Duyên Trời Định - Chương 4
16
Trong hậu cung, tỷ tỷ của ta chưa kịp ngồi ấm mông vị trí Hoàng hậu đã trở thành Thái hậu. Lão hòa thượng nói Phượng nghi, ai ngờ lại là Phượng già.
Cháu ngoại của ta được phong vương, tước hiệu là Phúc. Thái hậu rất đau lòng, Tiên đế cứ thế mà ra đi, khiến tỷ tỷ mỗi ngày đều rơi lệ.
Mẫu thân ta cũng rất đau khổ, con gái ngoan của bà giờ đã trở thành góa phụ.
Phụ thân ta còn đau lòng hơn, lần trước hoàng thượng còn chưa trả nợ ông năm trăm lượng hoàng kim thua bạc nữa.
Còn ta…
Không quá đau buồn, dù sao tỷ phu mất rồi cũng có thể tìm lại được mà.
Ngày 4 tháng 11 năm Gia Hưng nguyên niên, trời trong nắng đẹp.
Ung Hòa Đế mang theo linh cữu Tiên đế, dẫn theo đại quân, khải hoàn về kinh.
Hàng vạn dân chúng đổ ra đường, tiếng cồng chiêng vang trời, mừng anh hùng khải hoàn trở về.
Từ đó đất Ba Thục trở thành chư hầu của Đại Lương.
Trên gương mặt người dân đều rạng rỡ nụ cười.
Ta ngồi trên trà lâu, nhìn về phía Tiểu Thế tử.
Thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa Ô Chu đỏ rực, tay cầm đao Mạc dài bảy thước, dung mạo tuấn mỹ mang theo vài phần tà khí. Trên mặt hắn có vài vết thương, nhưng không làm tổn hại dung nhan, ngược lại càng tăng thêm vẻ phóng túng.
Ta nâng chén trà, từ xa kính Tiểu Thế tử một chén.
Hắn dường như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Vừa thấy ta, liền bất tri bất giác mà bắt đầu nhìn loạn.
Gương mặt ửng đỏ, không biết đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ nhà lành.
17
Theo lệ thường, tân hoàng đăng cơ khải hoàn trở về, không thể thiếu một buổi yến tiệc lớn trong cung.
Hoàng thượng trước đây vốn đã là người ít nói, nay có lẽ do vừa mất đi ca ca, cả người toát ra khí lạnh.
Cả bữa tiệc yên lặng như tờ.
Người ngồi gần hoàng thượng nhất là Ninh thám hoa không ngừng dùng tay tự cấu vào đùi mình.
Phu nhân của hắn thấy bộ dạng hèn hèn ấy của hắn, liền tát một cái vào gáy hắn.
Tỷ tỷ của ta ôm cháu ngoại ngồi ở vị trí cao, hơi thất thần.
Ta khẽ ho một tiếng, đại điện đang im ắng bỗng nhiên bị cắt ngang.
Hoàng đế quay đầu lại, uể oải vươn tay búng ngón tay một cái, một tiểu hoạn quan, không, là đại hoạn quan cúi đầu bước đến trước mặt Thái hậu.
Hoàng thượng nói, “Thái hậu, đây là bộ áo váy Thục cẩm mà Tiên hoàng mua ở Ba Thục cho người, cũng là tâm ý của Tiên hoàng, xin nén đau thương.”
“Ừ.” Tỷ tỷ hờ hững đáp.
“Hoạn quan này lớn lên cùng ta từ nhỏ, tuy ngu ngốc nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, người hãy nhận lấy đi.”
Tỷ tỷ không thèm nhìn, chỉ đáp một tiếng được.
Ta ngồi bên cạnh nhìn, cười thầm. Từ trước đến nay chưa thấy hoạn quan nào bị thiến rồi mà lưng vẫn đứng thẳng, dáng người vạm vỡ như vậy.
Quả là góa phụ phong lưu cùng thái giám trung khuyển.
!!! Tỷ tỷ, muội ủng hộ tỷ!
Ta cười không ngớt, trâm cài tóc trên đầu cũng rung lắc theo nhịp.
Hạng Chỉ không biết từ đâu lén lút tiến lại gần ta, phụ thân ta ban đầu còn đen mặt, nhưng bị mẫu thân ta cấu một cái liền lập tức ngoan ngoãn.
Ta thuận thế rúc vào lòng hắn mà cười. Hắn lúng túng, không biết nên để tay ở đâu.
Cuối cùng, vẫn là hai tay ôm lấy eo ta, ngồi như vậy.
Ta lườm hắn một cái, ghé vào tai hắn nói, “Không bảo ta làm thế là thất lễ à?”
Tai hắn đỏ bừng, “Ta bao giờ nói thế chứ!”
Ta không thèm để ý đến hắn nữa, đúng là nam nhân, câu trước đá câu sau.
Buổi yến tiệc kết thúc viên mãn.
Ta nhìn hoạn quan nọ vừa đi vừa nhảy theo sau tỷ tỷ, thỉnh thoảng còn lắc lư cái mông.
Dăm thật.
18
Thêm một năm nữa lại đến, hoa đào lại nở, khắp thành Biện Kinh phảng phất chút sương khói mờ ảo của những cơn mưa xuân.
Tỷ tỷ ta giờ không còn là yêu phi nữa, mà đã trở thành một vị Thái hậu mẫu mực, cần kiệm, chăm lo triều chính.
Phụ thân ta cũng không còn là đại gian thần nữa, mà giờ là một vị lão quan cương trực, can đảm, không ngại cường quyền.
Mẫu thân ta, một phu nhân hào hoa, suốt ngày cùng một đám phu nhân quý tộc trung niên, hết đi làm đẹp rồi lại đi dạo phố.
Còn ta, ta đã gả cho Tiểu Thế Tử rồi.
Ừm… thực ra hắn cũng không còn là “Tiểu” Thế Tử nữa, mà giờ đã là Hầu gia.
“Đường đường là một Hầu gia mà lại đi rửa chân cho ta, đúng là không thể tin nổi!”
Ta ngồi bên giường trêu ghẹo hắn.
Hai chân của ta cũng chẳng chịu yên, thi thoảng lại khua lên làm nước bắn tung tóe, có lúc còn vô tình bắn trúng cả mặt hắn.
Hắn chẳng giận, cẩn thận lau khô cho ta, rồi nhanh chóng tự rửa sạch cho bản thân rồi vội vàng chui vào chăn.
Ta chê hắn lạnh, liền đẩy hắn tránh xa chỗ nằm đã được ta ủ ấm ra.
Hắn như con bạch tuộc, cứ quấn lấy ta, thì thầm bên tai, “Miêu Miêu, ngày mai ta đưa nàng đi ngắm hoa đào nhé?”
“Xem tình hình đã, có thể mai ta sẽ vào cung thăm tỷ tỷ.” Ta đáp.
“Thôi đi, cả nửa tháng rồi không có tin tức gì từ trong cung, chắc chắn là Tiêu Hứa đã dẫn tỷ ấy đi chơi đâu rồi.”
“Ồ.”
“Ồ cái gì mà ồ! Nàng đang qua loa với ta đấy à!”
“Ta không có, chỉ là buồn ngủ thôi.” Ta ngáp dài, rồi đá hắn một cái. “Xuống tắt nến đi!”
Hắn trừng mắt nhìn ta, “Chúng ta đã thống nhất rồi mà? Ngày mai ta khó lắm mới được nghỉ, nàng vẫn không chịu làm vừa lòng chồng nàng sao? Một đại tráng hán long tinh hổ mãnh như ta đây!”
A… cái tên không biết xấu hổ này!
Ta kéo chăn che kín người, chẳng thèm để ý đến hắn nữa.
Hắn lại bò tới, dính dính lấy ta, “Miêu Miêu, Miêu Miêu, nàng không được thất hứa với ta, nếu nàng tiếp tục như vậy ta sẽ giận đấy.”
“Miêu Miêu, xin nàng đấy.”
“Lâm Nhược Miêu! Ta nói cho nàng biết, sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn!”
Ta kéo chăn xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tốt thôi, để ta xem giới hạn của chàng đến đâu?”
Mắt hắn cụp xuống, vẻ mặt đầy ủy khuất, “Nhưng chúng ta đã hứa mà…”
“Thôi được rồi, vào đây.”
Ta lật mở chăn của mình, hắn như con khỉ nhỏ, nhanh chóng chui vào, cười nham hiểm.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đen như mực, những vì sao lấp lánh sáng ngời.
Trong căn phòng ngủ không lớn, tiếng thì thầm nam nữ khe khẽ vang lên.
“Miêu Miêu, hình như chỗ này lớn hơn rồi, xem đi, sự cố gắng của ta không phải vô ích.”
“Hạng Chỉ, chàng là cái đồ đê tiện!”
—
[Ngoại truyện: Nhật ký của Tiêu Hứa]
1.
Hôm nay ta đi chùa cúng bái cho mẫu thân.
Ra khỏi chùa, ta nghĩ rằng, ta lớn thế này rồi, cũng đến lúc nên cưới thê tử. Ta đến dưới gốc cây đào để cầu nguyện, hy vọng năm sau có thể mang về cho mẫu thân một đứa cháu nội.
Chẳng may duyên chưa kịp ước, ta lại bắt gặp một tiểu ni cô, nàng thật xinh đẹp, ta không chú ý nên làm nàng vấp ngã.
Tiểu ni cô khóc lóc thảm thiết, ta liền lấy khăn ra lau mặt cho nàng, nhưng nàng không chịu, đẩy tay ta rồi bỏ chạy.
Thật là! Nếu nàng không xinh đẹp, ta còn chẳng thèm lau cho đâu!
À, tiện thể nói thêm, ta đã dụ được đệ đệ của Hạng Cảnh đi theo ta, kết quả là thằng nhóc này vào chùa xong liền biến mất không thấy tăm hơi. Đến khi ta định đi tìm thì nó lại tự trở về, mặt mũi lấm lem, trông cực kỳ không cam lòng.
Ta hỏi nó có phải đánh nhau với ai không, nó chẳng thèm để ý ta.
Thằng nhóc này, đúng là được chiều thành quen rồi!
2.
Phụ thân ta mất rồi, mấy huynh trưởng đang tranh giành gia sản.
Ta là con út, việc kế vị ngai vàng chắc chẳng đến lượt, làm vương gia nhàn tản thế này thật tuyệt.
Vui quá~
Hôm nay lại đến nhà lão Hạng ăn ké một bữa bún thịt cừu, thằng nhóc Hạng Chỉ không có ở nhà, chẳng biết lại đi đâu chơi bời rồi.
Chậc, ta nhớ tiểu ni cô của ta quá, ngày mai đến xem thế nào.
3
Tức giận!
Tiểu ni cô biến mất rồi!!!
Mới có hai tháng không đến, tiểu ni cô của ta đâu rồi?!
Vốn hôm nay định tỏ tình, ai ngờ… Thôi, chẳng muốn viết nữa!
4
Thật không thể ngờ, tất cả mọi chuyện lại diễn ra đột ngột như vậy.
Một thất hoàng tử không tiền không thế như ta, có ngày lại trở thành Hoàng đế.
Đại ca, yểu mệnh, chuyện này không tính.
Tam ca, thích du sơn ngoạn thủy, cứ dẫn theo thê tử đi chơi khắp nơi. Được, huynh cứ vui vẻ chơi đi.
Tứ ca thì đi buôn bán, chẳng hợp với phong thái cao quý của hoàng gia chút nào. Thôi cũng được.
Nhưng Nhị ca, tại sao huynh lại chạy đến đất Thục lập công? Huynh không biết thân thể mình như thế nào sao? Bị liệt rồi huynh vui chứ?
Còn Ngũ ca, không ngờ huynh lại là đoạn tụ à? Thảo nào mỗi lần nhìn ta ánh mắt huynh cứ rực lên, thật ghê tởm!
Lục ca, huynh càng bá đạo hơn, đã bắt đầu đại nghiệp tranh đoạt ngôi vị rồi, thế mà vẫn cứ chạy đến thanh lâu được sao?
Huynh thậm chí vì dùng thuốc quá liều mà không thể “ấy” được nữa, làm mất mặt cả hoàng gia!
Đúng là đẩy ta vào tình thế không thể từ chối.
Làm Hoàng đế ư, được thôi, ta làm!
5
Trời ơi, trời ơi, trời ơi!
Ta nhìn thấy tiểu ni cô của ta rồi!
Vui quá, thật sự quá kích động!
6
Nhạc phụ của ta là một gian thần, bọn họ không cho thê tử ta làm Hoàng hậu, tức quá!
Ta không quan tâm, ta nhất định phải để thê tử làm Hoàng hậu!
7
Ôi ôi ôi— hôm qua ta nhìn thấy tiểu tử Hạng Chỉ lén lút trốn sau gốc cây nhìn trộm em vợ, ha ha ha ha ha.
Đã ghép đôi được rồi!
Ban hôn thôi!
Tiểu Thế tử ngây thơ thuần khiết vs. tiểu thư kiêu ngạo lạnh lùng, ta đây thật chờ mong!
8
Hôm nay thê tử không vui, có phải nàng giận không?
Thực ra ta biết, thê tử không vui vì thấy ta đi với nữ nhân khác.
Ta cũng muốn ngọt ngào với thê tử lắm, nhưng làm Hoàng đế rồi mới biết có những chuyện không thể tự mình quyết định.
Mẫu thân ta vì không vượt qua được mà u uất qua đời, ta không muốn thê tử cũng như vậy, ta phải làm gì đó.
9
Hôm nay nhạc phụ đại nhân tìm ta nói chuyện.
Ông ấy nói, “Hoàng thượng, thần tuy mang tiếng xấu nhưng con gái thần từ nhỏ đã được nuông chiều, mong Hoàng thượng thương tình.”
Ta thực sự cảm thấy hơi áy náy, nhạc phụ đại nhân đang quỳ dưới đất, còn ta ngồi trên cao, cảm giác thật bất an.
Ta bảo cung nữ mang ra một bộ bài cửu, vừa chơi vừa nói chuyện với nhạc phụ.
Ta tóm tắt cho nhạc phụ bốn lý do khiến ông ấy bị coi là gian thần: Thứ nhất, nhạc phụ ăn nói quá thẳng thắn. Ông ấy có gì nói nấy, nhiều khi khiến người khác khó xử.
Thứ hai, nhạc phụ đắc tội quá nhiều người. Chuyện đầu tiên chỉ làm mấy kẻ nhỏ nhen không vui, còn chuyện này thì khiến hơn nửa quan lại trong triều đình phải nổi giận.
Ông ấy chọn sai đối tượng để đắc tội, lại nhằm vào đám quý tộc thế gia.
Phụ thân ta tại vị ba mươi năm mà vẫn không thể trấn áp được đám người đó, nhạc phụ của ta là người cương trực thẳng thắn, sao có thể đè bẹp được bọn họ?
Thứ ba, nhạc phụ quá đẹp trai. Giữa một đám quan lại bụng phệ, vẻ nho nhã của nhạc phụ thật sự nổi bật, khiến người ta ghen ghét.
Thứ tư, kỹ thuật đánh bài cửu của nhạc phụ quá cao siêu. Chẳng cần nói đâu xa, trong lúc trò chuyện với nhạc phụ, ta đã mất năm trăm lượng vàng! Mất sạch rồi!
Nhạc phụ nghe xong, trầm tư một lúc.
Ông ấy lại quỳ xuống trước mặt ta, nói, “Hoàng thượng, những việc dơ bẩn để thần làm, những gì Hoàng thượng không nỡ làm để thần ra tay, những người Hoàng thượng không giết được, thần sẽ giết thay. Thần sẽ làm lưỡi dao cho Hoàng thượng. Thần chỉ cầu mong gia đình bình an.”
Ta: …
Ta thật sự rất hoảng hốt đấy!
10
Hôm nay đứa nhỏ trong bụng thê tử đã đạp ta một cái, thật vui sướng ~
Em vợ ngọt miệng, bảo rằng đứa nhỏ trong bụng thê tử là con trai.
Ta sẽ cố gắng thêm chút nữa, cùng thê tử sinh thêm một cô con gái để gia đình thật trọn vẹn, hì hì hì.
Trẫm vui mừng, ban thưởng cho em vợ một đống trang sức vàng bạc, tiện tay tặng luôn cho muội ấy một cỗ xe ngựa dát vàng.
Trẫm đúng là một tỷ phu tốt.
11
Người ở Ba Thục thật đáng ghét!
Có thể đừng lúc nào cũng tới trêu ghẹo ta được không? Ta chịu không nổi cái không khí này, nhất định phải tiêu diệt Ba Thục thôi!
Chậc— Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Hoàng đế thân chinh ra trận, lao vào giữa chiến trường, bị tên bắn lén, trọng thương mà không qua khỏi…
Vậy thì đệ đệ tốt của ta, Hoài Nam Vương, vì hạnh phúc của ca ca và tẩu tẩu, đành ủy khuất đệ vài chục năm vậy.
Ừm! Nhân tiện mang theo tiểu tử Hạng Chỉ nữa, lần trước hắn còn bám lấy ta đòi đi lập công cơ mà.
Ôi! Nhưng nghĩ đến thê tử sẽ buồn bã một thời gian, không biết khi ta trở về, đứa con mập mạp của ta có nhận ra ta là phụ thân nó không.
12
Chết tiệt! Không ai nói cho ta biết bị trúng tên lại đau như vậy!