Em Đang Nuôi Gà Cũng Nhớ Anh - Chương 2
Tôi dậy, mặc chiếc áo bông in hình hoa mẫu đơn đỏ.
Sau đó mang theo thức ăn, đi về phía chuồng gà.
Cho gà ăn một lúc, rồi quay về uống cháo nóng.
Cuộc sống cứ bình dị như vậy.
Gần trưa, Bùi Doanh Khê mới đến.
Xe dừng trong sân.
Cô ấy mở cửa xe, nhấc váy chạy xuống, chạy vào nhà như chim non về tổ và gọi “bà nội.”
Mẹ nuôi từ từ bước ra.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tôi, bà đã cau mày, đáy mắt thoáng chút đau lòng: “Giản Chi, con gầy đi rồi.”
Bà đi đến bên tôi, như thường lệ nắm tay tôi: “Chịu đủ khổ rồi, về đây đi, Doanh Khê không ngại có thêm một đứa em gái đâu.”
Doanh Khê là một người rất tốt.
Tôi biết cô ấy không ngại nhưng nếu tôi về sẽ không công bằng với cô ấy.
Tôi lắc đầu: “Thôi vậy. Cuộc sống như thế này, cô ấy đã trải qua hơn hai mươi năm rồi.”
Tôi biết Bùi Doanh Khê còn phải mất rất lâu nữa mới hòa hợp được với gia đình.
Còn tôi với mẹ nuôi thân thiết hơn, cũng giống bà hơn.
Tài sản của nhà họ Bùi cũng đủ để hai cô con gái đều được sống sung sướng.
Nhưng tôi không thể yên tâm nhận những thứ vốn dĩ thuộc về Bùi Doanh Khê.
Tôi đã thay cô ấy sống hơn hai mươi năm tháng ngày sung sướng.
Mẹ nuôi thở dài, không nói thêm gì nữa, nhìn về phía núi xa.
8
Buổi trưa, bà nội giết một con gà.
Hai cái đùi gà, tôi và Bùi Doanh Khê mỗi người một cái.
Trước đây tôi rất ít khi ăn thịt có xương, vì ăn như vậy không được thanh lịch.
Bùi Doanh Khê không có gánh nặng gì, cúi đầu gặm.
Mẹ nuôi cau mày, không vui liếc cô ấy một cái.
Trước mặt nhiều người như vậy, bà mím môi, cuối cùng vẫn không nói ra.
Ăn xong, Bùi Doanh Khê dọn bát đũa vào bếp.
Mẹ nuôi thì thầm bên tai tôi: “Doanh Khê cuối cùng cũng không bằng con. Con là do mẹ đích thân nuôi lớn, hiểu chuyện hơn con bé nhiều.”
Tôi do dự một chút, vẫn gọi là dì: “Dì Vân, Doanh Khê nghe thấy sẽ buồn đấy. Trước đây, cô ấy chỉ là không cần học. Sau này, cô ấy sẽ làm tốt hơn.”
Bà thở dài: “Được rồi, được rồi.”
Tôi xếp chồng những chiếc đĩa còn lại trên bàn, đi về phía bếp sau.
Bùi Doanh Khê đang cầm miếng mướp hương rửa bát.
Động tác rất thành thạo.
Tôi đặt bát đĩa xuống, tiến lên nói: “Để tôi làm.”
Cô ấy nói: “Tớ rửa sạch hơn cậu.”
Đúng là vậy.
Tôi kiên trì: “Làm sao có chuyện để cậu rửa bát được?”
Tranh giành mấy lần.
Bùi Doanh Khê nhường cho tôi một chỗ trống.
“Được rồi, vậy chúng ta cùng rửa. Xem cách rửa bát cao cấp của tớ này, đảm bảo sạch bong.”
9
Buổi chiều, Bùi Doanh Khê đeo đôi găng tay len cũ của cô ấy, đến tìm tôi nặn người tuyết.
Cô ấy vừa vo tuyết, vừa nói chuyện với tôi một cách rời rạc: “Em gái nhỏ, sao cậu lại chia tay Tần Du Lễ vậy?”
Gió hơi lạnh.
Tôi dùng khăn quàng che nửa khuôn mặt, giọng buồn buồn nói: “Vì nhà họ Tần chú trọng môn đăng hộ đối chứ.”
Cô ấy nói: “Nhưng hai người thích nhau là được rồi mà.”
Tôi không muốn cứ dây dưa với anh ta, rồi đến hồi kết bị bậc cha chú ngăn cản.
Huống hồ, Tần Du Lễ vốn nên là thanh mai trúc mã với Bùi Doanh Khê.
Tôi không biết phải nói với cô ấy như thế nào.
Chỉ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đợi nhà anh ta cắt tiền tiêu vặt của anh ấy, anh ta sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Cứ nhắc đến Tần Du Lễ, tôi lại thấy hơi tức ngực.
Như có một tấm lưới giăng ở tim, nỗi buồn không thể giải tỏa.
Bùi Doanh Khê: “Được rồi, tớ không hiểu. Thôi chúng ta vẫn nên nói về con lợn nái trong nhà đi.”
Con lợn nái trong nhà sắp đẻ rồi.
Cô ấy bắt đầu đếm ngón tay nói với tôi, phải chăm sóc lợn nái sau khi đẻ như thế nào.
Khi cô ấy nói những điều này, cô ấy nhìn tôi chăm chú:
“Giản Chi, cậu không cần thấy tớ trước đây khổ sở đâu. Thực ra tớ rất vui, trong nhà chỉ có mình tớ là con gái, người lớn ít khi bắt tớ làm việc, là tớ tự muốn giúp đỡ. Tớ học chuyên ngành thú y ở đại học, chính là để về làng đỡ đẻ cho lợn nái.”
Cô ấy dừng lại một chút, nắm lấy tay tôi:
“Đừng tự giày vò nữa.”
Tôi gật đầu, mũi cay cay:
“Cảm ơn cậu, Doanh Khê.”
10
Vừa nặn xong người tuyết, Tần Du Lễ đã đến.
Sân không đỗ được xe thứ hai, anh ta chỉ có thể đỗ xe ở đầu làng, sau đó đạp trên lớp tuyết không dày không mỏng đi đến.
Bùi Doanh Khê lập tức đứng dậy, quay người chạy vào nhà: “Hai người nói chuyện đi, tớ đi trước.”
Tôi với anh ta đã ba tháng không gặp.
Trên lông mi anh ta dính những hạt tuyết nhỏ, khuôn mặt trắng lạnh bị gió thổi hơi ửng hồng.
“Giản Chi.”
“Anh không biết chèo thuyền lái buồm. Nhưng nếu em ở một bờ biển xa xôi nào đó, anh cũng sẽ bất chấp sóng gió đểtìm kiếm viên ngọc quý này của anh.”
Câu tỏ tình này, anh đã từng nói với tôi rất nhiều lần.
Nhưng tâm trạng hiện tại của tôi đã hoàn toàn khác rồi.
Thuyền bè gì đó, lần sau về nước ngồi khoang phổ thông là ổn rồi.
Tôi nói: “Không hiểu, nói tiếng người đi.”
Tần Du Lễ chịu thua: “Cho dù em ở đâu, anh cũng sẽ đến tìm em.”
“Chúng ta nói chuyện đi, Giản Chi.”
11
Chúng tôi đi trên con đường nhỏ ở nông thôn.
Giọng anh trong trẻo như rượu, rơi vào tai tôi:
“Lần đầu tiên anh thấy em mặc áo hoa như thế này, cũng rất đẹp.”
Tôi thở dài.
“Bây giờ tôi không còn là tiểu thư nhà họ Bùi nữa rồi.”
“Từ nhỏ tôi đã được dạy rằng, ngay cả khi yêu đương cũng phải môn đăng hộ đối, không thể đi giúp đỡ người nghèo.”
“Ừm… Mặc dù bây giờ tôi đã trở thành người nghèo nhưng đạo lý cũng gần giống vậy. Nếu nói đến chuyện giàu nghèo,tôi mãi mãi thấp hơn anh một bậc.”
“Khi anh ở London ngắm ánh đèn sáng trưng thì tôi đang ở trong chuồng gà cho gà ăn.”
Tần Du Lễ: “Cục tác cục tác, đến cho anh ăn nào.”
Tôi: “…”
Anh cứ thế mà ngắt lời tôi một cách đầy sức sống.
Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để rơi nước mắt dưới tuyết trắng.
Bây giờ, cảm xúc buồn bã đã chuẩn bị sẵn cũng không còn nữa.
Anh đút hai tay vào túi áo khoác, thản nhiên: “Được rồi, đúng là anh không mấy hài hước.”
“Nhưng mà, Giản Chi, chúng ta yêu nhau là đủ rồi.”
Giọng tôi hơi khàn: “Anh lúc nào cũng cứng đầu như vậy.”
Anh cúi đầu, nhìn tôi chăm chú: “Anh cảm nhận được em vẫn còn yêu anh.”
Có cảm giác như đấm vào bông vậy.
Anh nói: “Anh chỉ thích em, Giản Chi. Bất kể em đi cho gà ăn hay đi xúc phân.”
Tôi hỏi: “Nếu bố mẹ anh không ủng hộ anh ở bên thiên kim giả, cắt thẻ của anh thì sao? Những ngày du học của anh sẽ rất khó khăn.”
Tần Du Lễ: “Anh được học bổng toàn phần, học phí không thành vấn đề. Anh còn chuẩn bị chiến lược trước nữa. Anh đã chọn một phương tiện đi lại an toàn và tiết kiệm nhất. Anh có thể đi xe buýt đến Tây Bắc, sau đó đi bộ một trăm km mỗi ngày. Qua eo biển Manche hơi phiền một chút, anh sẽ tự mua phao bơi đeo vào cổ, em yên tâm, anh mua loại phát sáng, ban đêm cũng có thể bơi. Bơi bao lâu thì tùy thuộc vào hướng gió và sức gió, trên biển còn có hải sản tự chọn miễn phí, anh có thể chấp nhận ăn sống.”
“Chỗ ở cũng không cần lo, anh có thể đi làm người vô gia cư, còn có thể nhận trợ cấp cho người vô gia cư.”
Anh nói một hơi dài như vậy.
Tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ.
Nghe đến đoạn đi bộ một trăm km, đầu óc tôi đã bắt đầu teo nhỏ lại rồi.
“Anh có phải lấy đầu heo của bảo tàng về gắn vào đầu mình không vậy?”
Anh cười: “Không, anh chỉ muốn em nhìn thấy tấm lòng thành của anh thôi.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra: “Cho em thêm một chút thời gian nữa nhé.”
Thời gian để bắt đầu lại mọi thứ.
12
Tần Du Lễ muốn xem tôi thường làm những gì.
Tôi dẫn anh đến chuồng lợn, sau đó đeo bao tay vào, thành thạo đổ thức ăn cho lợn vào máng.
Lợn nái sắp đẻ rồi, còn phải cho uống thuốc tẩy giun.
Mùi trong chuồng lợn không được dễ ngửi cho lắm nhưng trên mặt anh không hề có chút chê bai nào.
“Sau này, anh cắt cỏ cho lợn, em cho lợn ăn, chúng ta hạnh phúc cả đời là xong.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh: “Anh không biết đường núi khó đi đến mức nào sao?”
Tần Du Lễ: “Anh đã học leo núi rồi.”
Tôi: “…”
Một cú đấm lại đánh vào bông.
Anh nói: “Ý anh là, dù cho núi cao biển rộng cách trở thì cũng có thể san bằng.”
Tôi xoa xoa thái dương: “Đừng có san núi san biển nữa, không có việc gì làm thì đi quét phân lợn đi.”
Anh đến góc tường lấy một cái chổi tre, thực sự bắt đầu quét dọn.
Quét xong, anh nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Có cần mang phân ra đồng không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần. Bây giờ là mùa đông.”
Anh đặt chổi về chỗ cũ: “Mặc dù là mùa đông nhưng lòng anh không lạnh.”
Những con lợn gần đó đang kêu ụt ịt, những con gà thì kêu “Cục tác cục tác.”
Nhưng giọng nói của anh vẫn truyền đến tai tôi một cách rõ ràng.
Giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ, khuấy động ngàn tầng sóng trong lòng tôi.
Tôi ngoảnh đầu đi, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc: “Tôi đã cho gà ăn ở làng này một tháng rồi, lòng tôi đã cứng hơn cả phân gà đông đá hai ngày rồi.”
Anh thở dài: “Có người yêu nhau, có người đêm đêm ngắm biển, có người vượt biển đuổi theo vị hôn thê nhưng không thành.”
Trong lòng tôi lẩm bẩm:
Có người sáng sớm cho gà ăn còn bị gà mổ.
…
Tần Du Lễ ở trong nhà nghỉ ở đầu làng.
Còn Bùi Doanh Khê hôm nay cũng ở lại trong thôn.
Cô ấy nói rằng cô ấy có tình cảm với con lợn nái trong nhà, muốn tự tay đỡ đẻ cho nó mới yên tâm.
Không biết cô ấy đã thuyết phục mẹ nuôi bằng cách nào.
Trước khi đi, mẹ nuôi có vẻ bất lực.
Nhưng cũng không trách mắng cô ấy.
13
Buổi tối, Bùi Doanh Khê ôm gối sang, ngủ chung phòng với tôi.
Chúng tôi cùng nhau quây quần bên bếp lò kiểu cũ để sưởi ấm.
Ánh lửa bập bùng, chiếu sáng đôi mày đôi mắt của cô ấy.
“Em gái nhỏ, thực ra nhà họ Tần đã nhắc lại chuyện hôn ước ngay sau khi cậu vừa đi.”
Tôi hơi buồn: “Tớ đoán thế mà.”
Cô ấy nói: “Tớ chắc chắn sẽ không cướp người yêu của cậu đâu. Nhưng mà bố của Tần Du Lễ cứ nhất quyết đẩy WeChat của anh ta cho tớ.”