Duyên Tự Kiếp Nào - Chương 4
7
Hà Tiểu Diệp đỡ tôi bước vào biệt thự Bích Sương: “Đau lắm à? Có còn đau không? Vừa nãy tôi thấy anh đi hơi khập khiễng.”
Tôi chỉ đang giả vờ vậy thôi, thực ra cú ngã đó không hề nặng, cả thân tôi chỉ bị xước nhẹ chỗ khuỷu tay.
Lúc này tôi cũng lười giả vờ nữa, đúng lúc cô ấy nhận điện thoại của Triệu Quân Diệu.
Anh ta có vẻ đang say, lắp bắp hỏi cô ấy đang ở đâu: “Tôi đã nói với đám anh em là cô sẽ tới, cô đang ở đâu vậy? Trong vòng nửa tiếng, cô nhất định phải tới đây! Đã biết chưa?”
Hà Tiểu Diệp lộ ra vẻ khó xử, ngập ngừng nhìn xuống chân tôi.
Tôi lập tức ôm lấy chân: “Aiya, vẫn còn đau quá, đau đến nỗi làm không nổi việc nhà luôn, hình như Timo đói lắm rồi thì phải? Xin lỗi con nhé, baba không đổ thức ăn cho con được rồi.”
Timo là tên con mèo Maine Coon mà tôi nuôi, dáng vẻ rất kiêu ngạo lạnh lùng, thích nhất là cho đám human ăn bơ.
Hà Tiểu Diệp lập tức xung phong đi đổ thức ăn cho Timo.
Chẳng bao lâu sau trong nhà đã náo loạn đến độ gà bay chó sủa.
Timo tức giận đến mức dựng ngược lông, điên cuồng kêu meo meo, tôi lập tức chạy đến xem, chỉ thấy Hà Tiểu Diệp đã đổ thức ăn cho mèo vào khay cát.
“A, tôi xin lỗi, tôi không biết… Trước giờ tôi chưa từng thấy thức ăn cho mèo.” Hốc mắt Hà Tiểu Diệp đỏ hoe.
Tôi ghét nhất là người ngốc.
“Thôi được rồi, để tôi tự làm.” Tôi đổ thức ăn cho Timo vào một cái bát, sau đó cầm xẻng lên xúc cát.
Ba phút sau… Tôi nhận ra bản thân cũng không biết xúc.
Trước giờ đều là thuê người giúp việc tận nhà làm những việc này.
Lần đầu tiên xúc cát, tôi cực kỳ luống cuống.
Hà Tiểu Diệp mắt hai mắt đỏ bừng ngồi xổm bên trái tôi, Timo tức giận ngồi bên phải.
Tôi mở trình duyệt tìm kiếm “cách xúc cát mèo”.
Nửa tiếng sau, cuối cùng tôi cũng đã trả lại cho Timo một khay cát sạch sẽ.
Hà Tiểu Diệp chân thành nói: “Xin lỗi, đã gây phiên phức cho anh rồi, bây giờ anh có đói không, tôi nấu cho anh một bát canh xương nhé? Anh bị thương đến gân cốt, trăm ngày mới khỏi, nhất định phải bồi bổ thật tốt.”
Dùng ngón chân cái cũng đoán được, Hà Tiểu Diệp ngốc nghếch sẽ gây ra bao nhiêu trò cười trong bếp.
Cuối cùng vẫn là tôi xem video hướng dẫn rồi nấu một nồi canh xương bò.
Lúc này đã là 5 giờ chiều.
Khó mà tưởng tượng được, một người như chưa bao giờ vào bếp như tôi, hôm nay thế mà lại phải ở trong bếp ngốc đến bốn tiếng đồng hồ.
Chỉ để kéo dài thời gian, không cho cô ngốc Hà Tiểu Diệp đi gặp Triệu Quân Diệu và Mộc Đình Sương.
Nhưng trốn tđược một lúc cũng không thể trốn được cả đời.
Tôi vòng vo dò hỏi cô ấy: “Cô có quen Mộc Đình Sương không?”
Không ngờ cô ấy lại nói có quen, hơn nữa còn biết cả chuyện giữa Mộc Đình Sương và Triệu Quân Diệu.
“Liên hôn gia tộc, vốn dĩ đã không hề có tình yêu, mọi người đều là vì lợi ích của bản thân thôi, anh ta trêu chọc phụ nữ bên ngoài, tôi cũng lười để ý.”
Hà Tiểu Diệp nói vậy, nhưng trên mặt vẫn không khỏi có chút buồn bã: “Triệu Quân Diệu rất đẹp trai, phụ nữ thích anh ta cũng không ít, tôi muốn quản cũng quản không nổi, chỉ càng thêm đau lòng mà thôi.”
Lúc đầu tôi vốn tưởng rằng cô ấy là kiểu con gái ngốc nghếch cứng đầu, yêu ai là yêu hết lòng, cho dù có bị đối xử tệ bạc cũng không hề oán trách.
“Sao có thể?” Hà Tiểu Diệp trợn mắt: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi.Tôi là người theo chủ nghĩa nữ quyền đấy!”
Hiện tại cô ấy đang học tiến sĩ tại đại học X, nghiên cứu về giới trong luật pháp hiện đại.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Hà Tiểu Diệp tuy rằng trong sinh hoạt thường ngày rất giống một đứa ngốc, nhưng trên phương diện học thuật ngược lại lại đạt được một số thành tựu.
Tôi và cô ấy cũng dần trở nên thân thiết hơn.
Lúc ban đầu, ngày nào cô ấy cũng nhắn tin hỏi tôi sức khỏe thế nào rồi, nhưng tôi rất bận, không trả lời lại.
Không phải quên, cũng không phải không có thời gian, là tôi cố ý làm lơ.
Những tin nhắn chưa trả lời vẫn im lặng nằm trong WeChat, như những sợi tơ nhện mỏng manh, quấn lấy trái tim tôi, ngón tay tôi.
Tôi muốn trả lời cô ấy, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng tôi quyết định tắt thông báo tin nhắn của cô ấy.
Cô ấy không đáng để tôi để tâm.
Tôi cố gắng kìm nén những suy nghĩ sắp sửa bùng nổ trong lòng, cố ép cô ấy vào vị trí một người xa lạ.
Sau chuyến công tác từ Chicago trở về biệt thự Bích Sương, tôi nghe bảo mẫu nói Hà Tiểu Diệp ngốc nghếch đã mua mấy thùng cát và thức ăn cho mèo lớn, coi như là gửi lời xin lỗi đến Timo.
Lần này, tôi cuối cùng cũng cho phép khả năng tự chủ của bản thân thua cuộc.
Tôi nghiêm túc nhắn tin mời cô ấy đi ăn, muốn bày tỏ sự cảm ơn.
Nhưng cô ấy vậy mà lại từ chối.
Lý do là bản thân đang mải viết luận văn.
Tôi chợt cảm thấy vô lực như đấm phải bịch bông, ngả lưng ra ghế sofa, hít thật sâu mùi cam nồng nàn tràn ngập trong không khí.
Lẽ nào Hà Tiểu Diệp vô ý để quên túi cam “bệnh viện tâm thần” của cô ấy ở đây?
Tôi tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy gì cả, một quả cũng không.
Cuối cùng tôi cũng tìm ra được nguồn gốc của mùi hương.
Đó là thỏi mực “Tranh Ngâm” bằng gỗ đàn hương được cất trong phòng ngủ.
Trong hộp còn có một thanh kiếm dài nặng trịch, cùng với một cây bút lông có màu đỏ tươi.
Nói đến cũng lạ, ngày tôi vừa lọt lòng, đột nhiên có một ông đạo sĩ điên điên khùng khùng từ đâu tới gõ cửa nhà sau đó đưa cái hộp này cho ông nội tôi.
Từ đó, tôi giống như Giả Bảo Ngọc sinh ra đã ngậm ngọc trong miệng, có một món đồ định mệnh dành riêng cho mình.
Đêm nay, Tranh Ngâm như phát điên, mùi hương cam mãnh liệt tỏa ra khắp phòng.
Giữa màn đêm tĩnh lặng như nước, mùi hương như thấm vào trong lòng.
Chiếc điện thoại trên mặt bàn phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, nhấp nháy liên tục.
Là tin nhắn của Hà Tiểu Diệp.
“Tôi có hai vé triển lãm đặc biệt ở bảo tàng, sau khi viết xong luận văn, tôi muốn mời anh đi cùng.”
8.
Tháng mười, trường cũ mời tôi đến diễn thuyết cho tọa đàm khởi nghiệp của sinh viên tốt nghiệp, tôi cũng tranh thủ thời gian đến.
Trong hội trường lớn, phần nói chuyện trước vẫn chưa kết thúc, chủ đề là “Hợp đồng giới tính – Lý thuyết liên ngành trong bối cảnh hậu hiện đại.”
Ánh đèn trong khán đài tối mờ, chỉ có bục phát biểu tỏa ra sáng rực rỡ, Hà Tiểu Diệp mặc bộ tây phục màu xanh lá nhạt, mái tóc dài buộc gọn gàng, giọng nói không nhan không chậm.
“… Michel Foucault đã chỉ ra rằng rằng: thận trọng và kiềm chế, vượt qua mục đích duy nhất để khám phá tính độc đáo của thời gian, phát hiện các sự kiện trong cảm xúc, ham muốn, ý thức và những phẩm chất bẩm sinh—những thứ được cho là không có lịch sử. Nó liên quan đến việc nắm bắt sự tái diễn của các sự kiện trong khi khám phá các dịp khác nhau mà chúng đóng vai trò khác nhau, nhưng không bao giờ tìm kiếm một đường tiến hóa chậm chạp, thậm chí còn xác định các điểm thiếu sót và những khoảnh khắc chưa từng xảy ra của chúng….”
Lý thuyết được cô ấy trình bày một cách trôi chảy, mạch lạc, như đại dương xanh biếc sâu thẳm, khi đắm mình vào đó, tôi cảm thấy toàn thân được bao bọc bởi sự rộng lớn và dịu dàng, mênh mông vô tận.
Có người trong khán giả hỏi: “Tại sao ham muốn, ý thức và tài năng được cho là không có lịch sử?”
Hà Tiểu Diệp mỉm cười trả lời: “Nếu dùng lý thuyết của Foucault để trả lời: đó là bởi vì những trải nghiệm đặc biệt của cá nhân chỉ là những tia sáng rất bề ngoài dưới những hệ thống hình thức to lớn.”
Tôi ẩn mình trong bóng tối, say mê nhìn chăm chú vào bóng hình đang đứng trên bục phát viểu.
Cô ấy tỏa sáng rực rỡ, đẹp đẽ mềm mại như viên ngọc quý.
Tôi kinh ngạc trước ham muốn chiếm hữu đang điên cuồng lớn lên trong lòng. Rõ ràng mới chỉ gặp cô ấy được hai lần, nhưng lại phảng phất như đã quen nhau bao kiếp.
Lúc trước, khi nghe nói cái gì mà nhất kiến trung tình, một ánh mắt say suốt vạn năm, tôi còn cười nhạo đó là triệu chứng của những kẻ tôn thờ tình cảm quá đà – cố gắng làm mọi chuyện để gắn cái mác lãng mạn cho cuộc sống vô vị của họ.
Bây giờ, tôi đã được nếm thử quả đắng của sự kiêu ngạo khi đó.
Tôi không ngờ bản thân thế mà lại nảy sinh hứng thú với vị hôn thê của anh họ.
Hà Tiểu Diệp biết tôi sẽ đến buổi tọa đàm khởi nghiệp, nhiệt tình ngồi giữa nhóm sinh viên.
Mỗi lần tôi nói xong một câu, cô ấy luôn là người đầu tiên vỗ tay.
Tôi không cách nào không để ý đến sự hiện diện của cô ấy.
Cho dù tôi đã cố gắng không để tâm, mỗi khi lướt qua vị trí đó, tôi đều mau chóng nhìn sang chỗ khác. Thế nhưng, hình bóng Hà Tiểu Diệp vẫn cứng đầu rơi vào trong mắt tôi, như một viên ngọc trai óng ánh.
Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, rất đông sinh viên xúm lại xung quanh tôi, muốn xin chữ ký.
Trong lòng tôi rất sốt ruột, nhưng bề ngoài vẫn lịch sự ứng phó qua loa với họ, đợi đến khi xong xuôi, tôi lập tức nhanh chân bước ra khỏi hội trường lớn.
Vẫn may, Hà Tiểu Diệp vẫn chưa rời đi, cô ấy đứng dưới bóng cây, mìm cười để lộ cả hàm răng:
“Hôm nay tôi đã viết xong luận văn rồi, đi thôi, tôi mời anh đi xem triển lãm!”