Em Gái Tôi Là Bạch Liên Hoa - Chương 3
9.
Mẹ tôi là kiểu người đẹp không được thông minh cho lắm.
Bà không biết gì ngoài yêu đương.
Bình thường bà toàn bị Quý Linh dỗ đến mức cái gì cô ta muốn là mua, cô ta muốn làm cái gì cũng được.
Là mẫu người bênh người thân không cần biết đến đạo lý điển hình.
Năm đó Quý Linh và bạn học mâu thuẫn với nhau, cô ta đẩy người ta ngã cầu thang, người bạn kia bị gãy chân phải đi bó bột, cũng là mẹ tôi dùng tiền để giải quyết.
Vì cô ta ở trước mặt mẹ tôi khóc lóc mấy lần, một câu mẹ tôi cũng không nỡ mắng.
Cũng chính vì như vậy nên từ nhỏ tôi đã phải chịu không ít uất ức.
Vì thế nên tôi cũng không thân thiết với mẹ.
Chỉ là sự giáo dục thất bại này đều thể hiện rõ ra sau này.
Thành tích được 300 điểm, tính tình thích gây chuyện, đều là kết quả của việc nuôi dạy sai.
Dù sao bố mẹ cũng là người coi trọng thành tích.
Họ bắt đầu tìm gia sư cho hai người.
Ban ngày đến trường học, buổi tối về nhà lại học gia sư, nhất định phải bù lại những kiến thức đã mất.
Mỗi ngày hai người họ đều bị lịch học nằng nề chèn ép, cũng không rảnh để đối đầu nhau nữa.
Tôi và bố tôi vui vẻ uống trà ở thư phòng, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi này.
Bố tôi cảm thán: “Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh lấy một lúc. Trước đó Linh Linh bị mẹ con làm hư, bây giờ Tiểu Dư cũng không khiến bố bớt lo. Vẫn là con hiểu chuyện hơn hai đứa nhỏ, từ nhỏ đã không gây phiền phức gì cho bố mẹ.”
Bàn tay đang cầm cốc trà của tôi hơi dừng lại, tâm trạng đột nhiên có chút hoảng hốt: “Tuổi con lớn hơn hai em ấy, đương nhiên con phải trưởng thành hơn rồi.”
Tôi biết họ thích nghe gì, những lời này cũng là những lời tôi được nghe nhiều nhất từ khi còn nhỏ.
Quả nhiên bố tôi rất vui mừng: “Hướng Vi, vẫn là con hiểu chuyện. Con giống bố nhất, giao công ty cho con là bố yên tâm rồi.”
Tôi chỉ cười không nói gì, đã không được thiên vị thì thôi lấy tiền cũng được.
10.
Nhưng những ngày yên bình này không được bao lâu, Quý Linh lại bắt đầu gây chuyện.
Từ khi Quý Tiểu Dư trở về, thân phận của con bé ở trong giới đều do con bé tự mình lưu truyền.
Bố mẹ tôi rất để ý đến con bé nên đã quyết định tổ chức một bữa tiệc công bố thân phận, họ muốn tuyên bố thân phận Quý Tiểu Dư trước mặt mọi người.
Hành động này trong mắt Quý Linh lại là đang thẳng tay vả vào mặt mình.
Đây không phải là trực tiếp thông báo với mọi người rằng cô ta thật sự không phải là thiên kim của nhà họ Quý sao?
Đêm đó cô ta không kiềm chế được nữa mà chất vấn bố mẹ: “Không phải hai người đã nói sẽ yêu thương như nhau sao? Vì sao bây giờ hai người lại muốn tuyên bố thân phận của cô ta?”
Mẹ tôi cũng lo cô ta bị tổn thương nên lập tức trấn an: “Bố mẹ vẫn yêu con, chỉ là bố mẹ muốn cho em gái con một thân phận thôi.”
“Vậy còn con thì sao? Mẹ có nghĩ đến con không? Bây gườ mọi người đã biết nó là thật còn con là giả rồi. Hai người còn muốn tuyên bố như vậy, không phải là muốn mọi người chế giễu con thì là gì?”
Quý Linh điên cuồng khóc lóc, không ngừng chỉ trích bố mẹ tôi.
Mẹ tôi cuống đến mức hai mắt đỏ bừng, tay chân luống cuống an ủi cô ta.
Quý Linh không nghe, muốn mẹ tôi hủy bỏ bữa tiệc công bố thân phận này.
Bố tôi ở bên cạnh nghe vậy thì không khỏi tức giận, ông ấy tát Quý Linh một cái: “Có phải bình thường chiều con quá nên con mới dám nói chuyện với bố mẹ như vậy không? Bữa tiệc công bố thân phận này con không đồng ý cũng phải chấp nhận!”
Quý Linh ôm mặt, cô ta nhìn bố với ánh mắt không thể tin được, sự oán hận hiện rõ trên khuôn mặt: “Được, sau này có con không có nó, có nó không có con.”
Cô ta không quay đầu lại, cứ như vậy chạy ra ngoài.
“Linh Linh!”
Mẹ tôi đang định đuổi theo thì bị bố tôi ngăn lại: “Để nó đi! Nó còn có thể đi đâu chứ, một lát nữa sẽ quay lại thôi! Tất cả là do em chiều hư nó.”
Quý Tiểu Dư ở bên cạnh an ủi mẹ: “Hay là làm theo lời chị Linh Linh đi ạ, chúng ta vẫn đừng nên tổ chức bữa tiệc kia thì hơn.”
Bố tôi nghe xong cũng không đồng ý. Sự uy nghiêm của mình không cho phép ông nhân nhượng với ai: “Không được, nhất định phải làm!”
Tôi gật đầu ra hiệu với Quý Tiểu Dư để con bé không nói thêm gì nữa.
Con bé gật đầu, ngoan ngoãn ngồi một bên.
Không ngoài dự đoán, một lát sau Quý Linh đã trở về.
Nhưng hình như cô ta có gì khác trước.
11.
Cô ta đã bình ổn lại tâm trạng của mình, vẻ mặt vô cùng chân thành: “Bố mẹ, con biết sai rồi, sau này con sẽ không làm loạn nữa.”
“Là con cướp mất thân phận của em gái nhiều năm như vậy mà con còn cố tình gây sự. Là con có lỗi với tất cả mọi người, bố, mẹ, hai người có thể tha thứ cho con không? Hai người có thể đừng bỏ rơi con không?”
Mẹ tôi nghe xong đau lòng muốn chết, bà lập tức ôm lấy Quý Linh khóc: “Đứa nhỏ ngốc này, con cũng là bảo bối của mẹ mà! Sao mẹ lại vứt bỏ con được!”
Sau đó cô ta quay đầu xin lỗi Quý Tiểu Dư: “Em Tiểu Dư, thật xin lỗi. Chị không nên hung dữ với em, em có thể tha thứ cho chị không?”
Thái độ của cô ta đột ngột thay đổi khiến chúng tôi không kịp trở tay.
Quý Tiểu Dư lắp bắp nói: “Không… Không sao, em không có tức giận.”
“Vậy là tốt rồi! Sau này chúng ta chính là chị em tốt!”
Cô ta vui vẻ kéo tay Quý Tiểu Dư, làm ra vẻ chị em tình thâm.
Nếu như không phải đã biết tính cách cô ta từ nhỏ thì có lẽ tôi cũng đã bị vẻ mặt đơn thuần dịu dàng này lừa.
12.
Buổi chiều, Quý Tư Dư gõ cửa phòng tôi:
“Chị, em có thể vào không?”
“Vào đi.”
Tôi thấy con bé ôm theo một hộp bánh quy và bánh gato nhỏ đi vào phòng mình.
Đây là lần đầu tiên cô bé vào phòng tôi, Quý Tiểu Dư tò mò nhìn xung quanh một vòng.
Khác với căn phòng dán ảnh idol khắp tường cùng với đủ loại quần áo trang sức của Quý Linh, phòng tôi rất đơn giản.
Tôi lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Cô bé nâng đồ trong tay lên: “Em mới làm xong bánh quy và bánh gato, chị nếm thử giúp em đi!”
“Tự mình làm?”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Sống trong một thế giới cơm áo không cần lo, thậm chí có thể nói là ngợp trong vàng son nên tôi chưa từng được ăn cơm và điểm tâm mà người nhà làm.
Tôi tò mò cầm một chiếc bánh quy lên, bánh quy giòn xốp thơm mùi sữa, rất ngọt.
“Không tệ, ăn rất ngon.”
Quý Tiểu Dư thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi! Em còn tưởng rằng chị không thích!”
“Ăn rất ngon! Với trình độ này em đi mở tiệm được rồi đó.”
Bình thường tôi rất ít khi ăn đồ ngọt, nhưng bánh quy này ngọt mà không ngán, rất hợp với khẩu vị của tôi.
“Chị, sao chị biết em muốn mở tiệm bánh ngọt vậy!”
Ánh mắt cô gái nhỏ sáng rực lên.
“Em muốn mở tiệm bánh?”
Quý Tiểu Dư gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh: “Đúng vậy! Mở cửa hàng làm bánh là ước mơ của em! Dù sao thành tích của em cũng không tốt, cũng không làm được chuyện lớn gì.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe cô ấy nói về ước mơ của mình.
Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với cuộc sống ngày trước của cô.
Tôi cẩn thận hỏi: “Bố mẹ trước của em đối xử với em có tốt không?”
Suy nghĩ của Quý Tiểu Dư như trôi về nơi nào đó, một lúc lâu sau cũng không thấy trả lời.
Đúng lúc tôi cho rằng cô ấy không muốn trả lời thì cô ấy lại đột nhiên nói:
“Chị, nếu em nói không tốt thì chị có cảm thấy em đang cố tình tỏ ra đáng thương không?”
Tôi hơi buồn cười: “Chị xấu tính như vậy sao?”
Mặt Quý Tiểu Dư đỏ bừng lên, cô bé vội vàng giải thích: “Không có, chị rất tốt. Chỉ là lúc em mới về thấy chị rất lạnh lùng nên hơi sợ.”
Tôi còn chưa nói gì cô nhóc lại vội vàng giải thích: “Trước đó em còn nghĩ rằng chị sẽ không thích em giống như Quý Linh. Nhưng bây giờ không giống trước, em rất thích chị!”
Tôi không khỏi ngạc nhiên, lăn lộn trong công ty lâu như vậy, người đối diện có thật lòng hay không tôi chỉ cần nhìn là có thể phân biệt được.
Dường như nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người thật lòng nói thích tôi.
Hóa ra có em gái là cảm giác như vậy sao?
“Bọn họ từng đánh em sao?”
Quý Tiểu Dư gật đầu: “Thật ra em đã biết mình không phải con ruột của họ từ lâu. Họ cũng luôn tìm kiếm bố mẹ ruột cho em. Họ cảm thấy em đang chiếm lấy vị trí của con gái họ nên thường xuyên đánh em.”
“Chị, em không muốn cướp vị trí của ai cả. Em chỉ muốn tìm bố mẹ và chị mà thôi.”
Quý Tiểu Dư bật khóc, lần đầu tiên tôi có cảm giác lúng túng không biết làm gì này.
Cũng là lần đầu tiên tôi có suy nghĩ muốn bảo vệ một ai đó.
Nhưng không ngờ thiếu chút nữa tôi đã vĩnh viễn mất đi em gái.