Duy Nguyện Chiêu Chiêu - Chương 4
Huynh nhướng mày, cười đùa với ta: “Nếu ca ca thật sự cưới vương phi, thì Chiêu Chiêu sẽ thế nào đây?”
“Chiêu Chiêu phải dọn ra khỏi viện của ca ca, không thể mỗi ngày ở bên cạnh ca ca, cũng không thể ăn cơm cùng ca ca, và không thể nửa đêm trời nổi sấm ôm gối đi tìm ca ca nữa.”
Ca ca nói xong liền quay đầu nhìn ta, nở nụ cười tinh quái: “Chiêu Chiêu sẽ làm gì đây?”
Ta ngẩn người.
“Chiêu Chiêu… sẽ làm gì?”
Ta vừa thút thít vừa nhìn huynh ấy với ánh mắt cầu cứu, nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt.
Ca ca nở nụ cười rất tươi, ánh mắt rạng rỡ hơn: “Chiêu Chiêu phải nghĩ cách chứ, ca ca không thể không có vương phi, mà Chiêu Chiêu cũng không thể thiếu ca ca được.”
“Chiêu Chiêu phải suy nghĩ thật kỹ nhé.”
10
Đến ngày lễ cập kê của ta, ta vẫn chưa nghĩ ra được một cách nào hay cả. Lễ cập kê phức tạp và rườm rà, phủ Minh Vương lần đầu tiên náo nhiệt đến vậy.
Ca ca đã dựng lều cháo ở cả bốn cổng thành kinh đô, lấy danh nghĩa của ta mà phát cháo cho dân chúng. Những cô gái cùng tuổi với ta đều được tặng một cây trâm bạc. Quang cảnh này khiến biết bao người phải ngưỡng mộ.
Khi ta mặc lễ phục tay rộng và đội trâm miện bước ra, ta rõ ràng thấy trong mắt ca ca ánh lên niềm tự hào và sự kinh ngạc. Ca ca đặt biểu tự cho ta là Ninh An.
Huynh ấy nói rằng mong ta cả đời được bình an, vui vẻ, không bệnh tật hay đau khổ.
Lễ vừa kết thúc, một thánh chỉ từ Hoàng đế đã được đưa đến phủ Minh Vương. Hoàng đế phong ta làm Minh An quận chúa, ban cho ta ba ngàn hộ thực ấp.
Ca ca nói rằng đây cũng là món quà mà huynh dành cho muội.
“Huynh muốn Chiêu Chiêu trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời.”
Ta mỉm cười ôm lấy cánh tay huynh làm nũng: “Có ca ca bên cạnh, Chiêu Chiêu đã là cô gái hạnh phúc nhất trên đời rồi.”
Tuy ta không phải là muội muội ruột của huynh ấy, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong phủ Minh Vương. Với phong địa và tước vị được ban, cộng thêm quyền lực của ca ca trong tay, ta bỗng chốc trở thành đối tượng mà các gia tộc lớn đều muốn kết thân, chẳng khác gì Tiêu Thời Diên.
Những người đến hỏi cưới nối tiếp nhau bước vào phủ Minh Vương, sắc mặt ca ca cũng càng ngày càng khó coi, gần như sắp đóng cửa từ chối khách rồi.
“Muội muốn tìm một phu quân như thế nào?”
Cố Hành Vi đã đính hôn với một người biểu ca, một người rất tốt và muội ấy rất hài lòng.
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải đối xử tốt với muội như ca ca, phải dịu dàng như ca ca, những gì ca ca biết làm, người đó cũng phải biết…”
“Khoan đã!”
Cố Hành Vi nhăn mặt, bảo ta dừng lại: “Muội là đang muốn cưới ca ca muội chứ gì.”
Tim ta bỗng đập mạnh, nói năng lắp bắp: “A Vi, tỷ… tỷ đừng nói bậy!”
Cố Hành Vi nghi hoặc nhìn ta một lúc lâu, rồi thở dài, hỏi bằng giọng già dặn: “Muội có biết cảm giác thích ai đó là như thế nào không?”
Ta lắc đầu.
“Không gặp sẽ nhớ, gặp rồi tim sẽ đập nhanh, thấy đau lòng cho họ, luôn muốn ở bên cạnh họ.”
Cố Hành Vi nói một hơi rồi cuối cùng quay lại hỏi: “Muội đang nghĩ đến ai?”
Ta khựng lại, mở miệng định nói nhưng lại không dám thốt ra cái tên ấy. Trong đầu ta chỉ hiện lên hình ảnh Tiêu ca ca đang mỉm cười nhìn ta.
11
Ta lững thững trở về nhà, không nhận ra bầu không khí có phần kỳ lạ hơn thường ngày.
“Quận chúa, vương gia gọi người đến chính sảnh.”
Ta gật đầu, theo thói quen đi đến chính sảnh.
“Con gái! Con gái! Đúng là con gái của chúng ta!”
Ta ngẩn người, thấy một cặp vợ chồng trung niên khắc khổ đầy xúc động tiến về phía ta:
“Con gái, cuối cùng ta cũng tìm được con rồi, mau theo cha về nhà.”
Nam nhân trung niên nắm chặt tay ta, xúc động đến mức nói không thành lời.
“Con gái, là mẹ sai rồi, mẹ không nên để tổ mẫu con bán con đi như thế, con tha thứ cho ta có được không.”
Khuôn mặt nữ tử trung niên mang theo sự mệt mỏi và yếu đuối mà ta cảm thấy quen thuộc. Ta không biết phải làm sao.
“Phu nhân nhận nhầm người rồi, người này là muội muội của bản vương, Minh An quận chúa.”
Tiêu ca ca đẩy ta lại phía sau, trên mặt huynh ấy không còn vẻ dịu dàng như thường lệ, giọng nói cũng mang theo sự lạnh lùng.
Ca ca nắm tay ta, kéo ta ngồi lên ghế chính.
“Đứa bé này là con gái của chúng ta!” Phụ nhân đó chăm chú nhìn Tiêu Thời Diên nói.
Ta cảm thấy tim mình chùng xuống, siết chặt tay ca ca.
“Nếu hai vị muốn tiếp tục tìm con gái quý của mình, bản vương có thể tài trợ cho các người mười ngàn lượng bạc.”
Một câu nói nhẹ nhàng của ca ca khiến hai người kia lập tức im bặt. Họ liền cầm số bạc Tiêu Thời Diên đưa rồi nhanh chóng rời đi.
Ta ngồi một mình bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn những chồi non mới nhú trên cây.
“Chiêu Chiêu không vui sao?”
Tiêu ca ca tiễn họ quay về, lặng lẽ đứng bên cạnh ta.
“Huynh…”
“Ừ.”
“Muội cảm thấy khó chịu.”
Ca ca thở dài, như bao lần trước đây, huynh ấy ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cho đến khi ta bình tĩnh trở lại.
“Muội… muội cũng không biết vì sao mình khó chịu, chỉ là… trong lòng muội không thoải mái.”
Ta thút thít.
“Ca ca biết mà.”
Huynh ấy dùng tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đọng trên lông mi ta.
“Ca ca vẫn ở đây.”
Ta khóc rất lâu, làm ướt cả một mảng lớn áo trước ngực huynh, nhưng vẫn không muốn rời xa huynh.
Huynh ấy khẽ gõ vào mũi ta, gọi ta là “cô bé mít ướt.”
Ta ôm chặt lấy huynh ấy, mỉm cười nói rằng muội chỉ muốn làm cô bé mít ướt của huynh thôi.
12
“Ca ca ngươi không chịu lấy thê tử, ngươi cũng không chịu tìm phu quân, hai người là đang có ý gì đây?”
Cố Hành Chỉ nhìn ta và Tiêu ca ca, một người mài mực, một người rửa bút, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng như thể “rèn sắt không thành thép”.
“Ca ca Cố hành Vi đã thành thân mà không về bầu bạn với Thế tử phi, ngày nào cũng chạy đến đây là có ý gì?”
Tiêu ca ca liếc nhìn Cố Hành Chỉ một cái, treo bút vừa rửa xong lên.
“Ngươi nghĩ là ta muốn thế à?”
Cố Hành Chỉ ngã lưng ra ghế: “Bà lão nhà ta nhất định bảo ta quan tâm đến hai người.”
Lão phu nhân của Hầu phủ Lâm An nổi tiếng là người nhiệt tình. Ca ca ta đã hai mươi mốt tuổi mà chưa có thê tử, ta đã mười sáu tuổi vẫn chưa định thân. Bà lão chân đi không vững mà vẫn muốn tìm cho ta và ca ca một mối lương duyên tốt.
Mỗi lần ta đến Hầu phủ Lâm An, bà lão đều thích kéo ta lại, giọng run run hỏi: “Con yêu à, có chàng trai nào con để ý không?”
Ta sợ nói có thì bà sẽ hỏi tiếp, nói không thì bà lại gọi một đám nam nhân đến trước mặt ta để ta đưa ra lựa chọn.
Mỗi lần như vậy, đều là Cố Hành Vi cứu ta.
“Chiêu muội muội không có chàng trai nào trong lòng à?” Cố Hành Chỉ châm chọc hỏi ta một câu.
Tay ta run lên, khối mực suýt chút nữa bay ra ngoài.
“Ta…”
“Sao Chiêu muội muội lại đỏ mặt thế?”
Hắn tiến lại gần ta, ánh mắt giống hệt Cố Hành Vi lúc trước.
“Cố Hành Chỉ, dừng lại đi.”
Tiêu ca ca nhìn Cố Hành Chỉ với ánh mắt trầm lặng, khiến hắn bất lực ngồi thẳng người dậy.
Sau khi Cố Hành Chỉ rời đi, ta rõ ràng cảm thấy ca ca có gì đó không bình thường. Mặt ca ca vẫn cười, nhưng nụ cười đó không chạm tới mắt.
Gần đây ca ca thường hay nhìn ta chăm chú. Ta bị huynh ấy nhìn đến nỗi cả người nóng ran, theo bản năng tránh ánh mắt huynh ấy, nhưng hình như điều đó lại khiến huynh ấy không vui.
“A Vi tỷ, tỷ đoán xem Tiêu ca ca rốt cuộc bị sao thế?” Ta đành phải hỏi Cố Hành Vi.
Cố Hành Vi sắp thành thân rồi, dạo này đang bị nhốt trong nhà không được ra ngoài.
“Ca ca muội chắc đang lo muội không gả đi được đó.”
Tỷ ấy có chút không chắc chắn: “Có lẽ huynh ấy sợ muội gả đi rồi sẽ bị ức hiếp?”
“Nhưng ca ca chưa bao giờ nhắc đến chuyện ta xuất giá mà.”
Hơn nữa, ta một chút cũng không muốn rời xa ca ca…
13
“Ca ca có cô gái nào trong lòng không? Nếu huynh ấy thực sự có người trong lòng…”
Trái tim ta bỗng nhói lên, cảm giác chua xót và ngột ngạt lập tức dâng trào.
“Minh An Quận chúa! Quận chúa! Người ra đây gặp ta một chút!”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài ồn ào náo động. Ta bị lực va đập mạnh làm chao đảo, suýt nữa ngã nhào trong xe.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Ta định vén rèm lên, nhưng không ngờ lại có một người bò lên cửa xe.
“Quận chúa! Quận chúa! Là ta, Tần Thăng đây, thưa quận chúa!”
Mỗi khi ra ngoài ta thường rất đơn giản, chỉ có phu xe và A Tri tỷ đi cùng. Không ngờ người này lại trực tiếp bò vào trong xe.
“Ta không quen biết ngươi.” Ta buộc mình giữ bình tĩnh.
“Quận chúa, tiệc dạo chơi mấy ngày trước, người đã liếc nhìn ta một lần, sao có thể nói là không quen ta!”
“Quận chúa, ta yêu thích người, người lấy ta có được không? Ta nguyện, ta nguyện trao cả m//ạng sống cho người.”
Hắn dùng cả tay chân bò về phía ta, tư thế trông như một con thú điên cuồng. Ta sợ đến ngẩn người. Không gian trong xe ngựa chật hẹp, chẳng có chỗ nào để trốn.
“Cút ngay!”
Hắn kéo lấy cổ áo ta, lông tơ trên người ta lập tức dựng đứng.
Bên ngoài phố xá hỗn loạn, ta nghe tiếng phu xe hét lớn, còn A Tri tỷ phía sau thì cố sức níu chặt chân hắn, khiến hắn không thể tiến sát lại gần ta.
Hắn không thể tiến lên, nhưng tay lại bất ngờ đổi hướng, túm lấy vai ta. Ta thấy mình sắp bị hắn kéo vào lòng.
Đột nhiên, cửa sổ xe ngựa bị một thanh k//iếm chọc thủng, có người đã đá văng hắn ra và ôm chặt ta vào lòng.
Khi ta tỉnh lại, người cứu ta đã rời đi. Trong phòng im ắng, ta bật dậy và đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu ca ca đang lau thanh k//iếm sáng lấp lánh.
“Ca ca.” Ta đứng ở cửa gọi huynh ấy.
Tay huynh ấy khựng lại, trên mặt lại nở nụ cười quen thuộc với ta: “Chiêu Chiêu tỉnh rồi à.”
Huynh ấy lau sạch tay, ôm ta vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Bị dọa sợ rồi phải không?”
Mắt ta đỏ hoe, giọng run rẩy: “Người đó… hắn đã kéo áo của muội.”
Ca ca ôm chặt lấy ta, sức mạnh lớn đến nỗi như muốn khảm ta vào x//ương thịt của huynh ấy.
“Là lỗi của huynh, huynh luôn không bảo vệ tốt cho muội.”
Ta lắc đầu, hít hít mũi rồi ngước mắt lên nhìn huynh: “Chiêu Chiêu không sao, có người đã đá bay hắn ra ngoài, muội nhìn thấy hết rồi.”
Ánh mắt huynh thoáng trầm xuống, khóe miệng nở nụ cười nhưng không nói gì.
“Người đó đâu rồi?”
“Huynh có thể mời người đó đến không? Muội muốn cảm tạ người đó.”
“Người đó?”
Ánh mắt huynh ấy dừng lại trên khuôn mặt ta, một lúc lâu sau, huynh mới nói: “Được.”
“Đúng là nên cảm ơn hắn ta.”
14
Tiêu ca ca không cho ta gặp người kia, huynh ấy nói ta là con gái, không nên gặp nam nhân bên ngoài.
Nhưng ta cảm thấy mình nên đến gặp để trực tiếp nói lời cảm ơn, bởi tình cảnh lúc đó thực sự rất nguy hiểm.
Ta đứng đợi ở chỗ giả sơn trong vườn của vương phủ, đây là con đường bắt buộc phải đi qua để vào chính điện.
Khoảng thời gian nửa nén hương, ta nhìn thấy một nam nhân mặc áo xanh, phong thái tự do, tiêu sái được gia nhân trong phủ dẫn đến.
Hắn ta không giống Tiêu ca ca với vẻ ngoài cao quý như gió trăng, cũng không giống Cố Hành Chỉ với vẻ tuấn tú, phong lưu.
Trên người hắn ta có khí chất của một hiệp khách, bộ áo xanh toát lên vẻ lãng tử tự do.
“Tiểu cô nương, trốn ở đây làm gì vậy?”
Sao hắn ta lại phát hiện ra ta?
Ta từ sau giả sơn bước ra, hành lễ nữ nhi.
“Tiểu nhân không dám nhận lễ này của quận chúa.”
Hắn ta cười, tránh khỏi lễ của ta.
“Ngài đã cứu ta, ta đến đây để cảm tạ ngài.”
“Quận chúa khách sáo rồi, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Hắn ta cười lớn, rồi đột nhiên ghé sát lại ta nói: “Quận chúa thanh tao thoát tục như vậy, lần sau ra ngoài nên cẩn thận mang theo nhiều thị vệ hơn.”
Ta dường như ngửi thấy mùi hương thanh khiết như trúc trên người hắn ta, thật đặc biệt.
“Dù sao cũng cảm tạ ngài…”
“Chiêu Chiêu.”
Lời ta nói bị nghẹn lại.
Tiêu ca ca xuất hiện với vẻ mặt đầy phiền muộn, đứng chắn trước ta, nói với người mặc áo xanh: “Muội muội ta nghịch ngợm, làm phiền hiệp sĩ, mong được thứ lỗi.”
Người áo xanh cười, chưa kịp mở lời thì Tiêu ca ca lại nói: “Hôm nay bản vương có việc quan trọng, hôm khác ta sẽ đích thân cảm tạ vị hiệp sĩ, người đâu, tiễn khách.”
Ta ngẩn người, người áo xanh chỉ nhướng mày, nhìn ta và ca ca đầy hứng thú.
“Ca ca, sao huynh có thể đuổi người ta đi như vậy chứ?”
Ca ca kéo ta đi nhanh vào trong, giọng người áo xanh vẫn rõ ràng truyền đến: “Chỉ vì tình ý quá sâu nặng—”
Cửa phòng bị ca ca đóng mạnh lại, A Tri tỷ cũng bị huynh ấy đuổi ra ngoài.
Huynh ấy từng bước tiến lại gần ta, đôi mày u ám: “Chiêu Chiêu không nghe lời.”
Ta lùi vài bước, cố gắng giải thích: “Ca ca, không phải như vậy đâu.”
Huynh ấy nắm chặt cổ tay ta, kéo ta vào lòng: “Chiêu Chiêu có phải muốn bỏ ca ca lại không?”
“Muội không…”
Lời ta bị chặn lại khi môi huynh ấy áp lên, mùi hương thanh mát của huynh ấy tràn ngập quanh ta.
Não ta như “ong” lên một tiếng, cả người đều đờ đẫn.
“Chiêu Chiêu, huynh không muốn làm ca ca của muội nữa.” Giọng ca ca khàn, khô ráp đến mức không thể nhận ra.
Tim ta đập như trống, nắm chặt vạt áo của huynh ấy, ngốc nghếch hỏi: “Vậy làm gì?”
Tiêu ca ca cười khẽ: “Làm người trong lòng muội, làm người bên gối của muội.”
Cổ họng ta nghẹn lại, chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên không thực.
“Sao huynh lại… thích muội được?”
Huynh ấy thở dài, ôm chặt lấy ta.
“Nửa đời trước của huynh đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, con đường này quá đen tối, huynh đã đi qua quá mệt mỏi và kiệt sức.”
“Huynh thường nghĩ mình sinh ra đoản mệnh, nhưng kể từ khi gặp được muội, huynh luôn muốn sống lâu thêm chút nữa, sống lâu thêm chút nữa.”
“Trong nhà có một tiểu nha đầu vừa hay khóc, gan dạ thì chẳng được bao nhiêu.”
“Tiểu nha đầu ấy luôn bảo đợi huynh về, nếu huynh không về, chắc chắn tiểu nha đầu sẽ khóc sướt mướt.”
Ta nghẹn ngào, úp mặt vào lòng huynh: “Huynh, Chiêu Chiêu cũng thích huynh.”
“Chiêu Chiêu không muốn huynh cưới vương phi, Chiêu Chiêu chỉ muốn mãi được ở bên cạnh huynh.”
Huynh ôm chặt lấy ta, tiếng cười từ lồng ngực vang lên.
“Vương phi của Minh Vương, chỉ có thể là Chiêu Chiêu.”
15
Tháng ba đầu xuân, phủ Minh Vương có hỷ sự. Ta được Cố Hành Chỉ cõng lên kiệu hoa.
“Vẫn là Chiêu Chiêu biết thương người, năm ngoái cõng Cố Hành Vi, suýt nữa thì làm ta mệt chet.”
Ta dưới khăn trùm đầu mím môi cười. Cố Hành Vi đã mang thai hai tháng rồi, vậy mà họ vẫn còn hay đấu khẩu.
Kiệu lắc lư, qua khe hở ta muốn nhìn bóng dáng người cưỡi ngựa phía trước, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của A Tri tỷ.
A Tri tỷ nhìn ta, cười đầy ẩn ý. Ta đỏ mặt, vội vã thu lại ánh nhìn.
Kiệu dừng lại, ta được đỡ ra khỏi cửa kiệu, có người vững vàng bế ta lên.
Bước qua chậu lửa, bái thiên địa.
Một đầu của dải lụa đỏ buộc vào ta, đầu kia buộc vào Tiêu ca ca.
Khăn trùm đỏ che khuất tầm nhìn, nhưng ta không hề sợ hãi, để mặc Tiêu ca ca dẫn ta đi.
Sau khi lễ thành, khăn trùm được một bàn tay ấm áp gỡ xuống. Ta ngước mắt nhìn, thấy người trong lòng ta đang đứng dưới ánh nến mỉm cười nhìn ta với ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc.
“Ca ca…” Ta thẹn thùng đến mức không dám ngẩng đầu lên.
“Ca ca của muội đây.”
Huynh ấy nắm lấy tay ta, kéo ta vào lòng, giọng nói ôn hòa trang trọng: “Chiêu Chiêu của huynh, từ nay về sau sẽ là thê tử đẹp nhất, hạnh phúc nhất.”
Nụ hôn của huynh ấy chạm nhẹ trên khóe môi, hàng mi rủ nhẹ quét qua chóp mũi, ta nghe thấy tiếng huynh nói khẽ: “Đời này có được Chiêu Chiêu, xem như ông trời đã không bạc đãi Tiêu Thời Diên ta.”
[HẾT]