Duy Nguyện Chiêu Chiêu - Chương 1
1
Mẹ sinh ra đệ đệ, ta rất vui mừng.
Mỗi ngày ta đều giúp tổ mẫu giặt tã và cắt áo nhỏ cho đệ đệ. Nhưng tổ mẫu và mẹ mỗi ngày đều ở trong tình cảnh lo lắng, khốn khổ.
Lúc ăn cơm, tổ mẫu nhìn bát cháo không có lấy một hạt gạo, rồi nặng nề thở dài.
Mặc dù còn nhỏ, nhưng ta cũng hiểu tại sao tổ mẫu và mẹ lo buồn. Vì vậy, khi tổ mẫu nhận mười lạng bạc và giao ta cho kẻ buôn người, ta đã không nói lời nào mà lặng lẽ quay người rời đi.
Mẹ khóc gọi ta phía sau, ta do dự muốn quay đầu lại, nhưng kẻ buôn người nắm lấy tay ta và nói: “Cô bé ngoan, đừng mềm lòng. Vận may của con rất lớn. Lần này đi, con sẽ được hưởng vô số vinh hoa phú quý.”
Có tiền rồi, mẹ và đệ đệ sẽ không phải chịu khổ nữa. Ta nở nụ cười, rồi lên xe ngựa cùng kẻ buôn người.
Chiếc xe lắc lư đưa ta đến trước một ngôi nhà rộng lớn và uy nghiêm. Ta không biết những chữ được khắc trên cổng là gì, chỉ đi theo kẻ buôn người vào trong.
Ta chưa bao giờ thấy một ngôi nhà lớn như vậy, cây cỏ bên trong trông khác hẳn với bên ngoài. Ta theo kẻ buôn người vào một sân viện, sân yên tĩnh đến kỳ lạ, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc đắng.
Kẻ buôn người cung kính quỳ xuống ngoài phòng, ta ngơ ngác bất giác quỳ theo. Một ông lão dẫn chúng ta vào và kính cẩn nói với người sau bức màn: “Vương gia, đây là người Thế tử gia gửi đến.”
Một bàn tay trắng nhợt nhạt vén bức màn ra. Một nam nhân với phong thái ngút ngàn bước ra từ trong đó làm ta có phần choáng ngợp, cả người đờ đẫn. Ta chưa từng học hành, nhưng chỉ cảm thấy người trước mặt như từ trên trời giáng xuống.
Người đó nhíu đôi mày tinh xảo, liếc nhìn ta một cái rồi trầm giọng hỏi: “Ngươi có ý gì đây?”
Ông lão cúi đầu, có vẻ rất sợ hãi, nói nhỏ: “Thế tử gia nói… nói là đưa người đến để xua tà.”
Xua tà nghĩa là gì? Ta không hiểu.
Căn phòng bỗng nhiên im lặng. Hắn thở nặng nề. Ta tò mò ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy gương mặt điển trai của hắn đã tối sầm lại.
“Cố Hành Chỉ, nhà ngươi thật giỏi!”
Hắn chỉ tay vào ta, tức giận đến nỗi thở dốc: “Đây là tìm con gái cho ta sao?”
“Lập tức gọi Thế tử gia đến đây ngay!”
Hắn ta hét lên, làm ta sợ hãi rụt cổ lại.
“Thế tử gia đã đi Giang Châu từ hôm trước rồi, nói là có việc quan trọng.”
Gương mặt vốn nhợt nhạt của hắn ta đỏ ửng lên vì tức giận, nhưng lại khiến ta cảm thấy hắn trông còn đẹp hơn.
“Ta thấy hắn ta chỉ mong ta chet sớm thôi!”
Trong phòng không ai dám nói gì, nam nhân ấy đột nhiên chỉ vào ta, giận dữ nói: “Mang nàng ta vứt ra ngoài cho ta!”
Nghe những lời này, ta có chút sợ hãi, ta không muốn bị bỏ rơi thêm lần nữa, liền dùng tay chống xuống đất, bò lên phía trước, ngước mặt lên nhìn hắn nói: “Đừng vứt ta đi, ta… ta biết giặt đồ.”
Nam nhân với phong thái ngút ngàn ấy cúi xuống nhìn ta. Lúc này ta mặc một chiếc áo ngắn rách nát, đôi giày vải cũng có một lỗ thủng. Ta lúng túng kéo chiếc áo ngắn không vừa vặn, cúi đầu không dám nói thêm gì.
Trong phòng im lặng một lát, ta cẩn thận hít thở nhẹ nhàng.
“Thôi được, cứ để nàng ta ở lại phủ trước đi.”
Hắn đứng dậy, đi vòng qua ta và bước ra ngoài. Tà áo của hắn lướt qua khuôn mặt ta, ta ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu.
Ta được giữ lại trong phủ, trước khi đi, tên buôn người còn nói với ta: “Hầu hạ Vương gia cho tốt, tương lai vinh hoa phú quý không xa đâu.”
Vương gia là ai? Là nam nhân phong thái ngút ngàn kia sao? Hình như hắn bị bệnh, thực sự cần người chăm sóc.
Ta đứng trong căn phòng trống vắng, không có ai, chán nản đến mức buồn ngủ. Thế là ta dựa vào giá để bình hoa và sách, cuộn tròn nằm xuống đất. Nền đất có chút lạnh, ta kéo tấm rèm dài đắp lên người.
Một lát sau, ta bị người khác lay dậy. Mơ màng mở mắt, ta thấy vương gia đang nhìn ta.
“Sao ngươi lại ngủ ở đây?”
Ta dụi mắt, trả lời: “Ta..chờ huynh về.”
Hắn sững người một chút, rồi cười nhẹ: “Ai cho phép ngươi gọi ta là huynh?”
Ta nghiêng đầu, thật thà trả lời: “Vì huynh rất điển trai.”
Hắn bật cười, giọng cười như dòng suối chảy trong núi, nghe rất hay.
Ta cảm thấy ấm áp, là vì hắn lấy chiếc áo choàng rộng của mình đắp lên người ta. Áo choàng có mùi hương dễ chịu của hắn, ta dùng má cọ nhẹ vào lông trên cổ áo, không kìm được bật cười.
“Ngươi tên gì?” Hắn cúi người xuống, nhìn thẳng vào ta.
Ta lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Ta không có tên, ở nhà người ta gọi ta là ‘nha đầu’.”
Hắn sững sờ, ánh mắt trở nên dịu dàng, đưa tay chỉnh lại áo cho ta, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên, chịu không?”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, vui mừng đáp: “Được, cảm ơn huynh.”
Hắn đứng lên, đưa tay ra phía ta. Ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bàn tay sạch sẽ của hắn, rồi lùi lại một chút.
“Tay ta… tay ta bẩn lắm.”
Hắn cúi xuống, nắm lấy tay ta và nói: “Ta không thấy tay ngươi bẩn.”
Tay hắn có chút lạnh, ta liền dùng chút sức nắm chặt tay hắn.
Hắn nhận ra động tác của ta, cúi đầu nhìn ta như muốn hỏi.
Ta ngẩng đầu cười với hắn: “Ta đang làm ấm tay cho huynh.”
Hắn cười nhẹ, lắc đầu rồi dắt ta đến trước bàn viết. Hắn cầm bút, viết ba chữ lên tờ giấy. Ta không biết chữ đó là gì, nhưng thấy chúng rất đẹp.
“Tiêu Thời Diên, đó là tên của ta.”
Hắn suy nghĩ một chút, rồi lại cầm bút viết thêm ba chữ nữa.
“Tiêu Thời Chiêu.”
Hắn chỉ vào ba chữ cuối cùng và nói với ta: “Từ nay ngươi sẽ mang họ Tiêu như ta, ngang hàng với ta, gọi là Tiêu Thời Chiêu.”
Từ đó, ta sống trong phòng của Tiêu Thời Diên, ta gọi hắn là Tiêu ca ca, và hắn gọi ta là Chiêu Chiêu.
2
Tiêu ca ca thích ngồi dưới mái hiên đọc sách, ta không dám làm phiền huynh ấy, nên tự cầm chổi quét sân.
Huynh ấy nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn ta, thấy ta đang cầm chiếc chổi cao hơn mình nửa cái đầu, bất đắc dĩ nói: “Muội quét sân làm gì?”
Ta hơi lúng túng, ôm chổi nói: “Tổ mẫu nói trong nhà không nuôi người rảnh rỗi.”
Huynh ấy thở dài nhẹ nhàng, đứng dậy đi đến trước mặt ta, vứt chổi trong tay ta xuống, rồi kéo ta vào nhà, rửa tay cho ta. Đôi tay đen đỏ của ta được dòng nước ấm chảy qua, huynh ấy không hề có ý chê bai chúng, tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay của ta.
Ta không kìm được, bật khóc nức nở.
Huynh ấy lau nước mắt cho ta, giọng nói dịu dàng đến khó tin: “Muội khóc gì chứ?”
Ta cúi đầu không dám trả lời, chỉ im lặng khóc không ngừng.
Tiêu ca ca quỳ xuống trước mặt ta, ôm ta vào lòng và nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
“Chiêu Chiêu, quên hết chuyện trước đây đi.”
“Bây giờ muội là Tiêu Thời Chiêu, muội có một ca ca là ta, Tiêu Thời Diên.”
“Có ca ca ở đây, sau này sẽ không để muội chịu khổ, dù chỉ là một chút.”
Những ngày ở bên Tiêu Thời Diên là điều mà trước đây ta chưa bao giờ dám mơ ước.
Ta có phòng riêng, có nhiều quần áo và trang sức đẹp, mỗi bữa ta đều được ăn no, và Tiêu ca ca còn gắp thức ăn cho ta.
Trong phòng ta có một tỷ tỷ chăm sóc ta, tỷ ấy tên là A Tri, A Tri tỷ tỷ không biết nói, cũng không thích ra ngoài, mỗi ngày chỉ ngồi trong phòng thêu thùa.
Ta thì không giống A Tri tỷ, ta luôn thích ở ngoài sân.
Thực ra ở ngoài sân cũng chẳng có gì thú vị, nhưng chỉ vì khi ở trong sân, ta mới có thể nhìn thấy Tiêu ca ca. Chỉ cần nhìn thấy huynh ấy, ta mới cảm thấy yên lòng.
Tiêu Thời Diên rất ít khi ra khỏi viện của mình, mỗi ngày chỉ đọc sách, uống trà, chơi cờ, đôi khi chơi đàn, thỉnh thoảng huynh cũng ngẩn người nhìn chim bay qua cửa sổ.
Ta thích ngồi bên cạnh nghe huynh ấy chơi đàn, tiếng đàn của huynh ấy rất hay, khiến ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Muội ngày nào cũng ở bên huynh như vậy, không thấy chán sao?”
Khi bản nhạc kết thúc, huynh ấy khẽ vuốt dây đàn còn rung nhẹ, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người ta.
Ta nhìn huynh ấy, lắc đầu, cười tươi đáp: “Ở bên huynh, muội mới có cảm giác yên tâm.”
“Muội còn nhỏ mà cũng biết thế nào là yên tâm sao?”
Tiêu Thời Diên nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp lên đỉnh đầu ta, ta nheo mắt lại, không kìm được cọ cọ vào lòng bàn tay huynh.
3
“Chiêu Chiêu, muội cần phải học chữ rồi.” Huynh ấy nhìn ta khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu ta.
Ta chỉ vào chữ “廷” trong sách, không chịu thua, nói: “Chữ này rõ ràng là giống tên của huynh.”
Huynh ấy nắm lấy tay ta, dạy ta từng nét viết tên mình: “Chiêu Chiêu ngốc, tên của huynh viết như thế này.”
Không chỉ mỗi ngày huynh ấy đều dẫn ta học đọc và viết chữ, mà còn dạy ta chơi đàn và cờ. Kiến thức, tài năng về đàn và cờ của Tiêu ca ca đều rất xuất sắc, nhưng khi nuôi dạy trẻ con, huynh ấy lại có chút vụng về.
Năm mười hai tuổi, ta mắc bệnh đậu mùa. Lúc đầu ta không cảm thấy gì, chỉ là người không còn sức, uể oải. Trong bữa ăn, ta ăn không được nhiều, Tiêu Thời Diên khi đó còn cười trêu đùa ta rằng “con heo nhỏ biến thành mèo con rồi.”
Cho đến khi mặt ta nổi mụn đỏ, người nóng sốt dữ dội, ói mửa không ngừng.
Tiêu ca ca lo lắng đến mức tự mình ra ngoài, tìm đưa thái y trong cung về phủ. Sau đó, A Tri tỷ cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ một mình huynh ấy ngồi cạnh giường ta, không bao giờ rời mắt khỏi ta.
Ta đau đến mức không chịu nổi, nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ lén chui vào trong chăn khóc thầm.
Tiêu ca ca thở dài, dang vòng tay ôm trọn đống chăn và cả ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng ta, giọng nói êm ái và trong trẻo.
“Chiêu Chiêu đừng sợ, có ca ca ở đây.”
“Chiêu Chiêu nhà chúng ta là cô bé dũng cảm nhất, đúng không?”
Ta thút thít, mở chăn ra và rúc vào lòng huynh ấy, mơ màng đáp lại một tiếng: “Vâng.”
Ca ca nhẹ nhàng lay ta, cơn đau trên người dường như bị huynh ấy làm cho xua tan hết, tiếng khóc của ta dần dần lắng xuống.
“Chiêu Chiêu…”
“Chiêu Chiêu nhà chúng ta không sợ đau…”
“Có ca ca ở đây với Chiêu Chiêu mà…”
Giọng huynh ấy trầm ấm và dịu dàng. Ta vươn tay nắm lấy ngón tay của huynh ấy, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.