Duyên Trời Định - Chương 1
1
Phụ thân ta là một đại gian thần. Tỷ tỷ ta là một yêu phi.
Vì vậy, các ngươi đã hiểu rồi đúng không, khắp chốn kinh thành Biện Lương này không có một nhà nào ưa thích gia đình nhà ta cả.
Khi ta còn nhỏ, đi đến đâu cũng nghe thấy người ta m@ng nhiếc nhà ta trên đường.
Nào là cả nhà ta chếc hết đi, cả nhà sẽ bị Diêm Vương dẫn đi, Tư Mệnh đại nhân trên trời sẽ đầu thai cả nhà ta thành lợn… đủ thứ lời độc ác.
Mỗi lần nghe thấy, tỷ tỷ ta đều rất tức giận, luôn xuống tranh cãi với họ, cuối cùng vẫn bị tức đến phát khóc.
Lúc này mẫu thân sẽ dịu dàng ôm tỷ tỷ vào lòng, nói: “Ngoan nào, đừng giận nữa nhé.”
Còn ta, chỉ đứng một bên ăn táo đường, không nói gì.
Tỷ tỷ ta không biết rút kinh nghiệm. Biết rõ mỗi lần đều bị mắng, nhưng vẫn cứ cãi nhau với đám người đó.
Có lẽ cãi quá lớn, thậm chí còn bị Hoàng thượng nhìn thấy.
Lúc đó, mặt tỷ tỷ đỏ bừng vì cãi nhau, mồ hôi chảy dọc theo thái dương, như con nghé con mới sinh, quanh mắt đỏ hoe một mảng.
Không biết Hoàng thượng gu thẩm mỹ cái kiểu gì, lại thấy tỷ tỷ ta như vậy là đẹp, lập tức đưa tỷ tỷ vào cung, phong làm Lâm phi.
Từ đó, tỷ tỷ ta trở thành yêu phi.
2
Thực ra ban đầu không phải như vậy. Lúc đó mẫu thân bảo phụ thân vào cung đón tỷ tỷ về, phụ thân đồng ý.
Hai người dẫn theo ta – kẻ bám đuôi nhỏ này vội vàng vào cung.
“Hoàng thượng! Không được đâu ạ! Tiểu nữ giáo dưỡng kém cỏi, không biết chữ nghĩa gì, không thể làm phi tử được!” Mẫu thân vừa vào đại điện đã quỳ xuống, dập đầu cầu xin Hoàng đế.
Hoàng đế vui vẻ bước xuống, đỡ mẫu thân dậy, nói: “Ái nữ của khanh rất tốt, Lâm phu nhân đừng nói những lời khiến trẫm tức giận nữa.”
Mẫu thân tái mặt, nói xin Hoàng thượng thứ tội, rồi im lặng.
Phụ thân ngoài việc tham kiến Hoàng đế, từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Tóm lại, kết quả cuối cùng là: Tỷ tỷ ta vào cung được sủng ái hết mực. Mẫu thân về nhà ngã bệnh nặng, nửa năm mới bình phục. Phụ thân một bước trở thành người được Hoàng đế sủng ái.
Còn ta… được ban hôn cho Trấn Bắc Hầu thế tử.
Ngươi còn nhớ ta nói không? Cả cái kinh thành này đều ghét nhà ta.
Nên ngày được ban hôn, Trấn Bắc Hầu thế tử đến nhà ta nói: “Ta sẽ không thích ngươi đâu!”
Ta hỏi lại: “Vậy ngươi thích ai?”
Trấn Bắc Hầu thế tử đỏ mặt, môi đỏ răng trắng của thiếu niên, vẻ đẹp này giống hệt những cánh đào rực rỡ ngoài thành.
Hắn không trả lời ta, dẫn theo tiểu đồng chạy mất.
Ta nhìn bóng lưng thẳng tắp như cây tùng của hắn, đai lưng thêu vàng trên nền đỏ thẫm bay phất phơ trong gió đông, ta không kìm được buột miệng:
“Hoa đào mùa xuân, thật đẹp.”
3
Dù công tử nhà Trấn Bắc Hầu có ghét ta đến đâu, ta vẫn gắn bó với hắn.
Ta bước theo chân hắn, hắn đi đâu, ta theo đó.
Cả kinh thành Thịnh Kinh đều biết ta thích Trấn Bắc Hầu thế tử Hạng Chỉ.
Các tiểu thư quý tộc vốn đã coi thường ta, giờ càng thêm ghét bỏ. Mỗi lần dự yến tiệc, chỉ có mình ta ngồi cô đơn một góc.
Nhưng ta không quan tâm, thật đấy.
4
Năm ta mười bốn tuổi, tỷ tỷ của ta đã mang long thai. Hoàng đế vui mừng khôn xiết, phong tỷ làm Quý phi, ban hiệu là Hy.
Tin tức truyền ra được ba ngày, ta theo mẫu thân vào cung.
Ta tưởng sẽ thấy một tỷ tỷ tươi cười rạng rỡ, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc, nhưng không ngờ sắc mặt tỷ tái nhợt, chưa đến tuổi đào lý mà đã như mỹ nhân xế bóng.
Mẫu thân ôm tỷ tỷ khóc mãi, tỷ tỷ cũng khóc.
Tỷ khóc xong, lại nói với mẫu thân: “Mẫu thân, Hoàng thượng đối xử với con thật tốt, chỉ là… chỉ là con không nghĩ thông suốt mà thôi.”
Tỷ tỷ quay sang nhìn ta, âu yếm vuốt mặt ta, nói: “Tiểu Miêu nhà ta đã thành đại cô nương rồi, càng lúc càng xinh đẹp, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, không biết sẽ làm bao nhiêu chàng trai say đắm đây.”
Ta cười nhẹ, nói: “Tỷ tỷ, nếu tỷ không vui, cứ nói với ta, ta sẽ mang đồ chơi vui vẻ đến bầu bạn với tỷ.”
Tỷ tỷ đáp: “Được thôi.”
Ta không ngờ Hoàng đế lại đến.
Một nam nhân đang độ tráng niên, búi tóc cài mũ miện, lông mày kiếm như vẽ, mắt phượng tựa sao, dung mạo tiêu sái, thân khoác long bào màu hoàng kim, chưa nổi giận đã oai nghiêm.
Nhưng tất cả uy nghi đều tan biến thành sự dịu dàng khi nhìn thấy tỷ tỷ.
Mẫu thân dẫn ta hành lễ, nhưng Hoàng đế đã đưa tay đỡ mẫu thân dậy.
Ta nhìn kỹ, lần này là đỡ thật sự.
Hoàng đế ôm eo tỷ tỷ, dẫn nàng đến giường, nói: “Sao lại không nghe lời, đã bảo đừng khóc, vậy mà vẫn khóc.”
Tỷ tỷ đáp: “Lâu quá không gặp người nhà, một lúc không kìm được.”
Hoàng đế nói: “Vậy thì để họ thường xuyên vào cung.”
Tỷ tỷ quỳ gối hành lễ, nói: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Hoàng đế hơi giận, “Đã bảo khi riêng tư không cần hành lễ, nàng cứ cứng đầu.”
Tỷ tỷ không đáp lại.
Hoàng đế giữ ta và mẫu thân ở lại cung dùng bữa.
Ngài ân cần đến mức không giống một vị Hoàng đế trên vạn người, mà giống như… đúng rồi, giống như chàng trạng nguyên hàng xóm đang lấy lòng mẹ vợ vậy.
Mẫu thân ban đầu nhìn tỷ tỷ, còn nghĩ tỷ ở trong cung chịu ủy khuất, giờ lại có chút do dự.
Lúc cáo từ, mẫu thân trước mặt Hoàng đế cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ nói: “Quý phi nương nương hãy bảo trọng, thần phụ cáo lui.”
Quả nhiên, mắt tỷ tỷ lại đỏ hoe.
Hoàng đế vội vàng nói: “Nếu Chiêu nhi nhớ Lâm phu nhân thì cứ để phu nhân đến, lúc nào cũng được, đừng khóc nữa.”
Ta chạy lại, đưa vòng tay vàng cho tỷ tỷ, nói: “Tỷ tỷ, đây là cho cháu trai.”
Hoàng đế bên cạnh tiếp lời: “Sao không phải là bé gái chứ?”
Ta đáp: “Sinh cháu trai trước, rồi mới sinh em gái, như vậy nam nhi có thể bảo vệ nữ nhi.”
Hoàng đế nói: “Đúng, nói hay lắm! Trẫm không chỉ muốn sinh một đứa với tỷ tỷ ngươi, mà còn muốn sinh hai đứa, ba đứa, bốn đứa…”
Tỷ tỷ nghe không nổi nữa, đá vào chân Hoàng đế, nói: “Hoàng thượng xem thần thiếp như lợn nái sao?”
Hoàng đế thấy khuôn mặt tỷ tỷ tuy cười nhưng ánh mắt lóe sát khí, liền ngậm miệng lại.
Thế là, ta và mẫu thân trở thành khách quen của hoàng cung.
5
Có lần, Hoàng đế gọi ta lén lút đến hỏi: “Tiểu muội, trước khi vào cung, tỷ tỷ của ngươi có người nào thích không?”
Ta nói: “Hình như có…”
“Cái gì?! Là tên rùa đen nào? Mau nói!”
Ta ngạc nhiên nhìn ngài, ngài ho nhẹ một tiếng, nói: “Là công tử nhà nào vậy?”
Ta đáp: “Là ngài đó.”
“Ngài? Ngài là ai? Là vị thám hoa của Ninh gia sao?”
“Hoàng thượng, có phải ngài đã lâu không ngoáy tai rồi không?” Hoàng đế sững người, sau khi nhận ra mình vừa ngu ngốc thế nào, vành tai hơi ửng đỏ, nói: “Trẫm đâu có, tại ngươ nói quá nhỏ!”
Ta “Ồ” một tiếng.
Hoàng đế lại hỏi: “Tỷ tỷ của ngươi có món gì đặc biệt muốn không?”
Ta nhìn chằm chằm vào ngực ngài, ánh mắt nóng bỏng.
Ngài theo ánh mắt ta nhìn xuống, nói: “Trẫm đã là của nàng ấy rồi, không nói trẫm cũng biết nàng ấy thích trẫm, đổi món khác đi.”
Ta dời tầm mắt, thở dài, nói: “Hoàng thượng, vậy ngài hãy đưa tỷ tỷ ra ngoài cung đi, tỷ ấy thích nhất là cỏ cây động vật, trong cung quá yếu ớt, quá tĩnh lặng rồi.”
Hoàng đế gật đầu, nói: “Trẫm biết rồi.” Nói xong, lại thêm một câu, “Cảm ơn tiểu muội, lát nữa trẫm sẽ thưởng trang sức phấn son cho ngươi. Trẫm đi trước một bước.”
Nói rồi, quay đầu bước đi. Ta cũng không hành lễ tiễn đưa, dù sao ngài đã nói khi riêng tư không cần câu nệ lễ nghi.
Ta nhìn bóng lưng ngài rời đi, eo thon vai rộng, bước chân vội vã.
Vị Ung Vũ đế này năm nay mới hai mươi lăm tuổi, vừa mới có đứa con đầu tiên của riêng mình, chắc hẳn rất vui mừng.
6
Ta ngắm hoa trong ngự hoa viên một lúc rồi định rời đi, nào ngờ lại gặp phải Trấn Bắc Hầu thế tử Hạng Chỉ.
Hắn đang cùng tiểu thư nhà Thừa tướng Đỗ Vân Nhi trao đổi ánh mắt đầy tình tứ. Ta đứng sau tảng đá giả nhìn một lúc, thấy bọn họ không những không kiêng dè, Hạng Chỉ còn đưa tay chỉnh lại cây trâm hoa hạnh trên đầu nàng.
Đỗ Vân Nhi với vẻ xuân tình đang độ, mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh dưới ánh nắng ấm áp. Chẳng bao lâu sau, gương mặt Đỗ Vân Nhi đỏ bừng, nàng e thẹn chạy đi.
Hạng Chỉ quả thực là kẻ ngốc không biết phong tình, cũng chẳng đuổi theo nàng.
Ta bước ra, cất tiếng: “Thế tử, ngươi đang làm gì ở đây?”
Hạng Chỉ giật mình. “Ngươi, sao ngươi lại ở đây?” Hắn vừa nói vừa bước đến trước mặt ta. “Ngươi có thấy gì không?”
Đây là đang ngượng sao?
Để giữ thể diện cho chàng thiếu niên đang độ xuân tình, ta thuận theo ý hắn mà nói: “Ta có nên thấy gì chăng?”
Gương mặt thiếu niên dưới ánh nắng trông càng thêm thanh tú. Không biết có phải vì nóng mà mặt hắn đỏ bừng lên.
“Không có gì cả. Đi, chúng ta cùng ra khỏi cung.”
“Ta không cùng ngươi ra cung đâu.”
Ta thấy Hạng Chỉ thật sự ngu ngốc, cũng chẳng sợ Đỗ tiểu thư nhìn thấy mà đau lòng.
Người ngốc nghếch thế này làm phu quân của ta, may mà ta thích hắn, có thể chịu đựng được sự ngốc nghếch ấy.
Hạng Chỉ rất không vui khi ta không chấp nhận đề nghị cùng ra cung, tự mình cưỡi ngựa phóng đi.
Ta ngồi trên cỗ xe dát vàng mà Hoàng đế tỷ phu ban thưởng để về nhà. Trấn Bắc Hầu thế tử thật là ngốc, chẳng nghe Khâm Thiên Giám nói với hắn đêm nay trời sẽ mưa sao?
Đêm hôm đó, Trấn Bắc Hầu thế tử vinh dự bị cảm lạnh.
Thị vệ khổ sở nói: “Thế tử, ngài đây là bị làm sao vậy? Cùng về với Lâm nhị tiểu thư chẳng phải tốt hơn sao, cần gì phải chịu khổ thế này?”
“Ta muốn thế, ngươi quản được sao?” Thiếu niên mặt đỏ bừng, giọng khàn đặc, nhưng vẫn cứng đầu lắm.
“Ta quản được.”
“Huynh…”
Hạng Chỉ lập tức im bặt, như một con ốc sên rút vào vỏ của mình.
Người đến mặc một bộ cẩm bào trắng như tuyết, đầu đội mũ ngọc, thân hình cao ráo, như gió mát trăng trong.
“Ngươi cũng đã lớn rồi, đừng quá ương bướng, biết chưa?”
“Vâng.”
Ủ rũ quá.
Ôi.
Hạng Cảnh thầm thở dài, đưa tay xoa đầu đệ đệ. “Chú ý giữ gìn sức khỏe. Hôm nay tiểu thư nhà họ Đỗ đến tìm ngươi phải không? Ngươi đã có hôn ước với nhị tiểu thư nhà họ Lâm, nên tránh xa người khác ra, biết chưa?”
“Huynh! Ta đâu có…”
Hạng Chỉ chưa nói hết câu, Hạng Cảnh đã cắt ngang.
“Thôi được rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm khác đến tạ tội với người ta. Ta đi hầu tẩu tẩu của ngươi đây.”
Nói xong, bước một bước dài, người đã đi xa.
“Thế tử, Tiểu hầu gia và Tiểu hầu phu nhân thật là ân ái.” Thị vệ dùng khuỷu tay huých Hạng Chỉ.
“Đi đi đi, nếu ngươi ghen tị như vậy thì đến chỗ huynh ta mà hầu hạ đi.” Hạng Chỉ bực mình đến phát điên.
“Làm sao được! Sống là người của Thế tử, chết là quỷ của Thế tử.”
“Cút!”
“Vâng ạ.”