Duyên Khởi - Chương 1
Sư tôn từ phàm trần mang về một thiếu nữ.
“Con mau ăn thịt nàng để bồi bổ thân thể!”
Sư phụ Ma tôn tưởng ta là một con yêu hồ yếu ớt, nên luôn chăm sóc ta vô cùng chu đáo.
Nhưng điều mà sư phụ không biết là, ta thực chất chính là Chiến thần từ Thiên giới, được phái đến để gi.ết hắn.
–
Sư tôn từ phàm trần mang về một thiếu nữ, người hớn hở xách cổ nàng chạy vào phòng ta.
“Bích Lưu, lần này sư tôn bắt được một người sống này. Thịt non lắm, con mau ăn để bổ sung sức khỏe!”
Ta đang nằm bệnh liệt giường bỗng bật dậy. Theo tiếng cửa “bịch” một cái, sư phụ Ma tôn đã đến trước mặt ta.
Trong tay người đang xách một thiếu nữ xinh đẹp, áo vải trắng tinh, đôi mắt to long lanh như đã khóc hoặc bị dọa sợ.
Sư tôn hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, hào hứng nói với ta: “Các ngươi yêu hồ chẳng phải thích hấp âm bổ dương sao? Con cứ lấy âm của nàng đi.”
Ta và thiếu nữ trước mặt nhìn nhau chằm chằm.
Ừmmm…
Ta thử dò hỏi: “Sư tôn, có khả năng nào… nữ yêu hồ chỉ có thể hấp dương bổ âm không ạ?”
Thực ra ta nói bậy.
Ta căn bản không phải yêu hồ.
Ta tên Bích Lưu, là Chiến thần nổi danh khắp Thiên giới, tiền nhiệm, tiền tiền nhiệm, tiền tiền tiền nhiệm Ma tôn đều chết dưới đao của ta. Lý do ta xuất hiện ở Ma giới chỉ để giết gã Ma tôn mới này, kẻ không biết từ đâu xuất hiện nhưng đã quét sạch vô số yêu ma.
Còn về việc tại sao lại trở thành đồ đệ của Ma tôn, đó là một câu chuyện dài…
Sư tôn ta thuần khiết không màu mè, khác hẳn với những Ma tôn khác.
Đánh lên Thiên đình để làm chủ – có lẽ đây là ước mơ tối thượng của mọi đời Ma tôn.
Và rồi, mỗi đời Ma tôn đều chết dưới đao của ta, đời trước cũng không ngoại lệ.
Nhìn chung, Ma giới vẫn còn hỗn loạn. Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không xuất hiện Ma tôn mới nào mơ mộng chiếm Thiên đình nữa.
Nhưng sư tôn của ta – đương kim Ma tôn, lại đột nhiên xuất hiện.
Thiên đình vừa đánh xong trận chiến, nghe tin có Ma tôn mới, Thiên đế liền phái ta xuống để xử lý, định bóp chết mộng tưởng đánh lên Thiên đình của hắn từ trong trứng nước.
Nhưng ta phát hiện không biết chỗ nào sai. Vị Ma tôn mới này dường như hoàn toàn không có ý định kế thừa giấc mơ của các đời Ma tôn trước.
Trước khi ta đến, Ma cung cũng chỉ có một mình hắn.
Hắn thậm chí không biết ta là ai.
Ta đến để giết ngươi đấy, sư tôn.
Chỉ là không biết chỗ nào lại sai, sau nghi thức xuất chinh, ta từ biệt Thiên đế, một tiên nhân cầm đại đao cưỡi mây lành xông vào Ma giới.
Kết quả…
Ngã sấp mặt xuống đất.
Đám mây lành của ta đột nhiên biến mất, tiên lực cũng đột nhiên mất luôn.
Vì ngã từ nơi rất cao xuống, tuy không phải mặt chạm đất, nhưng cũng gần như tan xương nát thịt.
Đúng lúc đó, một nam tử tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện cứu ta.
Ta vẫn còn nhớ câu đầu tiên hắn nói: “Đáng thương quá, ngươi làm đồ đệ của ta nhé.”
Câu thứ hai là: “Xinh đẹp thế này, chắc là yêu hồ nhỉ?”
Ngươi mới là yêu hồ, cả nhà ngươi đều là yêu hồ.
Từ ngày đó, ta mạng mạc trở thành đồ đệ duy nhất của Ma tôn, và bị ép đóng vai yêu hồ yếu đuối không tự lo được.
Hắn cứu ta, từng chút từng chút nối lại xương cốt gãy nát, hàn gắn máu thịt, mỗi ngày đều nấu thuốc cho ta. Việc này tốn rất nhiều công lực và thời gian của hắn, nhưng hắn vẫn kiên trì, dùng gần một năm thời gian để kéo ta về từ cửa tử.
Ta đành phải nằm vùng chờ thời cơ.
Nhưng bản chất ta là tiên nhân chính thống, làm sao có thể ăn thịt thiếu nữ phàm trần yếu ớt không tự vệ được này?
“Sư tôn, ta và nàng đều là nữ nhân, không thể hấp bổ được.”
Ma tôn tuy võ lực cao ngất nhưng trí tuệ có vẻ không được tốt. Quả nhiên hắn tin ngay.
“Vậy con muốn ăn nam nhân phàm trần?” Ma tôn nhíu mày.
Không cần đâu.
Ta đang nghĩ cách qua loa thì sư tôn tự mình dứt khoát nói: “Vậy thì không được.” Với vẻ mặt ghê tởm.
… Nam nhân phàm trần đã làm gì tổn thương người sao?
“Thôi được. Ta giết một con gà cho con vậy, ăn gà cũng như nhau thôi.”
Nói xong hắn lại như cơn gió xách cổ thiếu nữ kia rời đi. Cô nàng hoa khôi đáng thương kia một câu cũng chưa kịp nói.
Ta nặng nề ngả về giường, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết phải nằm vùng ở Ma giới bao lâu nữa. Ta thử tụ tập tiên lực trong cơ thể, vẫn chỉ có một chút xíu.
Trong lòng lại mắng Thiên đế, ngươi làm nghi thức xuất chinh to lớn thế, sao không nói Ma giới không dùng được tiên lực?
Thiếu nữ phàm trần kia không được đưa đi, ngược lại còn quay lại.
Ta đang ngủ trưa, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt bên tai, không ngừng, càng lúc càng gần, ồn ào đến mức ta không ngủ được.
Ta chỉ mất tiên lực, không phải chết.
Thực sự không chịu nổi, ta ra tay bóp cổ thiếu nữ bên giường, nàng chỉ kịp thốt ra hai chữ: “Tiên tử!”
! ! !
Nàng biết ta là ai?! Phải rồi, áo vải trắng tinh, chẳng phải đồng phục tiêu chuẩn của Thiên đình nghèo khó sao?
Ta đánh giá nàng, không nhận ra, có lẽ là tiên nga cấp thấp.
Vì vậy tay ta càng siết chặt hơn: “Đã biết ta là ai, vậy không thể để ngươi sống được!”
“Đồ đệ ngoan, gà đây!” Ma tôn bưng một nồi gà hầm nấm đẩy cửa vào, thấy ta đang bóp cổ thiếu nữ kia, chân phải định bước vào của hắn khựng lại, rồi rất tự nhiên rút về, nửa thân đã vào cũng biến mất.
“Ta đổi chân khác vào vậy.”
Ta vội thu lại vẻ mặt dữ tợn, cùng bàn tay đang kẹp cổ tiên nga, dùng ánh mắt đe dọa nàng đừng nói bậy. Tiên nga kia như bị ta bóp ngẩn người, chỉ ho sặc sụa.
Rất nhanh, sư tôn bước chân trái vào. Bưng nồi gà hầm nấm nóng hổi, thận trọng hỏi: “Các ngươi vừa làm gì vậy?”
Cho nên nói trí tuệ sư tôn ta không được tốt, chuyện rõ ràng thế này mà không nhìn ra sao?
Ta thường nghi ngờ hắn là yêu heo, nhưng dung mạo hắn không thua kém Thiên giới đệ nhất mỹ nam Thiếu Hạo, một con heo bình thường khó đạt được tiêu chuẩn này. Nên ta đoán hắn là…
Yêu heo Hà Lan.
Tiếc là sư tôn giấu chân thân quá kỹ, ta chưa từng thấy, suy đoán chỉ là suy đoán.
À, bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
Ta đánh trống lảng: “Cổ nàng hơi đỏ, ta giúp nàng xoa bóp thôi.”
Sư tôn nhìn thiếu nữ áo trắng: “Đúng là hơi đỏ thật.”
Ừm, ta bó… à không, ta xoa bóp mà.
“Sao nàng vẫn còn ở đây?” Ta chuyển đề tài.
“Nàng nói là cô nhi, xin ta đừng đưa về phàm trần.” Ma tôn thành thục đặt “coong” một tiếng nồi xuống bàn, “Ta nghĩ thân thể con yếu thế này, để nàng hầu hạ con cũng được.”
“Được, vậy để nàng theo ta.” Ở bên ta mới dễ giết.
Sư tôn lộ vẻ mặt hài lòng: “Mau ăn gà đi, sắp nguội rồi.”
Ta xuống giường, chậm rãi đi tới. Ta thấy tiên nga bên cạnh méo mó vẻ mặt.
“Sao vậy?” Hay là nàng cũng muốn ăn?
Mơ đẹp nhỉ, gà của Ma tôn nấu ngon nhất thiên hạ, nàng một tiên sắp chết không nên mơ tưởng.
Ta đang nghĩ cách từ chối nàng, thì nghe nàng nói:
“Cái đó… đừng nhắc đến gà nữa.”
Mặt nàng đỏ bừng, vô cùng e thẹn.
–
“Nói đi, ngươi là thế nào?” Sau khi đưa sư tôn đi, ta ngồi trên ghế bát tiên gác chân, vừa xỉa răng vừa hỏi tiểu tiên nga.
Tiểu tiên nga nhìn ta với vẻ khó tin, dò hỏi: “Ngài là Bích Lưu tiên tử phải không?”
Phải không ư?
Danh tiếng của ta vang dội tứ hải, có thể khiến tiểu tiên đồng thôi khóc đêm. Ngươi lại còn hỏi “phải không”?
Chưa từng gặp ta sao? Không thể nào! Năm đó ta suýt thành thân với Thiếu Hạo, cả tiên giới đều đến dự lễ.
Này, ngươi nhìn chân ta làm gì? À, hóa ra là thấy phong thái của ta không giống tiên tử. Ở ma giới lâu ngày, tác phong sinh hoạt bị tha hóa rồi.
Ngươi cứ tạm chấp nhận vậy đi. Muốn sửa cũng không thể sửa được nữa.
Có lẽ tiểu tiên nga đã từ bỏ suy nghĩ, nàng bỗng khóc òa lên, lao đến bên chân ta: “Tiên tử, tiên quân nhà thiếp định đến tìm ngài, đã ra đi một tháng mà không có tin tức gì, nên thiếp mới dám xông vào ma giới, muốn hỏi ngài có gặp chàng không. Kết quả chưa đến được cửa ma giới đã bị Ma tôn bắt về đây.”
Ta nhanh tay dùng một ngón tay chặn trán nàng, không để nàng lau nước mắt nước mũi lên người mình. Bộ y phục này của ta rất đắt đấy, phải đến hai chục lượng bạc.
“Tiên quân nào? Ai muốn tìm ta?”
“Chính là vị hôn phu cũ của ngài! Thiếu Hạo!” Tiểu tiên nga khóc run cả người, trông thật đáng thương.
Ta chợt hiểu ra.
“Ồ! Hắn à! Tên lạc đường số một đó.”
Ta lộ vẻ khó xử: “Hắn không việc gì tìm ta làm chi? Ta đâu thích cái kiểu đuổi theo thê tử đến tận mộ phần.”
Xem hắn tự làm mình lạc đường kìa.
“Việc này không liên quan đến ta!” Ta tuyên bố phủi trách nhiệm.
Tên đó vốn sinh ra đã mang tật lạc đường, có năm đi chúc thọ Nam Cực tiên ông, kết quả nửa năm sau khi tìm được hắn thì đang đỡ đẻ cho gấu Bắc Cực.
“Sao lại không trách ngài được?” Tiểu tiên nga đã bình tĩnh hơn, nức nở nói: “Thiên đế thấy ngài đến đây lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, nên mới bảo tiên quân đến xem tình hình.”
Thiên đế quả thực là cao minh.
Nhưng nói đến chuyện này, ta chợt nhớ ra một việc khác: “Ngươi đến ma giới có bị thủy thổ không hợp không? Tiên lực của ngươi có bị mất không?” Nếu không sao Ma tôn lại lầm tưởng nàng là phàm nữ mà bắt về?
Tiên nga ngơ ngác dang tay, phát ra một tia sét nhỏ: “Không có! Vẫn tốt mà.”
???
Tiểu Nga trông như phàm nữ là vì nghe nói trên người nàng có pháp bảo ức chế tiên khí, nhưng tiên lực vẫn dùng được.
Vậy việc không có tiên lực không phải do vấn đề của ma giới sao?
Ta chìm vào trầm tư.
“Đồ đệ ngoan, hôm nay sư tôn dẫn con đi đào tổ ong nhé?” Giọng sư tôn cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Sư tôn, người xem việc này có xứng với thân phận Ma tôn của người không?