Em Đang Nuôi Gà Cũng Nhớ Anh - Chương 4
Ảnh đính kèm là cơm trắng phiên bản trắng bóc đơn giản đến mức ăn thì không ngon mà bỏ đi thì tội lỗi.
Tôi nói: [Đừng mưa nữa, ngô không phơi được rồi.]
Tần Du Lễ: [O.o Lại làm nông à?]
Tôi trả lời: [Đùa thôi, ha ha. Em đang giúp Doanh Khê sắp xếp bảng biểu.]
Sau đó tiện tay chuyển cho anh ấy năm nghìn.
Ghi chú: [Ăn ngon một chút.]
Lương mà Bùi Doanh Khê trả cho tôi khá cao.
Tôi là con châu chấu thương mại, thường theo cô ấy đi họp để ăn chực.
Ăn uống không tốn bao nhiêu, có thể tiết kiệm được phần lớn, dứt khoát trợ cấp cho anh chàng lang thang ở London Tần Du Lễ.
Anh gửi một biểu tượng cảm xúc ngạc nhiên.
Sau đó từ chối nhận:
[Anh thích trải nghiệm cuộc sống nhặt rác ăn. Em cứ tự dùng tiền đi.]
WeChat có thể từ chối nhận, tôi trực tiếp chuyển vào Alipay của anh ấy.
19
Tôi theo Bùi Doanh Khê tham dự nhiều sự kiện khác nhau.
Cô ấy dần có thể đối phó với tất cả những điều này, nói chuyện vui vẻ với các ông lớn.
Khi nhắc đến tôi, cô ấy luôn cười nói: “Đây là em gái tôi, Giản Chi.”
Thái độ của cô ấy chính là thái độ của nhà họ Bùi.
Vì vậy, trong mắt hầu hết mọi người, tôi lại trở thành tiểu thư thứ hai của nhà họ Bùi.
…
Đến mùa hè, Tần Du Lễ tốt nghiệp.
Ánh trăng sáng về nước, tạm dừng công việc.
Tôi xin phép Bùi Doanh Khê trước để đi đón anh.
Cô ấy đồng ý ngay, lại lấy ra một bản hợp đồng từ dưới cùng ngăn kéo đưa cho tôi.
“Đây là của hồi môn mà bố mẹ đã chuẩn bị cho cậu từ rất lâu rồi, mười lăm phần trăm cổ phần công ty. Còn có mấy căn nhà, sổ đỏ và chìa khóa ở nhà, ngày mai tớ mang đến cho cậu.”
Tôi há hốc mồm: “Bây giờ đã chuẩn bị của hồi môn sớm quá rồi chứ? Tớ chỉ đi đón người thôi mà.”
Cô ấy xoa cằm: “Được rồi, cũng đúng. Nhưng cậu ký trước đi.”
Tôi nói: “Tớ không cần. Tớ sẽ không nhận thêm bất cứ thứ gì.”
Bùi Doanh Khê: “Nhưng bố mẹ đã quyết định cho cậu rồi.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì tớ tặng cho cậu.”
Cô ấy: “Cậu tốt bụng thật đấy.”
Tôi liếc nhìn thời gian: “Không nói nữa, tớ đi đón anh ấy đây.”
20
Tôi đi tàu điện ngầm trước, sau đó đạp xe một lúc.
Trên đường đi, tôi còn mua cho Tần Du Lễ một cốc trà sữa.
Anh chưa từng uống, mua cho anh nếm thử.
Tôi chỉ đợi ở lối ra một lúc, anh đã kéo vali ra ngoài.
Tần Du Lễ gầy đi một chút.
Trên người mặc áo sơ mi ngắn tay là mẫu cũ của mùa hè năm ngoái.
Thấy tôi, anh cong môi: “Em đến rồi, Giản Chi.”
Tôi gật đầu, đưa cốc trà sữa cho anh.
Anh cắm ống hút, bắt đầu uống.
“Em đi xe hơi đến à?”
Tôi nói: “Đi xe đạp đến.”
Anh quả quyết: “Em đạp xe mấy tiếng cũng phải đến gặp anh, quả nhiên em để anh trong lòng.”
Thực ra tôi còn đi tàu điện ngầm.
Thôi, không nói nữa.
Tôi cười nói: “Đúng, để anh trong lòng.”
Vì Tần Du Lễ còn mang theo hành lý, không tiện đi xe đạp cùng tôi.
Chúng tôi chỉ có thể đi taxi.
Khi thiết lập điểm đến, tôi hỏi: “Anh về nhà không?”
Anh ấy lắc đầu: “Bố anh nói nếu còn nhìn thấy anh nữa thì sẽ đánh gãy chân anh.”
Từ nhỏ anh đã biết chừng mực, khiến người khác yên tâm.
Không ngờ đến lúc hai mươi mấy tuổi, anh lại nổi loạn đến mức khiến những người lớn tuổi vẫn luôn hài lòng với anh tuyên bố sẽ đánh anh.
Tôi hơi chột dạ: “Được rồi, về nhà em trước vậy.”
21
Tôi đưa Tần Du Lễ về căn nhà tôi thuê.
Giữa đường, anh còn nghe điện thoại.
Giọng nghiêm khắc của bố anh ấy truyền ra: “Con đã nhận ra sai lầm chưa?”
Tần Du Lễ rất bướng bỉnh: “Không có. Bố, cô ấy không phải là thằng nhóc nghèo hèn gì đâu. Cô ấy đã hứa với con là đợi con đi du học về, sẽ cùng con quản lý gia nghiệp.”
Bên kia tức giận đến mức giọng run rẩy: “Quản lý gia nghiệp của ai, không phải là của bố chứ?”
Tần Du Lễ nói: “Không phải. Con quản lý của bố, cô ấy quản lý của chị cô ấy, chúng con đều có tương lai tươi sáng.”
Sau đó bên kia cúp máy.
Nửa năm trước, có lẽ tôi sẽ rất hoảng sợ, cảm thấy là tôi đã làm lỡ dở anh.
Bây giờ, sau nửa năm đi làm, tôi đã nghĩ thông suốt rồi.
Đúng, tôi nghèo.
Thì sao nào?
Đến giờ ăn tối, tôi đang định gọi đồ ăn thì Tần Du Lễ đã thành thạo định vị được vị trí của chợ.
“Để anh làm.”
Anh mua đồ ăn xong, mặc tạp dề, thái đồ ăn trên thớt.
Ánh đèn vàng ấm áp, chiếu lên đôi mày đôi mắt của anh.
Cảm giác như một người chồng tuyệt vời.
22
Năm ngoái, hai nhà đã định, đợi anh tốt nghiệp thạc sĩ, chúng tôi sẽ kết hôn.
Nhưng sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ai chủ động nhắc lại chuyện này nữa.
Tần Du Lễ đã cá cược với những người bạn thiếu gia của anh.
Cá xem anh có thể tự lập nghiệp thành công không.
Vì lời cá cược, anh đã vay được vài trăm triệu.
Sau đó bắt đầu bận rộn công việc ngày đêm ở nhà.
Tôi vẫn như thường lệ, giúp Bùi Doanh Khê xử lý mọi việc lớn nhỏ, để cô ấy không phải lo lắng.
Sau đó.
Cô ấy đã có thể tự mình gánh vác, cũng dần tiếp xúc với nhiều công việc hơn.
Cha nuôi rất hài lòng với sự tiến bộ của cô ấy, vui mừng nói trước mặt mọi người: “Tôi thật sự nuôi được hai cô con gái tốt.”
Ông vẫn coi tôi là con gái.
Tần Du Lễ khởi nghiệp thành công.
Cánh của anh ấy cứng thật rồi.
Cuối cùng cha anh vẫn nhượng bộ, để anh nhanh chóng về thừa kế gia nghiệp.
Còn về hôn ước, vẫn phải thực hiện.
Bùi Doanh Khê cho tôi nghỉ phép, để tôi chuẩn bị cho đám cưới.
Cô ấy vẫn lấy ra một đống sổ, nói: “Tặng cậu. Em gái bên khách hàng của tớ kết hôn, em gái cô ấy tặng cho bạn thân rất nhiều. Tất nhiên là tớ không thể thua cô ấy được!”
Thật là ham thắng kỳ lạ.
Tôi cười cong cả mắt: “Cậu tốt bụng thật, chị gái nhỏ của tớ, tớ sẽ bám lấy cậu mãi, mãi mãi…”
Tôi đã quen với vai trò em gái rồi.
Tôi muốn làm đứa em cưng của cô ấy.
Trước đây, tôi là con gái độc nhất của nhà họ Bùi.
Cha mẹ nuôi yêu cầu tôi rất nghiêm khắc, bắt tôi không được bộc lộ cảm xúc, lúc nào cũng phải nhạt nhẽo.
Tôi sắp bị cụm từ “điềm đạm như cúc” trói buộc rồi.
Vài cô gái có gia thế tương đương với tôi cũng không chơi được với tôi, chỉ xã giao cho có lệ.
Chỉ có Bùi Doanh Khê là người bạn thực sự duy nhất của tôi.
Là người thực sự có thể gọi tôi là em gái nhỏ.
23
Sau khi bà nội biết tôi sắp kết hôn, bà cũng chuẩn bị rất nhiều thứ cho tôi.
Lợn với gà trong nhà, những gia súc và gia cầm này, đều đi theo tôi.
Tần Du Lễ vì thế mà vạch ra một mảnh đất trong sân, dùng để làm chuồng lợn và chuồng gà.
Cha anh nhìn thấy, lại không vui, cảm thấy anh lại làm bừa.
Tần Du Lễ nghiêm túc nói với tôi: “Lợn với gà đều là tấm lòng của bà nội, anh sẽ nuôi chúng thật tốt.”
Tôi nhỏ giọng nói: “Có khả năng là bà nội muốn chúng ta giết chúng để ăn?”
Giọng anh ấy có chút do dự: “Có thể không? Anh không nỡ.”
Tôi: “Cũng được.”
Tiễn lợn với gà về nơi an nghỉ cuối cùng.
Nghe hơi trừu tượng nhưng có thể hiểu được.
…
Ngày cưới.
Cha mẹ nuôi với cha mẹ ruột của tôi đều đến.
Khách khứa đến dự, một phần nhỏ là bảy dì tám cô ở quê của tôi.
Phần lớn là họ hàng giàu có của cha mẹ nuôi với nhà họ Tần.
Trên màn hình lớn phát lại những chuyện cũ của tôi và Tần Du Lễ.
Mười sáu tuổi, tôi ra nước ngoài học cấp ba, trở thành đàn em của Tần Du Lễ.
Chàng thiếu niên mới lớn đã viết một cách hàm súc: [Vũ trụ vô biên này, với anh chỉ là hư vô.]
Tôi ngây ngô không hiểu phong tình: “Anh có thể nói tiếng người không?”
Tần Du Lễ: “Được thôi.”
Mười tám tuổi, tôi đồng ý lời tỏ tình của anh ấy.
Sau khi nghỉ hè về nước, vì chúng tôi môn đăng hộ đối, hai nhà cũng có hợp tác nên thuận lý thành chương đính hôn.
Hai mươi mốt tuổi, tôi về nước, bắt đầu yêu xa với anh ấy.
Anh ấy đã chụp lại từng trận tuyết đầu ở London, gửi lời mời đến tôi: [Trước lễ Giáng sinh, em sẽ đến chứ?]
Cho đến năm ngoái, tôi từ trên mây rơi xuống, trở thành giả thiên kim, về quê chăn gà.
Lần đầu tiên anh không nghe theo sự sắp xếp của gia đình, mặc cho thẻ bị đóng băng.
Anh đã trải qua những ngày tháng túng thiếu ở London, suýt nữa trở thành người vô gia cư.
…
Kết thúc video.
Giọng anh dịu dàng: “Giản Chi.”
“Anh không biết chèo thuyền. Nhưng nếu em ở bờ biển xa xôi, anh cũng sẽ bất chấp sóng gió tìm kiếm viên ngọc quý này.”
Video này được cắt ghép rất lãng mạn.
Bùi Doanh Khê dẫn đầu vỗ tay.
Bên dưới, với tư cách là nhân vật phản diện, cha của Tần Du Lễ, mặt đen như đít nồi.
Tôi với Tần Du Lễ nhìn nhau mỉm cười.
Về sau, mùa hạ dài của chúng ta sẽ mãi không tàn.
-HẾT-