Duyên Tự Kiếp Nào - Chương 6
Một tuần sau, Mộc Đình Sương nói với tôi, cô ta đã thành công nhận được lời cầu hôn của Triệu Quân Diệu, tôi nay anh ta sẽ công bố tin vui này trong bữa tiệc sinh nhật.
Đó là bữa tiệc sinh nhật của mẹ Triệu Quân Diệu, cũng chính là dì của tôi.
Hạ Tiểu Diệp cũng đến tham dự.
Các nữ khách đều mặc váy dạ hội, Mộc Đình Sương ăn mặc nổi bật nhất, một chiếc váy dài lệch vai màu đỏ lấp lánh, cách một đoạn rất xa đã bắt đầu liếc mắt đưa tình muốn quyến rũ tôi.
Tôi lặng lẽ chờ Hạ Tiểu Diệp đến.
Cô ấy đến muộn, vội vã chạy vào sảnh tiệc, các khách mời trong buổi tiệc đang nhảy một điệu valse cổ điển.
Triệu Quân Diệu đang ôm lấy Mộc Đình Sương khiêu vũ giữa sàn nhảy.
Hạ Tiểu Diệp mặc một chiếc váy trắng đơn giản nhất, không trang điểm, xách một chiếc túi vải, đứng ngây người bên cạnh tháp rượu sâm banh.
Tôi đi đến, cúi người đưa tay: Tôi có vinh dự được mời cô nhảy một điệu không?”
Hạ Tiểu Diệp lùi lại hai bước, giống như đang tránh rắn rết, tôi nhanh chóng giữ lấy eo cô ấy, tránh cho cô ấy làm đổ ly sâm banh.
“A, nguy hiểm quá.” Cô ấy khẽ ngơ ngác, tôi nhân cơ hội ôm lấy eo cô ấy, cùng nhau tiến vào sàn nhảy.
“Tại sao lại đến muộn?” Tôi chuyển chủ đề.
Cô ấy lập tức lúng túng giải thích: “Vì… vì thầy hướng dẫn giữ tôi lại nói chuyện, tôi không dám từ chối.”
Luôn luôn như vậy, cô ấy luôn không dám nói lời từ chối.
Tôi dẫn dắt cô ấy uyển chuyển nhảy múa, tà váy giống như hoa nhài nở rộ, quấn lấy ống quần tây màu đen của tôi.
Ánh đèn chùm pha lê chiếu rọi xuống cơ thể chúng tôi như những bông tuyết lấp lánh.
“Dường như, rất lâu trước đây, chúng ta đã tùng cùng nhau nhảy một điệu.” Tôi khẽ thì thầm bên tai cô ấy.
Đôi mắt cô ấy ngập nước: “Nhưng đã quá muộn rồi, khi chúng ta quen biết, tôi đã đính hôn mất rồi.”
Lúc này, ở giữa sàn nhảy, Trần Quân Diệu đột nhiên nâng cao tay Mộc Đình Sương: “Các vị, tôi xin phép được tuyên bố, đời này của tôi, không phải Mộc tiểu thư không cưới.”
Khoảnh khắc đó tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt Hạ Tiểu Diệp, tôi thấy rất rõ ràng, trong giây phút đó, gương mặt cô ấy bỗng trở nên tái nhợt.
Cơn tức giận sôi sục trong lòng tôi, cho dù tất cả những điều này đều là kết quả tôi mong muốn, tất cả mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch của tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Đau lòng cho cô ấy.
Bọn họ hung hăng đánh vào mặt cô ấy, giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô ấy.
Tôi lao thẳng đến, đấm Triệu Quân Diệu ngã xuống đất: “Xin lỗi! Cậu phải xin lỗi Hạ Tiểu Diệp!”
Triệu Quân Diệu nhìn có vẻ cao lớn nhưng lại rất yếu, bị tôi đánh cũng không thể phản kháng, máu mũi chảy xuống đầy cằm.
Mẹ anh ta lập tức hét lớn: “Bảo vệ đâu? Mau đến đây!”
Cả đám đông trở nên hỗn loạn, Hạ Tiểu Diệp bước đến bên cạnh chúng tôi, ánh mắt lạnh lùng sáng lấp lánh: “Triệu Quân Diệu, anh quả thực nên xin lỗi tôi.”
Từng câu từng chữ, lấy lại lòng tự tôn cho bản thân.
“Tôi không thích anh, anh cũng không thích tôi, về tình cảm coi như là hòa, nhưng sau khi đính hôn, tôi chưa bao giờ ngoại tình, còn anh thì năm lần bảy lượt làm những điều có lỗi, bây giờ lại công khai hủy hôn, anh dựa vào cái gì?”
Cô ấy cúi người tát một cái lên mặt Triệu Quân Diệu.
Không mạnh, nhưng rất vang.
Trong lòng Tôi âm thầm hò reo khen ngợi, tôi yêu cái nhìn đôi mắt lấp lánh tràn đầy tức giận, yêu vẻ kiên cường của cô ấy, nhìn thế nào cũng không đủ, hânk không thể dính chặt mắt vào người cô ấy.
Đồng thời, cũng có người đang nhìn chằm chằm tôi.
Mộc Đình Sương.
Giọng nói ma quái của cô ta vang lên bên tai tôi.
Tôi thấy trong mắt cô ta chứa đầy hận thù, cô ta lao tới túm lấy tay áo của Hạ Tiểu Diệp: “Này, đừng để bị đàn ông lừa gạt, không có ai yêu cô cả, Triệu Bạch Khanh cũng không yêu cô.”
Nói rồi, cô ta bắt đầu phát đoạn ghi âm trên điện thoại: “Hạ Tiểu Diệp trông bình thường, ngốc nghếch, sao tôi có thể thích cô ấy được, tôi chỉ là muốn ngăn cản Triệu Quân Diệu liên kết với nhà họ Hà, trở nên cường đại, uy hiếp đến việc làm ăn của tôi.”
Đó là giọng nói của tôi, là những lời tôi đã nói.
Hạ Tiểu Diệp nhìn tôi thật lâu, không nói gì, quay người rời đi.
Ánh mắt đó khiến trái tim tôi tan vỡ.
Tôi lập tức đuổi theo, lúc này bảo an cũng xông tới ngăn tôi lại.
Mẹ anh ta khóc lớn: “Đánh hắn đi, đánh thật mạnh vào, tâm địa hắn độc ác như vậy, đánh con trai tôi thành ra thế này…”
Tôi đánh nhau với với đám bảo an.
Mộc Đình Sương đỡ cho tôi hai cái, trong mắt vẫn tràn đầy hận thù: “Triệu Bạch Khanh, tôi dùng cách anh dạy để trả thù lại anh, anh cảm thấy thế nào? Đừng coi thường tôi, tôi không phải người dễ bắt nạt!”
Cô ta còn chưa nói xong, mẹ Triệu Quân Dao đã tát cho cô ta hai cái: “Con khốn, đừng tưởng tôi không biết trước đây cô từng làm gái gọi, loại người dơ bẩn như cô mà cũng muốn bước vào nhà tôi? Không đời nào!”
Kẻ ác còn có người ác hơn.
Tôi cũng không phải là người tốt, bảo an biết thân phận của tôi nên không dám ra tay mạnh, nhưng tôi lại ra tay rất nặng, đánh cho bọn họ đến nỗi bầm dập, sau đó thừa cơ trốn thoát khỏi sảnh tiệc.
Trên đường phố náo nhiệt đầy những người mặc trang phục kỳ quái.
Hôm nay là Halloween.
Tôi đi được vài bước, đột nhiên bị một đám người vây quanh: “Anh chàng đẹp trai này hóa trang thành gì vậy? Tổng tài bá đạo à?”
“A a a anh đẹp trai bị thương rồi, ngầu vãi, hóa trang thành anh chàng đẹp trai bị phụ tình à?”
“Anh đẹp trai chụp chung với tôi một tấm đi!”
Mọi người giơ điện thoại lên vây quanh tôi chụp ảnh.
“Làm ơn nhường đường cho tôi, tôi đang tìm người! Một người rất quan trọng!”
Bọn họ vẫn tưởng rằng tôi đang cosplay.
“Hahaha bá đạo tổng tài truy thê à? Theo đuổi tiểu kiều thê đang mang bầu?”
Chẳng mấy chốc, tôi bị bao vây đến mức không thể nhúc nhích.
Tôi khó khăn đi về phía xe cảnh sát: “Anh cảnh sát, tôi đang tìm người, anh có thể mở đường giúp tôi không?”
“Ai vậy? Có quan hệ gì với anh?”
Tôi sững sờ hai giây, sau đó trả lời: “Là vợ tôi, vợ tôi bỏ đi rồi.”
Vậy là cảnh sát gia thông liền cho tôi đi nhờ xe máy.
Tôi cầm loa, lớn tiếng gọi: “Hà Tiểu Diệp! Hà Tiểu Diệp! Em ở đâu?”
Trên đường đầy những người hóa trang thành những nhân vật kỳ quái, tôi không tìm thấy cô ấy giữa đám đông kỳ dị.
Cho dù có nghe thấy, có lẽ cô ấy cũng sẽ không muốn xuất hiện.
Chắc chắn bây giờ cô ấy đang rất hận tôi, rất ghét tôi.
Vì vậy, tôi lấy hết can đảm, hét vào trong loa: “Hà Tiểu Diệp, anh rất thích em, anh muốn hẹn hò với em.
Nếu như có thể, anh muốn chúng ta già đi cùng nhau. Anh biết chúng ta quen nhau quá vội vàng, nhưng anh luôn cảm thấy, em chính là định mệnh của anh.”
Xung quanh tôi lập tức sôi sục, Iron Man, Avatar, Gorilla, nhân viên văn phòng, SpongeBob… đủ loại quái vật bắt đầu cổ vũ cho tôi: “Người anh em cố lên!”
“Hahaha người anh em này rốt cục có phải đang cosplay không vậy?”
“Trời ơi diễn xuất đỉnh quá! Mắt tôi sắp rớt cả ra ngoài rồi!”
Giữa khung cảnh kỳ dị đó, tôi thấy chiếc váy trắng của cô ấy khẽ lướt qua.
“Hà Tiểu Diệp!”
Tôi lập tức nhảy xuống xe, chạy đuổi theo.
Cô ấy đi vào trong một con hẻm tối tăm lạnh lẽo, tôi đuổi theo sát phía sau.
Từ phía sau lưng, bờ vai cô ấy run run như đang khóc, lòng tôi nóng như lửa đốt, lập tức nắm lấy vai cô ấy, xoay mặt cô ấy lại đối diện với tôi.
Kết quả là, cô ấy đang cười đến run rẩy, mặc dù trong mắt vẫn còn nước mắt, nhưng nụ cười còn tươi hơn cả ánh nắng ban mai.
“Này, anh đang hóa trang thành người xanh đấy à?”
Cô ấy chỉ chỉ vào má tôi.
Lúc đó tôi mới nhận ra bản thân vừa đụng phải Avatar, nửa bên mặt còn dính đầy mực xanh xanh.
Nhìn cô ấy cười, tôi cũng không nhịn được bật cười theo.
Chúng tôi nhìn nhau, cười đến nỗi thở không ra hơi, giống như hai kẻ ngốc.
Cười mệt rồi, chúng tôi chăm chú ngắm nhìn đối phương, xung quanh yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Giống như hai viên nam châm cuối cùng cũng bị hút lại một chỗ.
Chúng tôi không tự chủ, hôn lên môi đối phương, say đắm, giống như trút hết mọi tâm tình.
“Tiểu Diệp, Tiểu Diệp, em là của anh…”
“Ừm, em là của anh, anh cũng là của em.” Cô ấy nghiêm túc thì thầm, đôi mắt mơ màng nhìn tôi.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc đến vậy, linh hồn giống như sắp bay lên tận mây xanh.
“Em làm bạn gái anh nhé?”
“Ừm.”
“Kết hôn với anh.”
“Ừm.”
“Ở bên anh suốt đời, không bao giờ rời xa, có được không?”
“Ừm.”
Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, khiến tôi vui đến nỗi muốn bật khóc.
“Đừng chỉ nói ‘ừm’ như thế có được không? Anh muốn em nói ra thành lời.”
Hà Tiểu Diệp bật cười, kiễng chân hôn nhẹ lên môi tôi, cứ hôn một cái, lại nói một câu.
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi, nhưng em không dám nói ra.”
“Em muốn làm bạn gái của anh.”
“Triệu Bạch Khanh, em muốn kết hôn với anh, cả đời này, không bao giờ rời xa.”
Trên đầu chúng tôi, bầu trời trong suốt cô tận, những vì sao sáng lấp lánh, từ ngàn xưa cho đến hiện tại, trải dài đến vô tận.
(Hết)