Em Gái Thất Lạc Của Tôi Là Phú Bà - Chương 1
1.
Tôi có một em gái song sinh, nói ra cũng kỳ lạ, rõ ràng là song sinh nhưng chúng tôi lại không hề giống nhau chút nào.
Tính cách nó kiêu căng bướng bỉnh, thích khoe khoang, tôi và nó không giống nhau, nó không thích tôi, tôi cũng không ưa nó.
Cho đến bữa tiệc sinh nhật tôi hôm đó, một cô gái tên Tần Thấm có khuôn mặt gần như giống như đúc cầm giấy xét nghiệm ADN tìm đến cửa.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra em ruột tôi đã bị tráo đổi!
Điều khiến tôi giật mình là bố tôi biết em gái bị tráo đổi nhưng lại không chút kinh ngạc, ngược lại còn lạnh lùng nhìn về phía Tần Thấm: “Mày cố tình mò đến đây vào ngày sinh nhật của Y Y đúng không!”
Phía sau là em gái giả Tô Y của tôi đang khóc nức nở trong lòng anh trai.
Tôi nhìn về phía Tần Thấm, em ấy đứng yên không lên tiếng, hai tay để bên người nắm chặt, răng cũng cắn chặt vào môi.
Có lẽ là cảm ứng giữa song bào thai với nhau, nhìn dáng vẻ này của con bé, tôi đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Tôi tiến lên nắm lấy bàn tay lạnh buốt của em ấy rồi nói:
“Nếu đây mới là em gái ruột của con thì sau này cũng ở lại nhà chúng ta đi.”
Tôi vừa dứt lời đã nhận được hai ánh mắt bất mãn.
Anh tôi cười nhạt nói: “Anh sẽ không bao giờ thừa nhận loại phụ nữ độc ác này là em gái! Em gái anh chỉ có một mình Y Y!”
Hay lắm, em gái anh chỉ có mình Y Y, vậy bà đây chết rồi à?
Nghe anh trai nói xong, trong lòng tôi xuất hiện một ngọn lửa giận dữ.
Em gái ruột lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, bây giờ trở về hai người này lại không quan tâm, không tìm hiểu nguyên nhân thì thôi, lại còn hận con bé?
Có chị ruột là tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cho con bé!
Tôi sắp xếp cho Tần Thấm ở bên cạnh phòng mình, con bé hình như rất hướng nội, không thích nói chuyện.
Tôi đi tìm Tần Thấm, hỏi em ấy phát hiện ra bản thân là con gái nhà họ Tô như thế nào, sao nhiều năm như vậy mới quay về nhưng dường như con bé rất kháng cự vấn đề này nên chỉ lắc đầu.
Thấy Tần Thấm không muốn nói, tôi cũng không ép, chỉ lặng lẽ sắp xếp người đi điều tra.
Em gái giả Y Y cũng ở lại, theo lời của bố tôi, Y Y đã sống ở nhà chúng tôi hơn hai mươi năm, tình cảm sâu đậm, cứ ở lại nhà chúng tôi không sao.
Gia sản nhà họ Tô lớn, nuôi thêm một người vẫn nuôi được, tôi cũng không nói gì.
Dù sao cũng đã sống với nhau hơn hai mươi năm, cho dù tôi không thích tác phong của nó nhưng trong lòng vẫn có tình cảm.
Lúc đến đây Tần Thấm vẫn chưa ăn cơm, tôi nói giúp việc chuẩn bị bữa tối cho em ấy, tôi đi tắm trước, lát sẽ xuống cùng với em gái.
Không ngờ tôi vừa đi đến cầu thang đã thấy Y Y dùng một mảnh thủy tinh tự rạch tay mình, tiếp đó còn ngã xuống đất!
Giây phút cô ta chuẩn bị ngã xuống đất, anh trai tôi lao từ phòng ngủ ra tát Tần Thấm một cái thật mạnh!
“Đồ khốn! Ai cho mày cái gan làm Y Y bị thương?”
Tần Thấm bị đánh, gò má lập tức sưng đỏ, con bé đứng tại chỗ nắm chặt hai tay: “Em không có.”
Nhưng anh trai không tin, lúc anh ta chuẩn bị đánh Tần Thấm thêm một lần nữa, Y Y kéo tay áo anh trai, nức nở nói:
“Anh, anh đừng trách Thấm Thấm… Là lỗi của em, là em đã chiếm vị trí của Thấm Thấm nhiều năm như vậy nên cô ấy mới cảm thấy bất mãn với em. Ngày mai em sẽ rời đi…”
Thấy cảnh này, cơn tức trong lòng tôi dâng cao, đây là mánh khóe mà Tô Y luôn dùng.
Ngày nhỏ khi phạm lỗi cô ta sẽ dùng dáng vẻ đáng thương này để đẩy hết tội lên đầu tôi!
Tôi xông đến, kéo Tần Thấm ra sau lưng mình bảo vệ, cười lạnh nói: “Tô Y, vết thương trên tay cô là do tự cô cứa, giờ cô còn không biết xấu hổ mà đổ lên người Thấm Thấm sao?”
Dường như cô ta bị lời của tôi dọa, người run rẩy lên một chút.
Anh trai thấy dáng vẻ này của cô ta thì càng đau lòng hơn: “Ai lại đi làm bản thân bị thương chứ? Một cô gái hiền lành như Y Y càng không thể làm ra chuyện này! Là em ghen tị với Y Y!”
Tôi ghen tị với cô ta?
Đúng là chuyện buồn cười!
Tôi còn muốn nói thêm gì đó nhưng ông anh trai ngu ngốc kia của tôi đã ôm Tô Y đến sopha để xử lý vết thương cho cô ta.
Tôi muốn đi qua tìm cô ta tính sổ nhưng lại bị Tần Thấm kéo tay lại, em lắc đầu với tôi.
Ra hiệu tôi đừng vì mình mà xảy ra xung đột với người nhà.
Con bé hiểu chuyện khiến tôi đau lòng, nhưng đồng thời tôi cũng biết, người anh ngu ngốc kia của mình hết thuốc chữa rồi.
Sau khi bố tôi biết chuyện lại không ngừng nhục mạ Tần Thấm.
“Y Y sẽ không rời đi! Sản nghiệp nhà họ Tô một nửa sẽ thuộc về Y Y!”
Lớn giọng thật đấy.
Chẳng lẽ ông ta quên rằng ai mới là người làm chủ nhà họ Tô sao?
Bây giờ tôi vô cùng mong chờ mẹ mình từ nước ngoài trở về!
2.
Tôi đưa Tần Thấm về phòng, sau lưng tôi là giọng nói nghẹn ngào của Tô Y: “Có phải chị không thích em không…”
“Không cần quan tâm đến nó, nó chính là một con sói mắt trắng không có trái tim!”
Tiếng an ủi của anh trai vang lên, tôi không còn muốn phản ứng lại loại người ngu xuẩn này nữa rồi.
Nhưng tôi đã đưa ra quyết định, đợi mẹ về tôi nhất định phải để bé trà xanh nhỏ kia lộ rõ bộ mặt thật của mình! Phải vả mặt ông anh ngu ngốc kia cho anh ta sáng mắt ra!
Tôi quay về phòng, chuẩn bị ngày mai sẽ dẫn Tần Thấm đi mua chút quần áo.
Tôi gửi tin nhắn cho bạn trai, hỏi anh có muốn đi mua sắm cùng mình không, anh nói anh muốn đến thư viện đọc sách, sợ không có thời gian.
Tôi cũng không ép buộc, chỉ gửi cho anh mấy tin nhắn cổ vũ.
Gia cảnh nhà bạn trai tôi không tốt lắm nhưng anh lại là người rất cố gắng, tôi và anh bên nhau hai năm, tôi rất coi trọng tinh thần này của anh, cũng đã tính đến chuyện kết hôn với anh.
Ngày hôm sau tôi đưa Tần Thấm ra ngoài, tôi nói hôm nay em thích gì thì mua đấy, chị trả tiền, Tần Thấm cười lắc đầu, nói mình chỉ cần mua mấy bộ quần áo là được rồi.
Tôi nắm tay Tần Thấm, cảm thấy rất đau lòng cho em gái, nhưng hôm nay có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ mua đủ cho con bé!
Tôi đưa con bé vào một cửa hàng nổi tiếng, túi xách, quần áo, giày dép đủ sắc màu, giá cả đều từ bốn năm chữ số trở lên.
Tôi vừa định nói Tần Thấm tùy ý xem thì thấy một bóng đàn ông quen thuộc.
Tôi ngẩn người.
Khuôn mặt kia… Đó không phải là bạn trai Lục Dương của tôi sao? Không phải anh nói anh muốn đến thư viện đọc sách sao?
Sao lại ở đây đi giày cho Tô Y?
3.
Lúc Lục Dương nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên hốt hoảng.
“Lạc Lạc, sao em lại ở đây…”
Ánh mắt tôi nhìn về phía Tô Y, vẻ mặt cô ta không chút bất ngờ.
Ngược lại còn rất bình tĩnh mà đưa tay ra với Lục Dương: “Đàn anh, chân em hơi đau, anh dìu em một chút.”
Dưới ánh mắt chăm chú của tôi, Lục Dương lại thật sự đưa tay ra dìu Tô Y!
“Lạc Lạc, em đừng hiểu lầm, Y Y là đàn em của anh, hôm nay cô ấy đi dạo phố nên nhờ anh đi cùng xách ít đồ mà thôi.” Lục Dương lo lắng giải thích, dường như sợ tôi tức giận.
Tôi và Tô Y học cùng một trường đại học, vì hai người chúng tôi đều không ai thích ai nên trong trường chúng tôi cũng không tiếp xúc gì với nhau, chuyện tôi và cô ta là chị em cũng không ai biết.
“Đàn em của anh tìm anh nhờ xách đồ thì anh đi, còn tôi thì sao? Tôi tìm anh, anh nói với tôi anh phải đi học!”
Trái tim tôi như bị cơn tức nuốt trọn.
Tô Y hả hê nhìn tôi, rõ ràng cô ta biết Lục Dương là bạn trai tôi, cô ta cũng cố ý tìm Lục Dương.
Lục Dương nhíu mày nhìu tôi: “Lạc Lạc, em có thể đừng gây sự được không, anh và Y Y chỉ đơn giản là bạn bè, anh là đàn anh của cô ấy, chăm sóc cô ấy cũng là chuyện nên làm. Em đừng suy nghĩ nhiều.”