Duy Nguyện Chiêu Chiêu - Chương 2
4
Sau khi ta khỏi bệnh, thì Tiêu ca ca lại đổ bệnh.
Ta ngồi dưới mái hiên nhìn thái y đi ra đi vào, mùi thuốc đắng trong sân khiến dạ dày ta nhộn nhạo khó chịu. Ta quay đầu nhìn vào trong nhà, nhưng chỉ thoáng thấy cái bàn nhỏ mà Tiêu ca ca hay dùng.
Tiếng ho khan đau đớn của Tiêu ca ca truyền ra, khiến ta lo lắng tột cùng.
“Ca ca ơi.” Ta sợ hãi, cúi đầu gọi huynh ấy trong căn phòng.
“Chiêu Chiêu, đừng sợ, ca ca không sao.” Giọng huynh ấy vẫn dịu dàng, chỉ là có chút khàn đặc.
“Vâng.”
Ta cúi đầu lặng nhìn mặt đất, mũi cay xè.
Huynh ấy không cho ta vào, sợ sẽ lây bệnh cho ta. Quản gia từ trong phòng ca ca bước ra, thở dài, mặt mũi đầy vẻ bất lực.
Ta hỏi ông: “Tình trạng Tiêu ca ca hiện giờ như thế nào?”
Quản gia lắc đầu, bất lực nói: “Thân thể của vương gia… ”
Ông ấy thở dài…
“Tại sao ông lại thở dài, vương gia của ông, ta sẽ bảo vệ huynh ấy, ta sẽ không để huynh ấy phải chịu đau đớn!”
Một nam nhân tuấn tú mặc áo bào gấm đỏ bước vào, tay phe phẩy quạt.
Ta đứng dậy, ngoan ngoãn chào: “Chào Thế tử ca ca.”
“Cô bé Chiêu Chiêu ngoan thật, dễ thương hơn ca ca của muội nhiều.”
Cố Hành Chỉ cầm quạt, khẽ vỗ nhẹ lên đầu ta. Không phải hắn cố ý, mà là vì Tiêu ca ca không cho hắn chạm vào ta.
Ngày đó, khi Cố Hành Chỉ từ Giang Châu trở về và đến vương phủ, đã bị Tiêu ca ca từ chối gặp mặt suốt năm ngày.
Sau đó, Cố hành Chỉ vất vả trèo tường vào được, thì nhìn thấy Tiêu Thời Diên đang tự tay dựng xích đu cho ta. Vì quá kinh ngạc, hắn đã bị ngã g//ãy chân, và phải làm người què suốt mấy ngày.
Cố Hành Chỉ bảo rằng ca ca ta đang giấu một mỹ nhân trong lầu vàng, thế là bị Tiêu ca ca đá văng xuống đất ngay lập tức. Sau khi biết về quá khứ của ta, hắn chỉ cười gượng, nói rằng tất cả đều là lỗi của người môi giới, vì họ vốn tìm một mỹ nhân thật thà và xinh đẹp.
Nói rồi, hắn còn xoa đầu ta, bảo rằng ta làm vợ nuôi từ nhỏ cũng không tệ. Chỉ vì câu nói đó, Cố Hành Chỉ lại bị cấm vào vương phủ nửa tháng.
“Lần trước ta đến Giang Châu là để tìm một danh y. Hiện giờ, vị danh y đó đã trở về Giang Châu, ta định đưa A Diên đi Giang Châu để gặp người ấy.”
Lúc này, Tiêu ca ca đã uống thuốc và mê man ngủ thiếp đi. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút m//áu của huynh ấy, lòng ta bỗng quặn đau.
Ngày hôm sau, Cố Hành Chỉ đã đưa Tiêu ca ca lên đường đến Giang Châu. Trước khi đi, huynh ấy còn cố gắng gượng sức, xoa đầu ta và hỏi: “Muội có sợ không?”
Ta sống trong vương phủ đã hai năm, từ khi mười tuổi, và sớm đã không thể xa rời ca ca. Mắt ta lúc này đã ngấn lệ, nhưng lại bất giác lắc đầu: “Chiêu Chiêu không sợ, Chiêu Chiêu chỉ là…”
Câu nói “không nỡ” ta không dám nói ra, sợ Tiêu ca ca sẽ lo lắng cho ta và làm lỡ việc chữa bệnh của huynh ấy.
“Ca ca biết Chiêu Chiêu không nỡ xa ca ca.” Ca ca nhẹ nhàng chạm vào má ta, mỉm cười nói: “Ca ca nhất định sẽ trở về trước khi tuyết mùa đông rơi, trở về để cùng Chiêu Chiêu đắp người tuyết nhé?”
Ta vừa khóc vừa gật đầu: “Huynh mau đi đi, Chiêu Chiêu sẽ ổn mà.”
Huynh ấy lau nước mắt cho ta, rồi căn dặn A Tri tỷ dắt ta về phủ. Ta vừa đi vừa quay đầu lại nhìn huynh, huynh ấy vẫn đứng cạnh xe ngựa, mỉm cười nhìn ta. Cho đến khi ta vào trong phủ, nghe tiếng xe ngựa lăn bánh, vẫn là không kìm được mà bật khóc.
“Tiểu thư đừng khóc nữa, nếu Vương gia biết sẽ lại đau lòng đấy.” Quản gia hiền từ cười với ta: “Vương gia nói trong phòng của ngài ấy có để lại cho tiểu thư một món quà, tiểu thư hãy mau về xem đi.”
5
Tiêu ca ca đã tặng ta một chú mèo con toàn thân trắng như tuyết, nhỏ nhắn, mắt màu xanh nước biển, nó rất thích dụi vào lòng bàn tay ta.
Ta đặt tên nó là Tuyết Cầu.
Có Tuyết Cầu, khu vườn vốn tĩnh lặng vì sự ra đi của ca ca dường như lại tràn đầy sức sống. Ta thường ôm Tuyết Cầu ngồi trên xích đu mà Tiêu ca ca dựng cho, vừa ngồi vừa đọc sách, xích đu đung đưa làm ta ngủ thiếp đi.
Ta thường mơ thấy Tiêu ca ca. Đôi khi là hình ảnh huynh ấy đang đàn hát với đôi mày dịu dàng, khi thì là gương mặt tĩnh lặng chăm chú đọc sách. Ta đã quen với việc ôm Tuyết Cầu ngồi ở bậc cửa, ngóng trông ca ca trở về, nhưng cho đến khi tuyết bắt đầu rơi, ta vẫn chưa thấy huynh ấy trở về.
“Tiêu ca ca khi nào mới về?”
Ta luôn hỏi quản gia như vậy, nhưng lần nào ông cũng chỉ xoa đầu ta, im lặng mỉm cười.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã đến tết Nguyên Đán, có người trong cung đến triệu ta vào cung dự tiệc.
Ta chưa từng vào cung, cũng không biết vì sao người trong cung lại triệu hồi ta.
Quản gia thở dài liên tiếp, gọi ta lại gần và hỏi: “Tiểu thư có biết vì sao Vương gia lại ốm yếu như vậy không?”
Ta lắc đầu. Từ khi ta vào phủ, Tiêu ca ca đã luôn uống thuốc. Ta hỏi huynh ấy đắng không, huynh ấy chỉ cười và nói rằng huynh không sợ đắng.
“Phụ thân của vương gia, Tiêu Tướng quân, là một đại tướng khai quốc. Vương gia mười lăm tuổi đã theo phụ thân ra trận, ở biên giới gần năm năm, lập nhiều chiến công hiển hách.”
“Tiêu ca ca… trước kia là một tướng quân sao?”
Trong trí nhớ của ta, huynh ấy là một người điềm đạm và tao nhã. Huynh có thể chơi đàn, ngâm thơ, vẽ tranh, và viết chữ rất đẹp, nhưng ta chưa bao giờ thấy huynh ấy cưỡi ngựa cầm kiếm.
“Vương gia khi mới mười sáu tuổi đã dẫn vài trăm người trực tiếp tấn công vào doanh trại địch, lấy được thủ cấp của tướng địch. Năm mười bảy tuổi, đã chỉ huy một đội hộ vệ nhỏ mà có thể đánh tan kẻ địch, không để lại một mảnh giáp nào.”
Trong mắt của quản gia thoáng hiện lên sự tự hào: “Vương gia là một tài năng bẩm sinh trong quân sự, khiến các nước địch ở biên cương phải kinh sợ khi nghe tên.”
Trong đầu ta chợt hiện lên hình ảnh của một vị tướng quân dũng mãnh, có thể lay chuyển cả đất trời. Trên tay huynh là thanh kiếm dài, có thể đối mặt với hàng triệu quân địch ở biên cương.
Đôi mắt huynh ấy dịu dàng và sáng ngời, khuôn mặt tràn đầy sự kiêu ngạo và phong lưu đặc trưng của một chàng thiếu niên.
“Cho đến khi Vương gia mười tám tuổi, Tiêu tướng quân bại trận, bị địch ch//ặt đ//ầu mang về doanh trại như một chiến lợi phẩm.”
Quản gia nói bằng giọng trầm buồn: “Vương gia đã một mình xông vào doanh trại địch để mang đ//ầu phụ thân mình về. Trước khi rời đi, Vương gia đã phóng hỏa, ngọn lửa đó ch//áy suốt năm ngày liền.”
Một thiếu niên mười tám tuổi mất đi phụ thân, chắc hẳn đã đau đớn biết bao.
Ta chớp mắt, không để nước mắt rơi ra.
“Kể từ đó, Vương gia kế thừa tước vị của phụ thân mình và trở thành thống soái quân phòng thủ biên giới.”
“Từ khi trở thành thống soái, quân phòng thủ biên giới do Vương gia chỉ huy luôn chiến thắng, không một trận nào thất bại. Chưa đến tuổi đội mũ (20 tuổi), đã trở thành thống soái, quét sạch các nước địch ở biên giới. Tài năng của ngài khiến người đời kinh ngạc, đồng thời… cũng dẫn đến nhiều sự ghen ghét và nghi ngờ.”
Ta siết chặt tay nắm lấy váy, giọng nghẹn lại: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với huynh ấy?”
Chuyện gì đã khiến một thiếu niên tài giỏi, phong lưu ấy lại mắc bệnh nặng, không thể cầm kiếm hay cưỡi ngựa nữa?
“Vương gia từng có một phó tướng, là một đứa trẻ mồ côi được cứu về từ chiến trường. Vương gia rất tin tưởng hắn.”
“Lần đó, quân liên minh của ba nước tấn công. Kế hoạch tác chiến của Vương gia đã bị tiết lộ. Ngài bị thương nặng, và quân đội gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.”
Dù quản gia không nói chi tiết, nhưng ta cũng có thể tưởng tượng được trận chiến ấy ác liệt đến mức nào.
“Phó tướng của Tiêu ca ca… đã phản bội?”
Quản gia gật đầu, trong mắt ông ánh lên nỗi đau và buồn bã gần như tràn ra.
“Vương gia sau khi hôn mê đã bị đưa vào ngục giam. Chiếu chỉ của Hoàng thượng đòi tội đến Tiêu gia.”
“Toàn bộ Tiêu gia… lão phu nhân, phu nhân tướng quân và nhị tiểu thư đã t//ự s//át để đền tội, chỉ cầu xin Hoàng thượng tha cho dòng m//áu cuối cùng của Tiêu gia.”
Ta cảm thấy khó thở, cổ họng khô khốc.
“Sau khi Vương gia ra khỏi ngục, việc đầu tiên ngài ấy làm là lo liệu tang lễ cho người thân. Trong lễ tang, có kẻ bỉ ổi còn nói… rằng Tiêu gia là phản quốc!”
Quản gia xúc động, nước mắt già nua chảy dài: “Khi kỳ tang lễ chưa qua, biên giới lại có chiến sự. Vì đám người lòng lang dạ sói ấy, Vương gia đã mang theo thân thể đầy thương tích, cầm k//iếm lên chiến trường lần nữa.”
“Ngài từ trong đống x//ác ch//ết và biển m//áu mà bò ra, điều đầu tiên ngài nhìn thấy là th//i th//ể của gia tộc mình, điều đầu tiên ngài ấy nghe thấy là những lời mắng chửi của dân chúng, người mà ngài đã liều m//ạng bảo vệ.”
“Thân thể của ca ca yếu đi từ đó, đúng không?”
Quản gia gật đầu: “Trận chiến đó suýt lấy đi m//ạng sống của Vương gia, nếu không nhờ Thế tử Cố Hành Chỉ mang viện quân đến kịp thời, Vương gia mới miễn cưỡng giành được chiến thắng.”
“Chiêu Chiêu, Vương gia thật sự sống rất khổ.”
Quản gia nghẹn ngào nói: “Thiên tử luôn nghi kỵ ngài ấy. Ngài đã chinh chiến bao nhiêu năm, cho đến khi sức khỏe suy sụp, không còn có thể lên chiến trường nữa, Hoàng đế mới phong cho ngài một danh hiệu ‘Vương gia ngoại tộc’ chỉ có tiếng mà không có quyền.”
“Đám người trong triều đình toàn là những kẻ vô dụng, chúng chỉ biết theo đuổi lợi ích.”
“Họ đã đề phòng Vương gia suốt những năm qua.” Quản gia siết chặt vai ta, nói: “Tiểu thư, người tuyệt đối không được yếu đuối, Vương gia không thể có điểm yếu, nếu không ngài ấy rất dễ gặp phải nguy hiểm.”
Ngồi trên xe ngựa tiến về hoàng cung, ta vẫn cảm thấy như đang trong mộng. Ta sờ vào lưỡi d//ao nhỏ giấu trong tay áo, cảm giác lạnh lẽo như c//ắt vào da thịt khiến tâm trí ta tỉnh táo hơn.
Trong đầu ta hiếm khi có được sự minh mẫn, những lời của quản gia ta đều hiểu. Tiêu ca ca là thống soái quân phòng thủ biên giới, lực lượng này được Tiêu gia xây dựng, gần như trở thành quân đội riêng của gia tộc.