì đi đến chọc chọc.
“Sao vậy? Vẫn còn một thời gian nữa mới đến kì thi lại mà, mình tin cậu nhất định qua được!”
“Mình cũng hi vọng thế.”
“Cậu nói xem, các môn khác cậu đều học được, sao lịch sử thế giới lại mãi cũng không vào vậy?”
“Có lẽ vì mình yêu nước.”
Trên thực tế là tôi không nhớ được sự kiện trong những mốc thời gian đó.
Hơn nữa mặc dù thời gian của lịch sử thế giới và lịch sử Trung Quốc giống nhau nhưng lịch sử Trung Quốc có triều đại khác nhau nha.
Năm xx, triều đại nào đso.
Dễ nhớ hơn lịch sử thế giới nhiều.
2.
Cố Ngôn Chi rất đúng hẹn, anh ở thư viện chờ tôi.
Nhưng bên cạnh còn có thêm một cô gái.
Cô gái kia và anh rất thân mật, Cố Ngôn Chi cũng không phản kháng, chỉ để lộ vẻ mặt không biết làm gì, mặc cho cô ấy làm phiền.
Tôi dừng xe đạp, đi phía sau họ.
Nhìn một lúc, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao mọi người lại nói đóa hoa lạnh lùng Cố Ngôn Chi này không dễ hái.
Người ta có ánh trăng sáng nha, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt.
Có lẽ hai người đã có tình cảm với nhau nhưng lớp giấy mỏng manh vẫn chờ một bên khác chọc thủng.
Tôi đứng cách họ một khoảng, đẩy kính lên nói:
“Đàn anh Tiểu Cố.”
Họ quay sang nhìn, tôi nắm dây cặp chạy đến.
“Thật xin lỗi, để anh chờ lâu rồi.”
Tôi áy náy nói.
Hôm nay Cố Ngôn Chi mặc rất thoải mái, nữ sinh bên cạnh lại mặc rất tươi sáng, giống như một đóa hoa hồng vậy.
Cô ấy đánh giá chúng tôi, tôi không hiểu ý của cô ấy lắm, nhưng cứ cười chắc sẽ không sao.
Dù sao không ai lại đưa tay đánh người mặt cười cả.
“Không phải cô còn có việc sao? Không đi à?” Cố Ngôn Chi nhìn ánh trăng sáng của mình.
“Tôi còn tưởng rằng anh không muốn ra ngoài nên mới lừa tôi.”
Ánh trăng sáng đột nhiên nhìn về phía tôi, sau đó vui vẻ đi xuống bậc thang.
Cố Ngôn Chi nhìn cô ấy đi rồi mới vào thư viện, tôi bắt chước Tề Thiên Đại Thánh, dùng tay làm kính viễn vọng nhìn theo.
Thấy anh đi vào, tôi ngoan ngoãn ngồi chờ nghe giảng.
3.
Lúc Cố Ngôn Chi giảng bài cho tôi, tôi đột nhiên không còn thích anh nữa.
Tôi nhìn mặt anh sẽ liên tưởng đến giảng viên môn lịch sử thế giới.
“Khụ.” Cố Ngôn Chi bỗng nhiên ho một tiếng.
Còi báo động trong lòng tôi reo ầm ĩ, giọng anh dịu dàng như vậy, nội dung lại như đang thôi miên, giống như đang ru tôi ngủ vậy.
“Bạn học Lăng, em rất mệt sao?”
Anh nhíu mày, đôi mắt sau gọng kính bạc nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: “Không phải, em… em…”
“Chính em nói thi lại mà không qua là em xong đời. Lúc trước khi nhờ tôi giúp em cũng không thế này.” Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc.
“Em đi rửa mặt.”
4.
Vì học bổ túc mà ảnh của tôi và Cố Ngôn Chi thường xuyên xuất hiện trên diễn đàn trường.
Tất cả mọi người đều bắt đầu truyền tai nhau là tôi đã theo đuổi được Cố Ngôn Chi.
Nhân vật chính trong câu chuyện lúc này đang ngồi trước mặt tôi ra đề.
“Được rồi, theo những câu hỏi em hay làm sai, tôi đã đặc biệt viết cho em một đề.” Lúc anh xoay máy tính sang phía mình, gân trên trán tôi nhảy lên một cái.
“Đàn anh Tiểu Cố, anh thật tốt.” Tôi vừa nghiến răng nghiến lợi làm bài vừa khen Cố Ngôn Chi.
Không hổ là sinh viên đứng đầu khoa.
Anh đương nhiên không nghe thấy, đưa tay mở điện thoại.
Thỉnh thoảng tôi lại lén nhìn anh một cái, hình ảnh phản chiếu lại từ mắt kính của anh giúp tôi biết anh đang xem diễn đàn trường.
Quả nhiên, mặt càng ngày càng đen.
Tôi không dám lên tiếng, đôi khi đàn ông im lặng cũng rất khủng bố.
Tôi làm xong đề, xoay máy tính lại phía anh, ánh mắt anh dịu đi không ít.
Rất nghiêm túc đọc bài tôi làm.
“Không tệ, chỉ sai hai câu.” Anh dời mắt khỏi màn hình máy tính.
“Vậy có phải em sẽ qua kì thi lại rồi không?” Tôi có chút kích động.
Anh gật đầu.
Trong tim tôi như nở hoa.
Có thể tốt nghiệp rồi hu hu.
“Cảm ơn đàn anh Tiểu Cố! Anh đúng là ân nhân của em, đại ân đại đức không thể báo đáp, em xin lỗi vì những gì ngày trước đã làm.”
Tôi nhân lúc tạm biệt Cố Ngôn Chi mà gập người chín mươi độ với anh.
Cố Ngôn Chi không nói gì mà chỉ phất tay ra hiệu tôi lên xe.
Tôi: “?”
“Không phải xe đạp của em hỏng rồi sao, tôi đưa em về.”
Người tốt, đúng là người tốt.
Hai ngày trước không biết là ai thần kinh chọc thủng lốp xe đạp của tôi!
Xã hội pháp trị còn có người chọc lốp xe, đúng là ghê tởm đến cực điểm!
Nếu để tôi bắt được người đó, tôi nhất định sẽ cho kẻ đó biết thế nào là tố chất của một sinh viên!
5.
Tin tức Cố Ngôn Chi đưa tôi về lan truyền đi với tốc độ kinh người.
Vừa vào đến kí túc đã bị vây lại.
“Không phải chứ, sao cậu còn ngồi xe điện đàn anh Cố về nữa vậy?”
“Xe đạp mình hỏng, không phải đã nói với các cậu rồi sao?” Tôi để cặp sách xuống, các cô ấy vây lại.
“Cậu không yêu đương với đàn anh đâu, đúng không?”
“Thật sự chỉ là tìm anh ấy học bổ túc mà thôi.”
Nhưng vẻ mặt ba người nhìn tôi lại là “cậu nghĩ mình tin không”.
Tôi: Muốn tin hay không thì tủy.
6.
Kì thi lại kết thúc, tôi giữ đúng lời hứa, phân chia ranh giới rõ ràng với Cố Ngôn Chi.
Muốn khiến bản thân hoàn toàn hết hi vọng với ai đó, tốt nhất nên tìm người đó dạy môn bạn ghét nhất.
Cho nên bây giờ trong trường đã có tin đồn nói tôi bị Cố Ngôn Chi đá, anh đã thấy rõ khuôn mặt thật của tôi nên mới vậy.
Tôi thật sự muốn biết là ai đã đi tuyên truyền những lời này!
Tôi đã giải thích biết bao nhiêu lần nhưng không ai tin chúng tôi đến thư viện để học bổ túc.
Nghe người bên cạnh không ngừng xì xào bàn tán, tôi thuận mắt nhìn sang.
Cố Ngôn Chi cầm điện thoại đứng trước cửa nhà ăn.
Tôi nhanh chóng trốn sau lưng bạn cùng phòng.
Tôi từng nói tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong tầm mắt anh nữa.
Dáng vẻ càng che càng lộ, anh lập tức phát hiện ra tôi.
“Lăng Tiếu?”
Cố Ngôn Chi đi đến đứng bên cạnh tôi.
Tôi bối rối.
“Chuyện là, em không biết anh sẽ đến căn tin số 3, ngày trước anh không đến đây bao giờ.”
“Tôi tìm em có việc.”
Hả?
“Chuyện gfi?”
Sau đó tôi đi theo Cố Ngôn Chi đến một nơi không có người.
Nói thật, tôi cảm thấy khá bối rối.
“Em có thể giúp tôi một việc được không?”
“Hả?”
Không biết vì thời tiết quá nóng hay sao mà khuôn mặt trắng trẻo của Cố Ngôn Chi lại ửng đó.
Có hơi đáng yêu.
Tôi rất muốn đi đến chạm thử vào xem mềm đến mức nào.
Nhưng đó chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi.
“Anh nói em đóng giả bạn gái của anh?” Tôi nhìn anh với ánh mắt khó tin.
Anh điên rồi hay là tôi bị bệnh?
“Ăn một bữa cơm một ngàn.”
“Chốt!”
So đo với cái gì chứ tuyệt đối không so đo với tiền.
7.
Cố Ngôn Chi nói cho tôi biết nguyên nhân.
Theo như tôi hiểu, cô gái lần trước tôi gặp khẳng định tôi chính là bạn gái anh, cũng nói chuyện này với bố mẹ anh.
Và cũng rất trùng hợp, bố anh chính là giảng viên môn lịch sử thế giới của tôi.
Vì tôi trượt môn nên ông ấy rất ấn tượng với tôi.
“Nhưng anh có thể giải thích mà.” Sau khi hiểu rõ, tôi cảm thấy số tiền này không thể kiếm.
Tôi hận họ hàng (1).
(1) tách từ câu yêu ai yêu cả đường đi ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng
“Hơn nữa có nhiều người theo đuổi anh như vậy…”
“Tôi chỉ tiếp xúc với mình em.”
“Vậy cũng không được, tuyệt đối không được. Đưa tiền cũng không được.”
Tôi xoay người định đi, anh kéo tay tôi lại.
“Em nể tình tôi giúp em ôn tập thi lại đi, cứu tôi với.” Ánh mắt anh khẩn cầu.
Hại! Sắc đẹp hại người!
Cuối tuần tôi bị Cố Ngôn Chi đón đi gặp bố mẹ anh.
Và cả vị hôn thê không xác định của anh.
Hoàn cảnh như hồng môn yến này khiến tôi nhấp nhổm không yên.
Càng quan trọng hơn, tôi thấy ánh trăng sáng của anh cũng đến, hơn nữa còn ngồi bên cạnh tôi!
Tôi nhìn Cố Ngôn Chi bằng ánh mắt cầu cứu, anh vỗ nhẹ lên chân tôi một cái, ra hiệu tôi thả lỏng.
Quan hệ này quá phức tạp, tôi không dám ngẩng đầu lên.
“Anh, anh và chị Lăng quen nhau thế nào vậy? Ai theo đuổi ai?” Ánh trăng sáng vừa nhìn mấy món ăn vừa hỏi.
Anh?
Tôi chớp mắt.
“Cô ấy theo đuổi anh.” Cố Ngôn Chi nói xong còn ngại ngùng cười, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng đầy tình cảm.
Tôi…
“Cho nên, Cố Ngôn Chi, cậu đang yêu đương với cây nấm nhỏ này?”
Cây nấm nhỏ?
Tôi nhìn vị hôn thê của anh, nói tôi thấp thì được, cây nấm nhỏ là cái thứ gì vậy?
“Nếu nói vậy thì mẹ tôi không thể cầm gậy chia rẽ đôi uyên ương được. Yêu đương mà không nói, hại tôi bị mẹ hỏi suốt ngày, vừa về nước đã bị điều động đến đây.”
Bố mẹ Cố Ngôn Chi lại chỉ cười không nói gì.
Chỉ ăn một bữa cơm mà lòng bàn tay tôi luôn chảy mồ hôi.
Cũng xem như hiểu được mọi chuyện.
Hoa hồng là con gái mẹ kế Cố Ngôn Chi, vị hôn thê là thanh mai trúc mã, còn cả là kiểu thông gia từ bé.