Dưỡng Tử Vi Hoạn - Chương 4
12.
Ta bị Giang Duật Ngôn tính sổ: “Kỷ Vân Phù, ngươi đ iên rồi phải không?”
Đáy mắt hắn nổi lên sóng gió, ta không chút hoài nghi, khoảnh khắc đó hắn thật sự muốn giet chet ta. Ta không biết phải nói gì.
Ta không thể phủ nhận, trong căn phòng tối tăm đó, ta đã nổi lên ý niệm tội lỗi không thể tha thứ.
“Đại nhân muốn xử trí ta như thế nào?”
“Ngươi ngay cả một câu giải thích cũng không có?”
Ta cúi đầu, không trả lời hắn. Giang Duật Ngôn đột nhiên kéo ta một cái, hôn mạnh lên môi ta: “Kỷ Vân Phù, chỉ có ta mới có thể chạm vào ngươi.”
Ta giãy dụa, cắn hắn một cái, mùi máu tanh tràn ngập, hắn đau đớn buông ta ra. Ta và hắn nhìn nhau chằm chằm.
Hắn đang phát đ iên cái gì vậy? Ta phá lệ nói: “Muốn giet muốn róc thịt, tùy ngài.”
Ta thật sự chịu đựng hắn đủ rồi, chịu đựng đủ vì bị hắn thao túng. Hắn lau máu trên môi, ánh mắt lạnh lùng: “A, ngươi thật sự động tâm với hắn rồi. Sao ngươi lại có thể thích tất cả mọi người được?”
Hắn đã thành công hạ nhục ta. Ta chẳng hề để ý cười cười: “Đúng vậy, ta chính là kẻ từ thanh lâu đi ra, ai cũng có thể. Không, đại nhân nói không đúng, ai cũng có thể, chỉ có ngài, Thừa tướng đại nhân cao cao tại thượng thì không thể.”
Hắn bị ta chọc giận, giơ tay lên, ta cho rằng hắn muốn đ ánh ta, theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng hồi lâu sau, tay hắn lại đ ập vào vách tường.
Khớp ngón tay hắn ch ảy máu, trông rất chật vật. Không khí lại rơi vào sự yên lặng. Hắn quay lưng lại với ta, giọng nói bình tĩnh lạ thường: “Cháu trai tốt của ta, thật giỏi. Chỉ với một cung yến đã lấy đi quyền chỉ huy quân đội, còn nhân tiện lừa gạt ngươi đến choáng váng đầu óc. Là ta coi thường hắn.”
“Hắn không phải loại người này, ngươi đừng vu hãm hắn. Lệ Trì là người ta xem trọng, hắn làm sao có thể lừa gạt ta?’
Giang Duật Ngôn từ tức giận chuyển sang bật cười: “Được, Kỷ Vân Phù, ngươi ở lại trong cung cũng vô dụng, nên rời đi thôi.”
“Ngài có ý gì?”
“Phụ thân ngươi ở Hoài Châu bị bệnh, ngươi nên về nhà thăm hỏi.”
Ta là một cô nhi, nhà ở Hoài Châu là giả, phụ thân cũng là giả, đều là Giang Duật Ngôn an bài.
Mà giờ hắn lại nói, trong cung không cần ta nữa, bảo ta về nhà thăm hỏi. Tim ta đập mạnh, Giang Duật Ngôn có phải muốn giet ta hay không? Một phi tử đã chet mới không cần hồi cung.
13.
Thái hậu lập tức ân chuẩn cho ta về nhà thăm hỏi. Lam Nhược thu dọn hành lý, còn hăng hái bừng bừng: “Nương nương, nghe nói Hoài Châu rất đẹp, lần này nô tỳ sẽ đi theo nương nương mở mang kiến thức.”
Ta cắt đứt ảo tưởng của nàng, nhét một túi đầy ngân phiếu cho nàng: “Ngươi đừng đi theo, tiền này hãy giữ lại dùng cho bản thân.”
“Hả?” Lam Nhược khó hiểu nhìn ta.
Lam Nhược là người được ta mang ra khỏi thanh lâu, có quan hệ rất tốt với ta, lúc này đi đến Hoài Châu ta vẫn không rõ Giang Duật Ngôn muốn làm gì, nếu như hắn thật sự muốn giet ta, ta không muốn liên lụy đến Lam Nhược, huống hồ một mình ta chạy trốn thì sẽ dễ dàng hơn.
“Mẫu phi muốn đi mà không báo cho nhi thần một tiếng sao?” Một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.
Nhìn qua, Lệ Trì đang ôm cánh tay, nghiêng người dựa vào trước bình phong, lông mày đen nhánh và đôi mắt tuấn tú chìm trong bóng tối u ám khiến người ta rùng mình.
Trong lòng run lên, ta đã không còn mặt mũi nào để gặp hắn kể từ đêm đó. Hắn là bị thuốc điều khiển, còn ta, ta có thể tìm lý do gì, rượu sao? Bất kể là lý do gì, đều rất ghê tởm.
Ta giật giật khóe miệng, có chút cứng ngắc cười gượng nói: “Sao có thể? Ta đang định tìm người đi nói với ngươi một tiếng đây?”
“Mẫu phi tại sao lại trốn tránh nhi thần? Có phải đêm đó…”
Ta gấp giọng ngắt lời hắn: “Ngươi cũng biết đêm đó ngươi uống nhiều rượu à, lúc nào cũng không nghe lời mẫu phi khuyên bảo.”
Ta nhìn về phía Lam Nhược: “Ngươi đi ra ngoài trước đi. Ta và điện hạ có chút chuyện muốn nói.”
Lam Nhược đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người ta và Lệ Trì.
“Ta không có trốn tránh ngươi, chỉ là hơi bận rộn.” ==Đọc chính chủ và ủng hộ nhà dịch tại metruyen.me==
“Nhi thần cứ tưởng rằng mẫu phi để ý chuyện đêm đó.”
“Ta không có.”
Hắn đi tới, cúi người, nhìn thẳng vào ta: “Mẫu phi tức giận thì đánh chửi nhi thần là được rồi, không cần không để ý tới nhi thần.”
“Ta nói không có.” Ta chuyển tầm mắt.
“Vậy tại sao người không dám nhìn nhi thần?”
Ta không thể không nhìn hắn: “A Trì, quên chuyện đêm đó đi, đó chỉ là ngoài ý muốn, mẫu phi sẽ không trách ngươi.”
Hắn cúi đầu, giọng nói cô đơn: “Người rõ ràng tức giận, vì vậy mới bỏ lại nhi thần mà đi.”
Giống hệt một con vật nhỏ sợ bị vứt bỏ. Thật muốn đóng gói hắn lại mang theo.
Suýt chút nữa thì mềm lòng. Nhưng điều này là không được, hắn là thiên tử tương lai, và là đứa nhỏ ta nuôi lớn.
Hắn gọi ta là mẫu phi. Mà người gánh vác danh hiệu mẫu phi là ta, suýt chút nữa dụ dỗ thiếu niên vô tri, con người không thể làm ra loại chuyện này.
Ta không có mặt mũi ở bên cạnh hắn, cho dù Giang Duật Ngôn không bảo ta đi, ta cũng phải đi. Ta thở dài. “Ta chỉ về nhà thăm người thân thôi.”
“Về nhà thăm người thân, có cần mang theo tất cả trang sức quý giá không?”
“Cái này gọi là áo gấm về quê, ngươi có hiểu không?”
“Mẫu phi cũng mang nhi thần theo đi.” Trong mắt hắn có điều gì đó khiến ta sợ hãi, cố chấp và nóng bỏng.
Ta rất buồn; “A Trì, ngươi không thể lúc nào cũng đi theo mẫu phi, như vậy rất không có tiền đồ. Lý hoàng hậu luôn muốn kéo ngươi xuống khỏi vị trí Thái tử, tuy rằng quyền chỉ huy quân đội đã chuyển cho ngươi, nhưng trong quân đội có bao nhiêu người của bọn họ, ngươi hẳn nên suy nghĩ nhiều một chút làm sao chỉnh lý quân đội, củng cố quyền thế. Một khi phụ hoàng ngươi băng hà, ngươi có thể thuận lợi đăng cơ hay không, đây đều là ẩn số.”
Hắn suy nghĩ một lát: “Bọn họ không đủ gây họa, đăng cơ cũng không phải việc gì khó, mẫu phi muốn nhi thần làm gì, nhi thần đều có thể làm được, mẫu phi không cần lo lắng.”
Ta á khẩu không trả lời được.
“Thỉnh mẫu phi mang theo nhi thần, nhi thần đi cùng mẫu phi vẫn có thể xử lý tốt công việc.”
14.
May mắn, Thái hậu bảo Lệ Trì đến Nam quận điều tra án tham ô, nghe nói liên lụy đến phe phái của Hoàng hậu, điều tra cần chút thời gian. Ta thở phào nhẹ nhõm, hắn đi rồi, mọi chuyện cũng dễ làm hơn nhiều.
Nhưng thiếu niên mẫn cảm đa nghi này trước khi đi, vẫn cố ý dặn dò ta: “Ngoan ngoãn chờ nhi thần trở về.”
Ta nói qua loa với hắn một câu, biết rồi. Hắn lại nhấn mạnh một lần nữa: “Mẫu phi đừng chạy loạn, nếu không.” Hắn híp mắt, ánh mắt nguy hiểm: “Nhi thần sẽ tức giận.”
“… Tức giận thì sao?”
“Mẫu phi thử xem.”
Còn uy hiếp ta nữa, ta nhịn không được cười rộ lên: “Chẳng lẽ ngươi còn có thể ăn mẫu phi hay sao?”
“Nếu thật sự không còn cách nào, cũng chỉ có thể như vậy. “ Hắn rõ ràng đang cười, nhưng sau gáy ta lại thấy lạnh lẽo.
Đứa nhỏ này, trời sinh đã mang khí chất đế vương, là lọai khí chất đáng sợ có thể tru di cửu tộc chỉ với một câu nói hay một nụ cười. Ta lắc đầu, không đến mức, không đến mức……
Chính ta nuôi lớn hắn, ta còn sợ hắn sao? Nói ra sẽ bị chê cười……
Lệ Trì chân trước vừa đi, chân sau ta đã đến phủ Giang Duật Ngôn thăm Giang lão phu nhân lớn tuổi. Đương nhiên, thăm lão phu nhân là giả, gặp Giang Duật Ngôn mới là thật.
Thư phòng của Giang Duật Ngôn. Ta chủ động nhận sai với hắn: “Xin ngài đại nhân có đại lượng, đừng so đo với ta, được không?”
Khí tính quá, ta cảm thấy mình xúc động, nhưng ta không có chán sống, làm sao dám chọc Giang Duật Ngôn…
“Kỷ Vân Phù, ngươi có giả vờ thế nào cũng vô dụng, về Hoài Châu thăm hỏi không có gì để bàn.’
Ta không thể không nghĩ cách khác. Đúng lúc này, trong khe cửa lộ ra một đôi mắt ghen tị. Ninh Chiêu Chiêu? Ta nảy ra một ý tưởng.
“Đại nhân, ngài còn cần hà bao không?”
Ta lấy một cái hà bao mới từ trong ngực ra: “Ta thức mấy đêm để làm cho đại nhân đó… Ngài xem vành mắt thâm quầng của ta đi…”
Là thức trắng mấy đêm để làm y phục cho Lệ Trì, về phần hà bao này, ta có nhờ Lam Nhược hỗ trợ. Vành mắt thâm quầng và hà bao này vẫn phát huy chút tác dụng.
Sắc mặt Giang Duật Ngôn có chút dao động, nhưng hắn còn đang cân nhắc, vẫn là không quá tin tưởng ta.
Ta cô đơn bước đến mở cửa sổ: “Quên đi, là do bổn cung tự mình đa tình.”
Ta giơ tay lên, giả bộ muốn ném ra ngoài.
“Đây là thành ý của ngươi?’ Giọng hắn hơi buồn bực, nhanh chóng cướp lấy hà bao của ta.
“Buộc lại cho ta.” Hắn lạnh giọng, ra lệnh cho ta.
Ta không thể không nhếch môi. Khi cúi người thắt nút cho hắn, không cẩn thận đụng phải chỗ đó. Hắn rên rỉ một tiếng.
Ta vô tội ngước mắt nhìn hắn: “Ta không phải cố ý…”
Lời còn chưa dứt, Giang Duật Ngôn một tay kéo ta lên, đặt ta ở trên bàn sách, vung tay lên, sách đều bị hắn hất xuống đất.
“Kỷ Vân Phù, hôm nay là tự ngươi đưa tới cửa.”
Đúng lúc này, một giọng nữ mềm mại cắt đứt cảnh tượng kiều diễm trong phòng.
“Duật Ngôn ca ca.” Người tới, là Ninh Chiêu Chiêu.
Ta thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng gõ cửa. Cơ thể Giang Duật Ngôn cứng đờ. Ta cố ý ôm chặt Giang Duật Ngôn, yêu kiều xinh đẹp: “Mặc kệ nàng ta đi.”
“Duật Ngôn ca ca, bên ngoài trời mưa, muội không mang ô, có thể đi vào tránh mưa không?”
Giang Duật Ngôn lập tức đẩy tay ta ra, nói với người bằng giọng trầm ổn khiến người ta an tâm.
“Vào đi.”
Hay lắm, trước sau như một thiên vị Ninh Chiêu Chiêu. Ta giả vờ tỏ vẻ mất mát, Giang Duật Ngôn liếc mắt nhìn ta một cái, muốn nói lại thôi.
Ta nhún nhún vai, sửa sang lại y phục cho hắn, khéo hiểu ý người nói: “Đại nhân sao còn không cưới Chiêu Chiêu cô nương? Có cần bổn cung thay ngài tứ hôn hay không?”
Giang Duật Ngôn hất tay ta, sắc mặt âm trầm. Ninh Chiêu Chiêu vừa tiến vào, tình cảnh có chút xấu hổ.
Nàng xụ mặt, không tình không nguyện thỉnh an ta. Ta tính tình rất tốt nên cùng nàng hàn huyên vài câu, lại cố ý nhắc tới: “Ninh muội muội muốn đến Hoài Châu chơi không?”
Giang Duật Ngôn lập tức liếc mắt cảnh cáo ta. Ta làm bộ không phát hiện: “Đó là quê hương của ta, non xanh nước biếc, rất thú vị nha. Vài ngày nữa bổn cung sẽ về đó thăm người thân, biểu ca cũng muốn trở về cùng ta đó….”
Giọng nói của Ninh Chiêu Chiêu thay đổi: “Duật Ngôn ca ca cũng đi cùng ngươi?”
Ta cười nói: “Biểu ca không nói cho Ninh cô nương biết sao?”
“Kỷ Vân Phù.” Giang Duật Ngôn tức giận gọi tên ta.
Ta che miệng: “A, chuyện này không thể nói sao? Ta còn muốn cùng đi với Ninh muội muội, trên đường có nhiều người dù sao cũng vui hơn.”
Ninh Chiêu Chiêu tủi thân nhìn Giang Duật Ngôn, giống như đang lên án hắn vì sao lại giấu diếm nàng. Giang Duật Ngôn sắc mặt xanh mét, lại không thể không kiên nhẫn giải thích cho Ninh Chiêu Chiêu: “Đường xá xa xôi, lại trèo đèo lội suối, sẽ rất vất vả, Chiêu Chiêu, nàng cũng đừng đi theo.”
Ninh Chiêu Chiêu thoáng cái vành mắt đỏ lên: “Duật Ngôn ca ca thấy muội rất phiền sao?”
Giang Duật Ngôn xoa xoa mi tâm “Ta không phải có ý này.”
“Muội cũng muốn đi theo, không thể sao?”
Ta nhanh chóng thổi gió đốt lửa: “Ninh muội muội cứ mãi ở trong phủ cũng rất buồn bực, dù sao trên đường có biểu ca bảo vệ, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, trên đường nếu buồn chán, ta cũng có thể dạy Ninh muội muội thêu hà bao, không phải là biểu ca ta thích đồ thêu nhất sao?”
Ta cố ý chỉ chỉ hà bao mới thắt trên lưng Giang Duật Ngôn: “Như cái hà bao này nè, cứ luôn đòi ta làm cho một cái. Người không biết còn tưởng Giang phủ lớn như vậy, mà lại không có một thợ thêu nào có thể làm hà bao đó chứ.”
Ninh Chiêu Chiêu mặt trắng bệch. Nước mắt yếu ớt kia cùng với hạt châu đứt dây, tí tách tí tách rơi xuống. Ta thấy mà thương.
Giang Duật Ngôn hết cách, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, Chiêu Chiêu, nàng muốn đi thì đi đi, ngày mốt phải lên đường, nàng về thu dọn đồ đạc trước đi.”
Rất rõ ràng, hắn muốn đuổi Ninh Chiêu Chiêu đi, để tiếp tục tính sổ với ta. Ta nhanh chóng kéo cánh tay Ninh Chiêu Chiêu lại: “Đã lâu không gặp Ninh muội muội, ta muốn cùng muội ôn chuyện, cùng đi thôi. Ta có mang ô.”
Giang Duật Ngôn trừng mắt nhìn ta, sắc mặt so với bầu trời bên ngoài còn âm trầm hơn. Ta nhìn hắn cười quyến rũ: “Biểu ca không cần tiễn.”
Cách thứ hai thành công. xúi giục Ninh Chiêu Chiêu theo chúng ta cùng nhau trở về Hoài Châu, trên đường chỉ cần nàng còn ở đây, nàng so với ta còn hăng hái hơn, Giang Duật Ngôn sẽ không có thời gian quản ta, ta đây sẽ có cơ hội chạy trốn.