Em Gái Thất Lạc Của Tôi Là Phú Bà - Chương 3
6.
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, nằm trên giường cũng khiến tâm trạng tôi bực bội, tôi nhanh chóng rời giường.
Tôi thấy bố gọi điện thoại ở phòng khách, vậy mà ông ta lại liên hệ với người khác để lén chuyển tài sản nhà tôi qua dưới danh nghĩa Tô Y?
Tôi tức giận, muốn tìm bố để tranh cãi nhưng lại nghĩ lại, bây giờ lộ mặt không phải là đánh rắn động cỏ sao?
Tôi vội vàng gọi cho mẹ, nhưng lại nhận được tin bên chỗ mẹ đang gặp bão tuyết, không thể bay về được.
Chắc ông bố tôi cũng biết.
Tôi có hơi lo lắng, không ngờ một bàn tay lại xuất hiện vỗ lên vai tôi: “Chị, đừng lo, em đã sắp xếp máy bay tư nhân đi đón mẹ rồi.”
Tôi hơi trợn mắt, nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.
“Thấm Thấm, em nói gì… Sắp xếp máy bay tư nhân đi đón?”
Mặc dù nhà tôi có tiền nhưng không giàu đến mức có thể mua được máy bay tư nhân để tự ý đưa đón người nhà.
Em gái tôi đang nói đùa sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt em ấy rất nghiêm túc, lại có gì đó hơi không giống…
Tôi im lặng nhìn Tần Thấm nói chuyện với mẹ, đồng thời cẩn thận tính toán thời gian mẹ quay về.
“Chị, chị yên tâm, có em ở đây, em nhất định sẽ không để hai người bị bắt nạt.”
7.
Có lẽ biết bố đang lén chuyển tài sản qua cho mình nên mấy ngày nay trên mặt Tô Y lúc nào cũng tươi cười.
Tôi thấy ánh mắt cô ta nhìn mình còn mang theo sự thương hại, trong lòng càng chế giễu cô ta nhiều hơn.
Nhưng đồng thời tôi cũng cảm nhận được một chuyện, tôi nghĩ thân phận của Tô Y tuyệt đối không đơn giản, nếu không bố sẽ không bảo vệ cô ta như vậy, hơn nữa còn muốn chuyển tài sản qua cho cô ta.
Thậm chí trong lòng tôi còn nảy ra một suy nghĩ… Chẳng lẽ bố tôi ở ngoài ngoại tình, Tô Y này là con của bố và người khác?
Nếu không thì tại sao ông ta lại bảo vệ Tô Y như vậy?
Suy nghĩ xuất hiện, sau đó không ngừng phát triển như dây leo trong lòng tôi.
Tôi thuê thám tử đi theo dõi bố và Tô Y.
Đúng là bị tôi phát hiện rồi!
Tôi thấy bố đưa Tô Y đi gặp một người phụ nữ, người phụ nữ kia rất giống Tô Y!
Ba người đứng cạnh nhau như một gia đình hạnh phúc, nụ cười trên mặt bố tôi chưa từng mấy, nhìn qua còn thấy ngọt ngào.
Quả nhiên bố phản bội mẹ!
Nhưng điều khiến tôi không ngờ là anh trai cũng xuất hiện, hơn nữa còn rất hòa hợp với ba người bọn họ!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ anh cũng không phải anh ruột tôi? Nhưng chuyện này sao có thể? Anh rất giống mẹ mà…
Vẻ mặt tôi ngày càng nghiêm trọng, tôi nói chuyện này cho Tần Thấm, em ấy nói tôi đừng lo lắng, yên lặng theo dõi, chờ mẹ về nước.
Tôi gật nhẹ đầu, kiềm chế sự tức giận trong lòng.
Tôi phát hiện trong giây phút quan trọng em gái ruột tôi rất trầm ổn, khiến tôi có cảm giác rất an toàn.
Dường như em ấy mới là chị vậy.
8.
Đến hạn Lục Dương thanh toán tiền, tôi ngồi trong quán cà phê chờ anh ta.
Mấy ngày không gặp mà anh ta như biến thành người khác, dáng vẻ thanh tú ngày trước đã biến mất, mắt đỏ bừng, râu ria che kín mặt.
“Tô Lạc, cô đây là đang ép tôi vào đường chết!”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, lạnh nhạt nói: “Tôi ép anh vào đường chết? Lục Dương, có cần tôi giúp anh nhớ lại ai mới là người muốn thanh toán trước không?”
Chia tay với Lục Dương, tôi căn bản không nghĩ đến chuyện thanh toán này, nếu Lục Dương đã nhắc đến thì chúng tôi tính toán sòng phẳng vậy.
“Một tuần đã hết, anh có mang tiền đến không? Nếu không, vậy rất xin lỗi, chúng ta gặp nhau ở tòa.”
“Tô Lạc, bây giờ tôi mới phát hiện cô là người độc ác thế này! Chuyện cô là tiểu thư nhà họ Tô, sao cô lại không nói cho tôi biết?”
“Tôi không nói cho anh biết, trong lòng anh còn không biết vì sao sao?” Tôi cười.
“Là ai suốt ngày khóc than trước mặt tôi nói mình không có tiền, gia cảnh nhà mình không tốt?”
“Tôi sợ lòng tự tôn của anh bị tổn thương nên mới cùng anh đi ăn những mới rẻ tiền, dùng những thứ rách nát. Hẹn hò ngay cả phim cũng không nỡ đi xem, ngày nào cũng đi bộ trong công viên. Tôi có từng oán trách lời nào chưa?”
Sắc mặt Lục Dương ngày càng tái theo lời nói của tôi.
Tôi lười quan tâm đến anh ta, trực tiếp giao chuyện này cho luật sư của mình.
Bên tòa án gọi Lục Dương, không ngờ rằng anh ta lại trốn.
Ôi…
Anh ta vừa chạy, thanh danh ở trường học đã lập tức hỏng bét, khi cảnh sát đến tìm anh ta, tất cả mọi người đều biết Lục Dương nợ tiền không trả, hơn nữa lại còn trốn.
Trường chúng tôi là một trường đại học khá nổi tiếng, không thể chấp nhận loại sinh viên không biết xấu hổ như thế này, Lục Dương lập tức bị đuổi.
Anh ta đã gần tốt nghiệp, kết quả bốn năm đại học cứ như vậy mà biến mất.
Tôi không phải người chỉ biết yêu đương, đương nhiên cũng không phải Thánh mẫu, sẽ không cảm thấy nên thương xót cho Lục Dương.
9.
Tôi về nhà, bố, anh và Tô Y đều ở phòng khách.
Còn có một người đàn ông xa lạ mặc âu phục đen, đeo kính râm tôi chưa từng gặp.
“Về rồi sao.” Bố thấy tôi thì lạnh lùng nhìn rồi nói: “Về thì ký hợp đồng này đi.”
Tôi đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên bàn có một tập tài liệu.
Tôi mở tài liệu ra xem, mấy chữ “tài sản chuyển nhượng” đập thẳng vào mắt.
Nhà tôi có mở mấy công ty, vì chuyên ngành của tôi là kinh tế và quản lí, não anh trai lại không đủ dùng, không có chút thiên phú nào về kinh doanh nên mẹ chuyển cho tôi một công ty của mình cho tôi tập luyện.
Đây là thứ Tô Y muốn có nhưng lại không thể, vì cô ta cũng không có thiên phú.
“Kí bản hợp đồng này, chuyển công ty dưới danh nghĩa của mày cho Y Y, sau này Y Y sẽ không đối xử tệ với mày, những chuyện mệt mỏi đều là Y Y làm, sau này mày chỉ cần đợi chia hoa hồng là được.”
Rõ ràng là muốn cướp đoạt nhưng vẫn nói như đây là chuyện đương nhiên.
Chuyện này càng khiến tôi được mở rộng tầm mắt với những người kia hơn!
Tôi cười lạnh: “Nếu tôi không ký thì sao?”
“Tô Lạc, mày đừng có không biết tốt xấu như vậy, Y Y là đang thông cảm cho mày, mày có Y Y là em gái là phúc tu luyện mấy kiếp mới được đấy!” Anh trai nhìn tôi với vẻ mặt thất vọng.
Đồng thời tôi cũng cảm thấy rất thất vọng với người anh trai này.
Từ ngày hôm đó tôi đã nhận ra người anh trai này đã biết Tô Y là con ngoài giá thú của bố tôi nhưng anh ta lại giấu diếm, bây giờ anh ta cũng vì Tô Y mà đối xử với em gái ruột mình như vậy.
Bố và anh trai đều đứng về phía Tô Y, Tô Y nhìn tôi, trong mắt cô ta là ý cười đắc ý: “Chị, chị yên tâm, sau này công ty của chị em sẽ quản lý thật tốt, chị chỉ cần đợi đến cuối năm nhận tiền hoa hồng là được rồi.”
“Đừng có gọi tôi là chị, có khi tuổi cô còn lớn hơn tuổi tôi nữa đấy!”
Không biết có phải bị tôi nói trúng hay không, sắc mặt Tô Y lập tức trở nên mất tự nhiên.
“Cô Tô, đừng nhiều lời nữa, hợp đồng hôm nay cô không muốn kí cũng phải kí.”
Người đàn ông xa lạ kia nói.
Ông ta vừa dứt lời tôi đã thấy có mấy vệ sĩ lạ từ bên ngoài đi vào, hơn nữa những vệ sĩ cũ của nhà tôi đã không còn thấy đâu.
Trái tim tôi như rơi vào hầm băng.
Bố, anh, hai người cũng thật độc ác!
“Tô Lạc, nếu mày muốn an toàn ra khỏi đây thì vẫn nên ngoan ngoãn ký hợp đồng đi.” Bố tôi nói.
“Được.”
Điều khiến họ không ngờ là tôi lại đồng ý.
Bố và Tô Y đều hơi bất ngờ, chỉ có anh trai là cảm thấy tôi đang sợ.
“Lạc Lạc, em chỉ cần ký, những người này sẽ không làm em bị thương, em đừng sợ.”
Nghe xem, ông anh đần độn này còn đang an ủi tôi nữa đấu.
“Được.” Vẻ mặt tôi vẫn ngoan ngoãn như cũ, chỉ liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó nhìn qua bố và Tô Y.
Vì mấy lời kia của người anh ngu ngốc, sự cảnh giác của hai người bọn họ cũng biến mất, cho rằng là tôi sợ.
“Tôi cần xem qua hợp đồng này có bẫy gì không, tránh trường hợp mấy người lừa tôi.” Tôi ngồi trên ghế xem hợp đồng.
Tô Y không kịp chờ đợi mà thúc giục, nhưng tôi cũng không có chút phản ứng nào.
“Để nó đọc đi.” Bố tôi nói, Tô Y đành phải kiên nhẫn chờ.
Tôi đọc qua đọc lại khoảng mười phút, ngay cả bố cũng không còn kiên nhẫn.
“Xem xong chưa? Xem xong thì kí đi, chúng tôi sẽ không lừa cô.”
Tôi nở nụ cười chế nhạo: “Xong rồi.”
Tôi nói, trong ánh mắt mong chờ của mấy người kia, tôi đưa tay xé nát hợp đồng rồi ném thẳng vào mặt Tô Y.
“Muốn công ty của tôi sao? Kiếp sau cũng đừng mơ!”
“A!!!” Tô Y bị đau hét lên.
“Tô Lạc, mày làm cái gì vậy! Con khốn nhà mày!” Bố trực tiếp tát mạnh lên mặt tôi.
Ông ta dùng sức rất mạnh, khóe miệng tôi lập tức xuất hiện tia máu.
“Ai dám đụng đến con gái tôi!”
Một giọng nói giận dữ vang lên, tôi thấy mẹ mình đang tức giận đi từ ngoài vào, bên cạnh bà là Tần Thấm.
Tần Thấm thấy tôi lập tức chạy qua, thấy máu tươi ở khóe miệng tôi, em ấy đau lòng dùng khăn giấy lau cho tôi.
Tôi cũng thở dài một hơi.
Hôm nay mẹ tôi về, Tần Thấm đi đón bà, tôi lúc nãy chỉ đang cố gắng kéo dài thời gian mà thôi.
“Bà, bà sao lại về rồi…” Bố tôi nhìn mẹ tôi như nhìn thấy quỷ.
“Sao tôi lại về? Nếu tôi không về thì chẳng phải ông sẽ càng được đà mà bắt nạt con gái tôi hơn sao?” Mẹ tôi cầm một xấp tài liệu đập thẳng lên mặt bố.
Nhìn nét mặt trở nên vặn vẹo của ông ta, trong lòng tôi cảm thấy rất thoải mái.
Không hổ là mẹ ruột, ngay cả động tác ném tài liệu cũng giống nhau như đúc.
“Ông nghĩ tôi ở nước ngoài không về được sao? Lại còn đến cục cảnh sát hủy thẻ căn cước của tôi, làm giả giấy chứng tử của bà đây, chuyển tài sản đi chỗ khác! May mà tôi về kịp, không thì chẳng phải đã để đứa con hoang với tiểu tam của ông được hời rồi sao?”
“Bà, bà nói cái gì vậy… Cái gì mà con của tiểu tam?” Ánh mắt bố trốn tránh, nhưng miệng vẫn không chịu thừa nhận như cũ.
Mẹ tôi lại ném một xấp ảnh ra, trên ảnh là bố, Tô Y và một người phụ nữ khác đang vui vẻ cười nói với nhau.
“Người phụ nữ này là bạn gái cũ của ông đúng không? Cho rằng tôi không biết à? Một đứa con gái còn lớn hơn cả Lạc Lạc, dùng nó để thay thế vị trí con gái ruột Thấm Thấm của tôi, để tôi nuôi nó hơn hai mươi năm, Tô Chính Danh, ông đúng là súc sinh!”
Theo kết quả điều tra, Tô Y là do Tô Chính Danh đổi. Lúc đó Tô Chính Danh đưa Tần Thấm cho bạn gái cũ của mình, nhưng chưa được mấy ngày bà ta đã bỏ rơi Tần Thấm.
Mẹ tôi vừa nghĩ đến chuyện mình nuôi con của tiểu tam hơn hai mươi năm, con gái mình lại ở ngoài chịu khổ hơn hai mươi năm, không biết phải trải qua những chuyện gì, mắt bà lập tức đỏ hoe.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Sao mẹ lại trách bố? Rõ ràng là mẹ chen vào giữa bố và dì Trần, dì Trần không trách mẹ thì thôi, sao bây giờ mẹ lại trách bố và dì Trần?”
Ông anh ngu ngốc của tôi lại lên tiếng.
“Anh nói cái gì?” Mẹ tôi đi nhanh về phía trước, trực tiếp tát thẳng lên mặt anh ta: “Rốt cuộc anh là con ai? Bà đây chen vào giữa? Đúng là buồn cười! Trước khi Tô Chính Danh cưới tôi đã nói đã chia tay với người yêu cũ, bây giờ qua lời anh lại thành tôi chen chân vào giữa bọn họ?”
Thái độ của người anh ngu xuẩn này khiến mẹ tôi vô cùng thất vọng.
“Tô Chính Danh, ly hôn!”
Mẹ tôi lấy thỏa thuận ly hôn ra.
Bên trên yêu cầu Tô Chính Danh để lại hết tài sản và rời khỏi nhà.
“Mộ Nhi, bà không thể làm vậy với tôi được! Tình cảm vợ chồng hơn hai mươi năm, sao bà có thể đuổi tôi trắng tay ra khỏi nhà được? Tôi không ký.”
“Mẹ… Mẹ không thể làm vậy với bố được…” Tô Y đỏ mắt nhìn mẹ tôi.
Trước ngày hôm nay mẹ tôi rất yêu thương Tô Y.
Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ này của cô ta chỉ khiến mẹ tôi buồn nôn.
“Cô câm miệng cho tôi, tôi không phải mẹ cô! Tô Chính Danh, thỏa thuận ly hôn này ông không muốn kí cũng phải kí! Nhiều lần vượt giới hạn trong hôn nhân còn mong muốn kiếm chác tài sản của tôi à, da mặt ông dày ngang với tường thành rồi đấy!”
Mấy vệ sĩ sau lưng mẹ đều đứng sau lưng Tô Chính Danh, ánh mắt nhìn ông ta giống hệt với ban nãy ông ta đã uy hiếp tôi.
Cuối cùng Tô Chính Danh ký đơn ly hôn, bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, cả Tô Y và ông anh luôn hướng lòng ra ngoài của tôi cũng vậy.
Nhìn mẹ như già đi chục tuổi ngồi trên sopha, tôi tiến lên muốn an ủi bà.
Bà nở nụ cười, đưa tay ôm lấy tôi và Tần Thấm.
“Mẹ không sao, mẹ vẫn còn các con là được rồi.”
Tôi và Tần Thấm ôm lấy mẹ, an ủi mẹ, nhưng buổi tối tôi vẫn thấy mẹ ở trong phòng khóc.
Dù sao cũng là tình cảm hơn hai mươi năm, sao có thể nói đứt là đứt liền được?