Duy Nguyện Chiêu Chiêu - Chương 3
Tiêu ca ca đang bệnh, vị trên ngai vàng mới có thể yên lòng. Nếu huynh ấy khỏi bệnh, thì sẽ trở thành mối đe dọa lớn nhất trong lòng vua.
Ta khẽ vuốt ve lưỡi d//ao lạnh buốt, trong tâm trí hiện lên hình ảnh ca ca mỉm cười dịu dàng xoa đầu ta.
Bằng mọi giá, ta sẽ không để huynh ấy rơi vào tuyệt cảnh một lần nữa.
6
Vị trí của ta ở rất gần phía trước, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào ta. Họ nhìn ta như đang đánh giá một món hàng.
“Muội muội của Minh vương đâu? Mau ra đây để trẫm xem thử.”
Giọng nói uy nghiêm nhưng không kém phần hòa nhã vang lên, át cả tiếng nhạc trong điện. Ta trấn tĩnh lại, bước tới trung tâm đại điện, cúi đầu hành lễ trước ngai vàng.
Trong điện bỗng nhiên im lặng đến mức tĩnh mịch, Hoàng đế một lúc lâu vẫn không cho ta đứng dậy, phải quỳ gối dưới đất, nắm chặt tay đến mức đau nhói.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thần nữ năm nay mười hai.”
“Tuổi còn nhỏ mà đã có nhan sắc nổi bật, quả không hổ danh là người được Minh vương giáo dưỡng.”
Ca ca từng nói rằng ta tâm tính thuần khiết, đôi khi bị người khác nói bóng nói gió mà không nhận ra. Nhưng lần này ta lại nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của người kia—ông ta ngấm ngầm khen ta, nhưng thực ra là đang châm chọc Tiêu ca ca.
“Huynh trưởng của thần nữ tinh thông thi thư lễ nhạc, nhưng thần nữ ng//u dốt, chưa thể lĩnh hội hết, Hoàng thượng quá khen rồi.”
“Ồ?”
Ta nghe thấy người trên ngai vàng cười mỉm một tiếng đầy ẩn ý.
“Thiếu nữ mười mấy tuổi là lúc tình cảm bắt đầu nảy nở. Ngươi đã có người trong lòng chưa?”
Ta khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao ông ta lại hỏi điều này.
“Chuyện hôn nhân đại sự là do trưởng bối trong nhà quyết định.”
Người ngồi trên ngai vàng nghe thấy lời này lại cười lớn: “Hôm nay trẫm sẽ làm trưởng bối một lần, giúp ngươi tìm một mối hôn sự thế nào?”
Ta giật mình ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe ông ta nói tiếp: “Quốc chủ của nước Lương, vừa tròn ba mươi, là người điềm tĩnh, rất hợp với ngươi.”
“Nào, người đâu, soạn chỉ.”
“Hoàng thượng!”
“Ngài soạn chỉ gì?”
Ta vừa mở miệng thì đột nhiên khựng lại.
“Soạn chỉ gì?”
Người đứng sau ta nhẹ nhàng lặp lại câu hỏi. Gấu áo màu xanh nhạt của hắn vương chút bụi, đường chỉ thêu trên áo đã mất đi ánh sáng rực rỡ.
Ta ngơ ngác bị một bàn tay dịu dàng kéo dậy, ôm ta vào lòng.
Là Tiêu Thời Diên. Huynh ấy nhẹ nhàng vỗ vai ta như để an ủi.
“Muội muội còn nhỏ, là bảo vật trong lòng thần. Thần không thể để muội muội phải xa nhà gả đến Lương quốc. Nếu quốc chủ nước Lương chưa tìm được ý trung nhân, thần thấy Ngũ công chúa cũng không tệ.”
Mãi tới khi lên xe ngựa rồi mà ta vẫn còn cảm thấy choáng váng.
“Hoảng sợ rồi à?” Tiêu ca ca nhíu mày, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt ta.
Ta giật mình tỉnh lại, cơ thể khẽ run lên, con d//ao găm giấu trong tay áo cũng rơi ra ngoài.
“Phịch” – một tiếng vang lên rõ ràng.
Bên trong xe ngựa yên lặng trong giây lát. Huynh ấy thở dài nặng nề, xoa đầu ta, giọng điệu có chút tự trách.
“Xin lỗi, Chiêu Chiêu, ca ca đã không bảo vệ tốt cho muội.”
Mũi ta đã bắt đầu cay xè, nước mắt lập tức tuôn rơi.
“Ca…”
Ta nghẹn ngào, lao vào lòng huynh ấy: “Muội cứ tưởng rằng sẽ không được gặp lại ca ca nữa.”
Huynh ấy ôm chặt ta, giọng nói vẫn dịu dàng trầm thấp như thường ngày: “Ca ca hứa, từ giờ sẽ không bao giờ rời xa Chiêu Chiêu nữa.”
“Hắn thật mặt dày!”
Nghe xong lời ta kể, Cố Hành Chỉ tức giận, cầm chiếc quạt đi vòng vòng trong phòng mấy lần.
“Cái nước Lương nhỏ xíu đó, vị quốc chủ kia đã ba mươi tuổi rồi, vậy mà hắn dám nói là xứng đôi với Chiêu Chiêu!”
Cố Hành Chỉ ném cái quạt xuống bàn, giận dữ nói: “Nghe nói muội được triệu vào cung, hắn cứ khăng khăng phải cưỡi ngựa trở về!”
“Vừa mới dưỡng bệnh tốt lên một chút, giờ thì lại yếu đi quá nửa.”
Cố Hành Chỉ nhìn Tiêu ca ca, sắc mặt có phần nhợt nhạt, lắc đầu bất lực: “Tại sao huynh lại phải tự mình chạy đến đó?”
Ta ôm lấy Cầu Tuyết, lòng có chút nặng nề. Tiêu ca ca đặt bát thuốc xuống, nhẹ nhàng chải tóc cho ta.
“Đám sói hổ đó, một cô gái nhỏ như Chiêu Chiêu, chắc chắn sẽ bị chúng dọa sợ hãi.”
Ta đặt Tuyết Cầu xuống, gối đầu lên đùi huynh ấy, để mặc huynh chạm nhẹ vào tóc ta.
Cảm giác rất dễ chịu, ta thư thái nhắm mắt lại.
Ca ca khẽ cười, nhéo nhẹ vào dái tai ta: “Giống như một con mèo nhỏ vậy.”
“Hai người đúng là tình cảm sâu đậm khiến trời đất cảm động! Còn ta thì đúng là kẻ ng//ốc!”
Cố Hành Chỉ tức tối rời đi.
Ta có chút khó hiểu, định ngẩng đầu gọi. Nhưng ca ca nhẹ nhàng đặt tay lên đầu ta, giữ ta lại: “Chiêu Chiêu, đừng cử động.”
Bàn tay huynh ấy cứ lướt qua tóc ta hết lần này đến lần khác, như thể đang xác nhận sự hiện diện của ta.
Khi ta bắt đầu rơi vào mơ màng, gần như đã ngủ thiếp đi, dường như có ai đó khẽ thở dài bên tai ta.
“May mắn thay… muội vẫn bình an.”
7
Sau khi ca ca trở về, vương phủ lại trở nên yên bình như trước. Chỉ là ta không còn thấy quản gia nữa. Ta hỏi ca ca quản gia đi đâu rồi.
Huynh chỉ xoa đầu ta, nói rằng ông đã già rồi, huynh ấy để ông về quê dưỡng lão.
Nói xong, huynh chuyển đề tài, hỏi ta: “Muội muội của Cố Hành Chỉ mời muội đến chơi vườn mai, muội có muốn đi không?”
Sự chú ý của ta bị đánh lạc hướng. Ta nhìn thiệp mời, rồi lại nhìn ca ca vẫn còn nhợt nhạt, cuối cùng lắc đầu.
“Bệnh của huynh chưa khỏi, muội muốn ở lại chăm sóc huynh.”
Ca ca mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Chiêu Chiêu ngốc, ca ca không sao mà.”
Ca ca véo nhẹ vào má ta, giọng điệu nhẹ nhàng, vui vẻ.
“Ca ca là chỗ dựa của Chiêu Chiêu, chứ không phải là gánh nặng của muội. Chiêu Chiêu muốn đi đâu thì cứ đi, ca ca sẽ chăm sóc bản thân và chờ Chiêu Chiêu về nhà.”
Chữ “nhà” ấy, ấm áp đến nỗi khiến mũi ta cay xè. Ta khẽ lắc tay ca ca, huynh cúi đầu xuống nhìn ta với đôi mày hơi nhướng lên.
Ta mỉm cười nói: “Chiêu Chiêu cũng sẽ đợi ca ca về nhà.”
Ca ca khẽ ngạc nhiên, rồi lập tức ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
“Được.”
Ta đến Minh Vương phủ khi mười tuổi, chỉ quen cùng ca ca viết chữ, đọc sách, và chơi đàn.
Nếu chuyện xảy ra trong cung không bị lộ ra ngoài, có lẽ người trong kinh thành còn chưa biết rằng ở Minh Vương phủ có sự hiện diện của một cô gái như ta.
Ca ca đích thân đưa ta đến trước cổng phủ Hầu tước Lâm An. Cố Hành Chỉ nhìn ca ca buộc áo choàng cho ta, liên tục thở dài.
“Huynh cuộn kỹ báu vật này thế kia, muội ấy có còn đi nổi không?”
Tay ca ca khựng lại. Ta khẽ động đậy cái cổ đang bị bó chặt, nhỏ giọng nói: “Cũng ổn mà.”
“Mặt đỏ hết cả rồi. Chiêu Chiêu chỉ ở đây hai canh giờ thôi, huynh làm cứ như đưa muội ấy đi xuất giá vậy.”
Cố Hành Chỉ nới lỏng dây áo choàng cho ta, ta lập tức cảm thấy dễ thở hơn nhiều.
“Vào nhanh đi, muội muội nhà ta đang đợi muội đó.”
Ta ngước mắt nhìn Tiêu ca ca, huynh ấy mỉm cười gật đầu, ta mới quay người bước vào phủ Hầu tước Lâm An.
Mơ hồ ta nghe thấy Cố Hành Chỉ nói: “Sau này Chiêu Chiêu xuất giá, huynh tính sao đây? Không lẽ ngày nào cũng theo sau nhìn muội ấy?”
Xuất giá? Ta mới có mười hai tuổi, chẳng cần phải vội đâu.
Ta ở phủ Hầu tước Lâm An đến tận khuya, khi hai bên đường đều đã treo đèn lồng, ta mới lưu luyến bước lên xe ngựa trở về Minh Vương phủ.
Tuyết nhỏ bay lả tả từ trên trời rơi xuống, ta nghĩ đến người bạn mới kết giao hôm nay, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cho đến khi ta bước đến trước cửa viện của Tiêu ca ca.
Trong viện, ánh đèn sáng rực, ca ca khoác một chiếc áo choàng rộng, ngồi một mình bên cửa sổ đọc sách dưới ánh nến. Tuyết Cầu chiếm lấy một góc áo của huynh ấy, ngủ ngon lành.
Lòng ta bỗng chùng xuống, cảm thấy nhói lên một cách khó hiểu.
Ngọn đèn nhấp nháy, dường như ca ca cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu thấy ta đứng thẫn thờ ở cửa, liền vội nói: “Về rồi sao không vào, để lạnh rồi lại khó chịu.”
Ta để huynh cởi áo choàng và lau khô tóc cho mình.
“Uống chút trà nóng để ấm người.”
Ca ca định đi rót trà cho ta, nhưng ta bướng bỉnh nắm lấy tay huynh, rồi cuộn mình vào lòng huynh.
“Sao vẫn như trẻ con thế?”
Ca ca có chút bất lực, nhưng những ngón tay vẫn dịu dàng vuốt nhẹ những lọn tóc bên tai ta.
“Muội muốn làm trẻ con.” Ta ngẩng đầu lên, nũng nịu trong vòng tay huynh ấy.
Ca ca chỉ mỉm cười, không nói gì, mà chỉ dùng áo choàng rộng của mình che chắn cho ta khỏi gió lạnh bên ngoài.
8
Khi ta dần lớn lên, những cuộc xã giao là không thể tránh khỏi. Nhưng bên ngoài, ta chưa từng phải chịu bất kỳ sự uất ức nào, người trong kinh đô đều gọi ta là “tâm can bảo bối của Minh Vương”.
Cố Hành Vi nói rằng ca ca ta nắm giữ mệnh mạch của cả Đại Tề, còn ta chính là con ngươi của huynh ấy.
“Giờ muội mà lên điện Kim Loan cầm ngọc tỷ làm xiếc, mấy lão đại thần kia cũng sẽ khen muội giỏi.”
Cố Hành Vi lắc lư đầu như thể hiện ra dáng vẻ y hệt ca ca nàng ấy, Cố Hành Chỉ.
“Hoàng hậu chỉ có mỗi một Ngũ công chúa, Hoàng đế thì chỉ có hai hoàng tử nhưng cũng đã chet sạch, quyền quân sự lại nằm trong tay ca ca muội. Nếu ta là muội, ta sẽ ngang ngược đi lại trong kinh đô.”
Những lời này thật sự quá ngông cuồng, ta muốn ngăn Cố Hành Vi đừng nói những lời như thế nữa nhưng không biết làm thế nào.
“À…”
“Ôi dào, biết rồi.”
Cố Hành Vi khoác vai ta như hai tỷ muội thân thiết, rồi hỏi: “Lễ cập kê của muội chuẩn bị đến đâu rồi?”
Phủ đệ của ta đang bận rộn cho lễ cập kê của ta, ngay cả thiếp mời, Tiêu ca ca cũng nhất quyết phải tự tay viết.
Chính lễ thành niên của huynh ấy cũng chỉ làm qua loa, nhưng lễ cập kê của ta, huynh ấy lại muốn đích thân lo liệu mọi thứ.
“Tiêu ca ca đang chuẩn bị.”
Nghe ta nói vậy, Cố Hành Vi trợn mắt lên: “Ca ca ta mà được bằng một nửa ca ca muội, ta nằm mơ cũng cười tỉnh.”
Cố Hành Vi và Cố Hành Chỉ thường cãi nhau như oan gia. Ta chỉ cười: “Tính cách của Thế tử ca ca và Tiêu ca ca khác nhau mà.”
“Thôi được rồi,” Cố Hành Vi nhìn ra ngoài trời rồi lật người từ trên giường đứng dậy, “Cũng đã muộn rồi, muội mau về đi, nếu không chẳng mấy chốc Minh Vương lại tới đòi người từ ta đấy.”
Khi ta về đến nhà, Tiêu ca ca vẫn đang làm việc trong thư phòng. Cơ thể huynh ấy đã dần hồi phục, và công việc cũng bắt đầu nhiều lên.
Thấy huynh ấy đang tập trung viết, ta không dám làm phiền, chỉ rón rén đi vào lấy một cuốn sách rồi cuộn tròn ngồi bên cạnh ghế của huynh mà đọc.
Dưới ghế có lót đệm mềm, ánh nắng mùa xuân ấm áp khiến ta dần buồn ngủ. Đọc một lát, ta không còn tự chủ được nữa mà thiếp đi.
Ta bị đánh thức bởi tiếng tranh luận của một nhóm người. Trước bàn ca ca ta đã có thêm một tấm bình phong, trên người ta còn được đắp chiếc áo rộng của huynh. Ca ca đang uống trà và cùng một nhóm người bàn bạc công việc qua tấm bình phong.
Ta mơ màng nắm lấy ngón tay huynh và lay nhẹ. Huynh ấy nghiêng người nhìn ta một cái, rồi nắm chặt tay ta, tay kia nhẹ nhàng vỗ lên đầu ta như để an ủi.
Ta ngoan ngoãn để huynh ấy nắm tay, chờ đợi huynh ấy bàn bạc công việc xong.
9
“Đã bị đánh thức rồi sao?”
Tiêu ca ca vươn tay đỡ ta ngồi dậy, chia một nửa chỗ ngồi trên giường cho ta. Ta lắc đầu, ánh mắt bị cuốn hút bởi một xấp sách trên bàn.
“Đây là gì vậy?”
Ca ca nhíu mày, định che đi cuốn sổ đó. Nhưng ta đã nhanh tay nắm lấy một góc và rút cuốn sổ ra.
“Nhà họ Lý ở Kinh đô, 16 tuổi, con thứ hai trong gia tộc.”
“Nhà họ Vương ở Giang Châu, 17 tuổi, con đầu trong gia tộc.”
“Nhà họ Tằng ở Phạm Dương, 15 tuổi, con thứ tư trong gia tộc.”
…
Cả một quyển sổ đầy thông tin và hình ảnh của các tiểu thư con nhà quyền quý.
Ta đặt cuốn sổ trở lại bàn với chút sức mạnh, cuốn sổ đập xuống mặt bàn phát ra âm thanh nặng nề. Thư phòng trở nên tĩnh lặng một cách ngột ngạt, ta ngẩng đầu nhìn ca ca, giọng hơi nghẹn ngào: “Có phải huynh sắp lấy vương phi rồi không?”
Huynh ấy thẫn thờ, chưa kịp nói gì, ta đã vội vàng tiếp lời: “Nếu huynh lấy vương phi, sau này muội nhất định sẽ tôn kính vương phi như tôn kính huynh.”
“Muội… nhất định sẽ không ngang bướng, sẽ không để vương phi bị uất ức.”
Ca ca gõ nhẹ lên trán ta, cười khẽ: “Muội sợ ca ca lấy vương phi rồi không cần muội nữa à?”
Vừa nghe thấy mấy chữ “không cần muội nữa”, nước mắt của ta không kìm được mà trào ra.
“Ca ca đừng bỏ rơi muội.” Nước mắt ta tuôn rơi như những chuỗi hạt bị đứt, rơi không ngừng.
Huynh ấy lấy khăn tay ra lau nước mắt cho ta, khẽ cười: “Có khi nào huynh nói sẽ bỏ rơi muội đâu?”
Ta thút thít nói: “Huynh vừa mới nói là nếu lấy vương phi thì sẽ không cần muội nữa mà.”