Em Họ Nghiện Làm Người Thứ Ba - Chương 5
14
Đương nhiên là tôi biết nó bị ai đánh.
Lý Lâm Đạt ký hợp đồng với công ty quản lý, ít nhiều sẽ có chút băn khoăn khi công khai nói rõ, ngoại trừ vấn đề bất hòa tình cảm của cô ta và Trương Khiêm, không thể đặt quá nhiều trọng điểm lên người Phương Hiểu Phàm.
Đến video đăng lên mạng cũng được làm mờ, điều này hạn chế cực mạnh đối với sự phát huy của cư dân mạng.
Thế nên tôi vẫn cần một quả lựu đạn nổ siêu mạnh, cái kiểu vừa kéo dây sẽ bùng nổ toàn hiện trường ấy.
— Đương nhiên chính là vợ của hai vị kim chủ rồi.
Kiếp trước, khi Phương Hiểu Phàm nhận lỗi có nói một câu không hề sai.
Chính thất mà làm ầm lên cũng đủ để nó lãnh đủ.
Lần này thì hay rồi, hai bà vợ cùng làm ầm lên.
Nghe nói hiện trường cực kỳ chấn động, hai người vợ cả hết sức dũng mạnh, năng lực chiến đầu cực kỳ mạnh.
Không những thuê người phát đơn tuyên truyền ở đơn vị của nó, căng biểu ngữ, rải đầy đất ảnh thuê phòng của nó và hai ông chồng hói đầu.
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, bên phía hai người cũng không rảnh rỗi, chặn Phương Hiểu Phàm trong phòng làm việc hung hăng đánh cho nó một trận.
Phòng làm việc cũng bị đập rồi.
Đến lãnh đạo đi qua khuyên can cũng bị đánh rồi, còn bị chỉ vào mũi mà mắng: “Đơn vị mấy người tuyển người kiểu gì đấy, người có đức hạnh thế này mấy người cũng tuyển dụng à?!”
“Tôi phải đến đơn vị liên quan phản ánh tình trạng này!”
Lãnh đạo phòng ban là một bà lão, bị đánh còn không thể đánh trả, tức đến mức thở không ra hơi, mặt cũng tím lại, suýt chút nữa thì bị kéo lên xe cấp cứu.
Lãnh đạo của đơn bị giận điên người, mở cuộc họp nhân viên ngay ngày hôm đó.
Trên cơ bản có thể xác định, công việc của Phương Hiểu Phàm hoàn toàn xong rồi.
Chân trước tôi vừa vào bệnh viện, chân sau mẹ nó liền gọi điện thoại đến.
Giọng bà ta có hơi kích động: “Man Man mau về đây, cửa hàng tạp hóa của dì bị người ta đập rồi!”
Hay, nói đi là đi, tôi cũng chẳng quan tâm Phương Hiểu Phàm, lập tức gọi xe về nhà.
Dì đang ngồi trên đất gào khóc, chú thì sầm mặt đứng hút thuốc.
Cửa tiệm bị người ta đập nát bét.
Mẹ tôi rất kích động: “Ai làm đây? Hai người nhìn rõ không? Không được thì báo cảnh sát đi!:
Tôi lấy điện thoại ra cho bọn họ xem hot search: “Hình như con biết chuyện là như thế nào.”
Sau khi dì biết bởi vì Phương Hiểu Phàm làm tình nhân cho người ta mà bị báo thù, có nói gì cũng không chịu báo cảnh sát.
Bà ta giận đến trắng mặt, nhưng vẫn cứng miệng: “Hiểu Phàm còn chưa kết hôn, to chuyện rồi danh tiếng sẽ hỏng mất.”
Nói xong, bà ta lại chĩa mũi giáo vào người tôi: “Man Man, Hiểu Phàm nhà dì từ nhỏ đã thân với cháu, sao cháu làm chị mà không quan tâm đến em gái một chút nào thế?”
“Xưa nay nó đều nghe lời, sao có thể đăng kí vào trang web không ra gì này?”
“Có phải là cháu dạy…”
Cha tôi nghe thấy, hung ác trợn mắt với bà ta, lúc này bà ta mới im mồm.
Bình tĩnh lại, bà ta lại lẩm bẩm một mình: “Con gái tôi giỏi giang như vậy, vừa mới có được công việc tốt, tốt đối không thể bị chuyện này hủy hoại được.”
“Cũng may video trên mạng đều được làm mơ, không thân thiết lắm chắc là không nhân ra đâu.”
Tôi cười hì hì vỗ ót một cái, nhìn chuyện này náo nhiệt.
Đến quá vội vàng tôi quên mất nói ra chuyện vợ cả đến đơn vị của Phương Hiểu Phàm, sau đó đánh đến mức nó được đưa vào bệnh viện rồi.
Thế là tôi kể lại một lần sống động như thật.
Dì nghe thấy, tức đến mức trợn trắng mắt, trực tiếp ngất xỉu.
Lần này đôi mẹ con ăn cháo đá bát có thể đoàn tụ trong bệnh viện rồi.
15
Trên mạng vẫn đang tiếp tục lên men.
Có người đăng nặc danh video Phương Hiểu Phàm bị vợ cả lột sạch không làm mờ lên mạng.
Giống y hệt với việc kiếp trước tôi gặp phải.
Chẳng qua là tôi bị nó hãm hại, còn nó quả thực là đúng người đúng tội.
Nhân nhiệt độ của chuyện này, tôi công bố địa chỉ trang web kết bạn theo chế độ giới thiệu kia lên mạng.
Cư dân mạng tìm hiểu nguồn gốc, lại lôi ra được mấy quả dưa lớn.
Người nhà của những người đàn ông từng qua lại thân thiết với Phương Hiểu Phàm cũng chạy đến gây chuyện rồi.
Tiệm tạp hóa của nhà Phương Hiểu Phàm bị người ta đập nát, ngày càng có nhiều cư dân mạng đến đó checkin tham gia náo nhiệt.
Trên tường và cửa bị biết đầu các loại chữ ác độc.
Trong hành lang chất đầy vòng hoa và chuột chết mà cư dân mạng gửi tới.
Cửa kính nhà kho trong sân nhỏ nhà nó cũng bị đập tan, các loại rác rưởi đều được ném vào một lượt.
Chú ở trong viện trông coi hai ngày, vừa về nhà suýt nữa thì bị chết ngạt.
Nhà này không ở nổi nữa, tiệm tạp hóa cũng không buôn bán được nữa.
Dì tức đến nhồi máu não, cứu được tính mạng nhưng lại bị bại liệt.
Ngày nào chú cũng hầu hạ bà ta, ra ngoài còn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nén nhịn một bụng tức giận, không phải đánh thì là mắng hai mẹ con nhà đó.
Bây giờ cả nhà họ suốt ngày bị hàng xóm chỉ vào mũi mà mắng, lại không có thu nhập, chỉ đành chuồn về quê.
Tôi cười lạnh, cảm thấy bọn họ thế này vẫn còn may lắm.
Dù sao kiếp trước nhà tôi tan cửa nát nhà, chẳng còn gì hết.
Ít nhất bọn họ vẫn còn mạng sống kìa.
Tôi cũng không ngu đến mức cầm đao đi chém nó.
Nhưng dân duyên của thế gian thường rất kỳ diệu.
Hoặc là do nhân quả tuần hoàn, báo ứng đúng chỗ.
Trên đường bọn họ đến bến xe, vậy mà Phương Hiểu Phàm bị Vũ Văn Bân đâm rồi.
Hóa ra, sau khi quay về Lý Lâm Đạt liền đá Vũ Văn Bân đi.
Đến phòng ở cũng lấy lại.
Vũ Văn Bân rơi vào cảnh không nhà để về.
Nhìn thấy con bồ câu trong miệng bay mất rồi, gã ta tức điên.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhất định bản thân bị Phương Hiểu Phàm gài rồi.
Không thì đang yên đang lành, tại sao Trương Khiêm có thể tìm đến cửa một cách chuẩn xác như vậy, còn dẫn theo Lý Lâm Đạt?
Nhất định là Phương Hiểu Phàm không từ thủ đoạn muốn ép vua thoái vị.
Phương Hiểu Phàm bị đâm mười mấy nhát, vào ICU rồi.
Tiền viện phí ở ICU như đốt tiền vậy, nhà bọn họ thực sự không có năng lực chi trả, muốn tìm nhà tôi mượn tiền, bị tôi từ chối rồi.
Tôi hỏi bọn họ: “Không phải vẫn còn ngôi nhà kia đó sao?”
Nhanh bán đi chứ, còn đợi gì nữa?
Bộ dạng dối trá của nhà này tôi hoàn toàn nhìn thấu rồi.
Lời ác độc đến đâu tôi cũng nói được ra.
Cuối cùng chú tôi hết cách, chỉ đành bán nhà nộp tiền viện phí.
Kết quả chưa được hai ngày, tòa gửi đơn xuống.
Lý Lâm Đạt kiện Trương Khiêm và Phương Hiểu Phàm, Trương Khiêm dùng tài sản chung của vợ chồng trong hôn nhân tặng cho Phương Hiểu Phàm không ít quà, có túi hàng hiệu, cũng có trang sức.
Bây giờ Lý Lâm Đạt yêu cầu Phương Hiểu Phàm trả lại.
Chi tiết rõ ràng cũng được gửi đến cùng một lượt, tận mấy vạn.
Đừng nói đến mấy vạn, đến mấy nghìn bọn họ cũng không lấy ra được á.
Sau đó chú chạy đến bệnh viện nói với bác sĩ, thực sự không được thì rút ống thở đi.
Nhỡ cứu lại được là một người thực vật thì còn toi hơn.
Lời này bị dì nghe thấy, hai người vung tay đánh nhau ở bệnh viện, làm ngộ thương một người già đến viện khám bệnh, nghe nói bị thương khá nghiêm trọng.
Người già của người già kia từ chối hòa giải, chú và dì cả hai bị đưa vào đồn.
Chuyện sau đó tôi nghe mẹ tôi nói đến.
Chú tôi đúng là miệng quạ đen, Phương Hiểu Phàm nằm mấy tháng trời đều không hồi phục ý thức, thực sự trở thành người thực vật rồi.
Chú vừa thấy hai mẹ con nhà này một người liệt nửa người, một người thành người thực vật, lập tức chạy trốn về quê ngay trong đêm.
Mẹ tôi vừa trách dì không biết nhìn người, chú bội tình bạc nghĩa, vừa trách cứ tôi trong nhà liên tục xảy ra chuyện cũng không lộ mặt.
Tôi suy nghĩ có nói ra chuyện kiếp trước cha mẹ cũng sẽ không tin.
Kết quả cha tôi ngăn mẹ tôi lại.
Cha nói: “Trước kia nhà mình cũng giúp nhà họ không ít lần, bọn họ có ngày hôm nay hoàn toàn là tự làm tự chịu.”
“Trước đó bà ta còn không biết ngại trách Mạn Mạn không trông coi em gái tử tế.”
“Người nhà này đừng quá kỳ lạ chứ.”
Mẹ tôi thở dài, không còn nói gì nữa.
Lần cuối cùng nhắc tới bọn họ là một năm sau.
Phương Hiểu Phàm với mẹ nó cùng được đưa vào viện dưỡng lão.
Bởi vì tiền trong tay không nhiều, chỉ có thể ở khu có lệ phí thấp nhất.
Kết quả người làm trong khu đó cực kỳ vô trách nhiệm, hai người họ nắm đó chịu không ít tội.
Mẹ tôi đến thăm bọn họ một lần, cơ thể của Phương Hiểu Phàm bị hoại tử nát hết cả rồi.
Sau đó mẹ tôi nói dông dài tôi cũng lời nghe thêm.
Nhưng tâm lý của tôi thoải mái hơn không ít.
So với việc chết nhanh chóng, tôi càng mong nó cứ sống như vậy.
Cuộc đời của tôi, tuyệt đối không được động đến.
[HOÀN THÀNH]