Em Gái Thất Lạc Của Tôi Là Phú Bà - Chương 4
10.
Lớp tôi tổ chức tốt nghiệp tại một khách sạn năm sao.
Sau khi ăn uống xong, vừa ra khách sạn chúng tôi đã thấy một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài giới hạn đứng trước cửa khách sạn.
Chỉ thấy một cô gái trẻ mặc lễ phục sang trọng đi từ trên xe xuống, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, nhìn rất kiêu ngạo.
“Ơ, kia không phải Tô Lạc sao?” Ánh mắt Tô Y nhanh chóng nhìn về phía tôi, khóe miệng nhếch lên, cô ta đi về phía tôi.
Bạn học tôi có người biết Tô Y, thấy chiếc Rolls-Royce sau lưng cô ta thì kinh ngạc: “Tô Y, đây là xe nhà cậu sao?”
Nụ cười của Tô Y càng rạng rỡ hơn: “Đúng vậy, khách sạn hôm nay mọi người đến cũng của nhà tôi. Hiện tại tôi không phải họ Tô, tôi họ Lưu.”
Mọi người xung quanh ồn ào kinh ngạc.
“Không ngờ nhà Lưu Y lại giàu như vậy, lúc trước cũng đâu có nhìn ra!”
Tô Y, à không, Lưu Y đi đến trước mặt tôi trên đôi giày cao gót hơn 10cm mới có thể miễn cưỡng cao bằng tôi.
“Tô Lạc, không ngờ tới đúng không, bố ruột tôi không phải Tô Chính Danh mà là đại gia trăm tỷ, còn giàu hơn cả nhà họ Tô. Tôi còn phải cảm ơn mấy người đã đuổi tôi đi nữa đấy, nếu không tôi sẽ không gặp được bố ruột của mình.”
Lúc trước chúng tôi đều nghĩ rằng Lưu Y là con gái ruột của bố tôi, ngay cả bố tôi cũng nghĩ rằng như vậy.
Bây giờ xem ra mẹ của Lưu Y, cũng chính là bạn gái cũ của bố tôi, đã lừa bố tôi rồi thì phải?
Vậy hiện tại bố và anh tôi đang ở đâu? Lúc trước bọn họ rời đi với Lưu Y.
“Tô Chính Danh và Tô Cường cứ quấn lấy tôi khiến tôi thấy rất phiền phức, tôi đã cho người đánh cho họ một trận, chắc bây giờ đang đi ăn xin rồi.” Lưu Y bình thản thổi móng tay mình.
Cô ta cũng không ngờ bố ruột của mình lại là đại gia trăm tỷ, nghe mẹ cô ta nói lúc trước bà ta là tiểu tam, ngủ một giấc với người đàn ông kia rồi có cô ta, nhưng sau đó lại không tìm được người đàn ông đó.
Không ngờ mấy ngày trước ông ta lại quay về tìm họ.
Lưu Y cô ta thật may mắn mà!
“Nói xuống dưới cho tôi, chỉ cần là sản nghiệp nhà họ Lưu, không được cho người nhà họ Tô vào! Nếu ai dám trái lời, đừng trách tôi không khách sáo!”
Lưu Y phân phó cho quản lý khách sạn.
Cô ta vừa dứt lời, phần lớn bạn học đã đồng thời tránh xa tôi mấy bước.
Lưu Y thấy vậy thì vô cùng đắc ý.
Tôi không phản ứng lại cô ta, xoay người đi về nhà.
Tần Thấm đứng ở cửa đợi tôi, thấy tôi về thì lập tức bước lên đó.
“Chị, chị về rồi, em hâm sữa bò ở trong bếp, chị có uống không?”
Lúc Tần Thấm mới về nhà rất yên tĩnh, bây giờ đã sáng sủa hơn nhiều.
Đúng lúc tôi cũng không ăn nhiều ở bữa tiệc, tôi đi vào bếp với Tần Thấm.
Chuyện liên quan đến nhà họ Lưu tôi cũng không quá quan tâm, dù sao thủ đô này lớn như vậy, cũng không phải chỉ có mấy cửa hàng kia.
Nhưng tôi không ngờ là Lưu Y lại nói người bố trăm tỷ kia đối phó với công ty nhà chúng tôi.
Bố cô ta cũng có chút tài năng, mẹ tôi gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, tôi nhìn mà đau lòng, tôi muốn giúp bà một tay nhưng mẹ lại không cho tôi nhúng tay vào.
Dù sao tôi tuy có thiên phú nhưng cũng chưa có kinh nghiệm thực chiến gì nhiều. Hơn nữa trên thương trường đều có góc khuất, mẹ tôi muốn bảo vệ tôi.
Nhưng nếu rảnh rỗi thì lại không phải là tôi.
Tôi định đến công ty mẹ xem qua, không ngờ vừa ra ngoài đã gặp hai người ăn xin ăn mặc rách rưới ngồi một bên.
Tôi nhìn qua, đây không phải là Tô Chính Danh và ông anh ngu ngốc của tôi sao?
Hai người kia thấy tôi nhìn mình thì không khỏi bối rối, nhưng cuối cùng vẫn đi từ góc khuất ra.
“Em gái…”
Anh trai tôi gầy đi không ít, mắt trũng xuống, cũng đen đi nhiều, chân đi khập khiễng, hai cánh tay đặt trước người lộ rõ sự bất an và mâu thuẫn.
“Chân của anh làm sao vậy?”
Anh trai nghĩ tôi đang quan tâm mình thì lập tức khóc lóc: “Em gái, anh bị đánh! Y Y là một con sói mắt trắng! Vậy mà cô ta lại cho người đánh anh và bố!”
Tôi lại nhìn về phía bố, vẻ mặt ông ta vô cùng xấu hổ, trên người cũng không tốt lành hơn anh trai là bao, có thể nói còn bị thương nặng hơn cả anh tôi.
Nhưng ông ta cũng không thể không biết xấu hổ mà khóc lóc kể lể như anh tôi.
Chỉ có thể nói là tự gây nghiệt thì không thể sống được.
Tôi không phản ứng lại họ, chuẩn bị đi đến công ty mẹ lại nhận được điện thoại nói mẹ bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở bệnh viện!
Điện thoại tôi rơi xuống, tôi nhanh chóng chạy về bệnh viện, bố và anh trai ngu ngốc cũng đi theo.
Cảnh sát nói là do phanh xe hỏng.
Nhưng tôi lại không tin chuyện này đơn giản như vậy.
Nhìn mẹ nằm trong phòng phẫu thuật, nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, anh và bố cũng luống cuống, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Nhưng tôi cảm thấy hai người này ở lại đây mới là không cần mặt mũi! Tôi nói bảo vệ đuổi hai người họ ra ngoài.
11.
Cũng may mẹ tôi đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng vì mẹ xảy ra chuyện mà công ty đã bị tập đoàn Lưu thị thu mua.
Lưu Y vênh váo tự đắc đi vào trong phòng bệnh mẹ tôi khoe khoang.
“Tốt xấu gì cũng đã gọi bà là mẹ hơn hai mươi năm, bà xảy ra chuyện tôi cũng nên đến thăm mới đúng…” Lưu Y cười vui vẻ, cô ta muốn lại gần mẹ nhưng bị tôi cản lại.
“Cút ngay cho tôi!” Tôi tức giận quát lớn.
“Tô Lạc, tôi tới thăm hai người là nể mặt hai người rồi, cô đừng có rượu mời không uống lại thích rượu phạt, tôi biết viện trưởng bệnh viện này, cẩn thận tôi nói họ ném bà già này ra ngoài!
Mẹ tôi chăm sóc cô ta hơn hai mươi năm, cuối cùng lại chỉ nhận được hai chữ bà già.
Trái tim tôi trũng xuống, nhưng hôm nay có tôi ở đây, tôi sẽ không để mẹ tôi bị thương dù chỉ một chút.
“Tô Lạc, nếu cô quỳ xuống xin tôi, liếm sạch giày tôi thì tôi sẽ suy nghĩ đến việc bỏ qua cho mấy người.” Lưu Y kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi.
“Lạc Lạc, không thể…” Mẹ tôi kéo tôi lại: “Mẹ tình nguyện chết cũng không cho phép con gái mẹ bị người khác sỉ nhục như vậy!”
Nước mắt tôi lăn dài: “Mẹ…”
Tình mẫu tử sâu đậm khiến Lưu Y đau mắt.
Lưu Y muốn đạp tôi nhưng không ngờ sau gáy lại bị một chiếc cốc pha lê đập vào!
Chỉ thấy Tần Thấm dẫn theo một dàn vệ sĩ áo đen đi vào, ánh mắt em ấy lạnh lẽo, khí thế mạnh mẽ vô cùng.
Tôi nghe em ấy nói: “Nhà họ Lưu, đã không tồn tại nữa.”
Ngay sau đó điện thoại Lưu Y vang lên, cô ta nghe máy xong sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô ta run rẩy nhìn về phía Tần Thấm, trong mắt là sự sợ hãi.
“Cô là ai… Rốt cuộc cô là ai…”
Tôi hoàn toàn không biết Tần Thấm đã phải trải qua những gì ngày trước, từ lần trước em ấy dùng máy bay tư nhân để đón mẹ về tôi đã thấy em ấy không đơn giản chút nào.
Nhưng em ấy không chủ động nói, tôi cũng không hỏi.
Bây giờ tôi nghe thấy em ấy nói trước mặt Lưu Y:
“Nhà giàu nhất thủ đô, Tần Thấm.”
“Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi nơi trong thủ đô đều không cho Lưu Y vào.”
“Nơi nào nhận người của Lưu thị chính là đối đầu với nhà họ Tần!”
12.
Mẹ tôi xuất viện, Tần Thấm muốn thu mua lại tập đoàn cho mẹ nhưng mẹ lại từ chối.
Mẹ nói mẹ đã bôn ba hơn nửa đời người, bây giờ bà muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Tôi và Tần Thấm cũng không ép buộc bà, mẹ có tôi và Tần Thấm, nửa đời sau đều không cần phải lo lắng gì.
Tôi không hỏi Tần Thấm trở thành người giàu nhất như thế nào, dù sao một cô gái có thể đi được đến vị trí hiện tại đã phải chịu những gì là điều tôi không dám tưởng tượng.
Tôi từng thấy vết sẹo sau lưng Tần Thấm rất nhiều lần.
Có vết do dao, có vết do roi.
Nhưng tôi lại hỏi Tần Thấm một chuyện khác, sao em ấy lại về tìm chúng tôi khi bản thân đã là người giàu có nhất.
Tần Thấm nói, có nhiều thứ, ví dụ như tình thân, cho dù dùng tiền tài cả đời để mua cũng không mua được.
13.
Nghe nói bố đang theo đuổi lại mẹ, muốn xin mẹ tha thứ, nhưng phản bội vẫn là phản bội, mẹ tôi không cho ông ta cơ hội gặp mặt nào.
Ông anh ngu ngốc kia của tôi vào nhà máy làm công, anh ta hơi vụng về, lúc trước lại tin tưởng mẹ con nhà kia, cho rằng mẹ tôi mới là người chen chân vào hôn nhân của người khác, trong lòng có khúc mắc với mẹ.
Bây giờ dù có thành tích cao lúc trước bố mua cho nhưng cũng không lên được chức cao.
Tôi gặp lại anh ta là vì công việc, mặt anh ta dính đầy tro bụi, chân đi khập khiễng, mỉm cười chào hỏi tôi.
Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, có thể rèn luyện anh ta trở nên tỉnh táo hơn.
14.
Cuối cùng Lục Dương vẫn bị cảnh sát bắt, số tiền còn nợ tôi anh ta cũng không trả được, không tránh khỏi cảnh tù tội.
Nhưng tôi đã gặp bố mẹ anh ta, năm đó bố mẹ anh ta đối xử với tôi không tệ chút nào.
Tôi dùng danh nghĩa Lục Dương gửi tiền cho họ, đủ để họ sống không cần lo cơm áo nửa đời sau.
Nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho Lục Dương, bản thân làm thì bản thân phải chịu.
15.
Còn Lưu Y?
Tôi đã không gặp cô ta trong một thời gian dài.
Có người nói nhà họ Lưu bán đứng cô ta, có người nói cô ta rời khỏi thủ đô, dù sao cũng là vì cô ta nên nhà họ Lưu mới gặp thảm cảnh phá sản, ở thủ đô cũng không còn chỗ đứng cho nhà họ nữa.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến tôi, con người nên nhìn về phía trước, đừng để những chuyện không vui làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
[Hết]