Dưỡng Tử Vi Hoạn - Chương 17
39.
Trước cửa sổ, bóng hoa khẽ lay động, tiếng bước chân vang lên chói tai, lọt vào tai ta là giọng nói ngọt ngào của hài tử.
“Mẫu thân ơi, mẫu thân vẫn chưa thức dậy à?”
Ta nằm trước cửa sổ, người nam nhân từ phía sau ôm lấy ta, ta bối rối đưa tay ra, quay lại, bịt miệng hắn. Ta lặng lẽ cầu xin hắn: “Đừng lên tiếng.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm: “Vậy đêm nay ở bên ta.”
“Không được.”
“Ồ.” Hắn đột nhiên siết chặt cánh tay, bất ngờ trêu chọc ta một chút. Ta không phòng bị, tiếng kêu thoát ra từ cổ họng.
“Mẫu thân ơi? Con nghe thấy tiếng của mẫu thân rồi.”
Giọng nói ngọt ngào của hài tử nhẹ nhàng tra tấn tai ta. Thật sự muốn phát điên mà. Người nam nhân còn hứng thú thì thầm vào tai ta: “Cầu xin ta.”
Giống như bị nướng trên lửa. Ta chỉ mong nhanh chóng làm hắn hài lòng: “Xin chàng.”
Hắn không chịu buông tha: “Đêm nay ở bên ta.”
“Đoàn Tử ban đêm không thể thiếu ta.”
“Ta cũng không thể.”
“Chàng đừng quá đáng.”
Người nam nhân phía sau đe dọa ta: “Vậy ta sẽ cho nàng biết cái quá đáng hơn là gì …”
Ta lập tức giữ tay hắn: “Được rồi.”
Người nam nhân cuối cùng cũng buông ta ra, ta trốn sau bình phong chỉnh lại tóc và y phục, hắn bước qua cửa sổ, một tay vuốt ve con mèo, một tay xoa đầu Đoàn nhi.
“Khi ta ba tuổi, ta không phải lúc nào cũng đi tìm mẫu thân, con có phải nên tự suy nghĩ lại không?”
Đoàn nhi không chút nương tay phản bác: “Ngài lớn thế rồi, mà cả ngày lẫn đêm vẫn tìm mẫu thân, ngài mới phải suy nghĩ lại.”
Người nam nhân đứng bên cửa sổ nhấc bổng hài tử lên, đặt lên vai, nghiêm nghị nói: “Ta là Thiên tử, có thể muốn làm gì thì làm. Con muốn so với ta, đợi đến khi con kế vị rồi hãy nói.”
“Lệ Trì, chàng im miệng ngay.”
Có ai dạy con như vậy không chứ?
40.
Ai có thể ngờ, một vị Hoàng đế trẻ tuổi lại hoang đường đến mức giấu một nữ nhân trong Nghị Chính điện chứ?
Thậm chí còn giấu dưới chân bàn. Hắn thực sự muốn làm cho ta mang tiếng xấu mà. Hắn nghiêng mình về sau một chút, yết hầu quyến rũ của hắn từ từ lăn lộn lên xuống: ‘Việc này cứ làm theo lời cữu cữu đi.’
Đôi mắt xinh đẹp của nam nhân thấp xuống, thần sắc thỏa mãn. Ta cắn răng, cúi đầu thấp, dùng sức cào nhẹ khăn lụa.
Nam nhân này thật đáng sợ, một bên trêu chọc ta, một bên vẫn trấn tĩnh nói chuyện quốc sự với Giang Duật Ngôn.
Làm thế nào mà hắn làm được vậy? Đúng lúc ta ngơ ngác, cổ tay lại thấy ngứa ngáy, trái tim đập mạnh. Ta nhìn một cái, nam nhân kia lại làm loạn.
Ta cắn môi, nhìn chằm chằm hắn từ dưới bàn. Hắn đứng lên cầm một bản tấu chương, có thể che mắt Giang Duật Ngôn.
“Chưa giải quyết xong à?” Ánh mắt hắn dừng trên cổ ta, dùng khẩu hình hỏi ta.
Ta đỏ mặt, tai nóng rát, cắn môi, hận không thể dùng ánh mắt giet chet hắn.
“Quá đẹp.” Bất ngờ, hắn đặt ngón tay nặng nề lên cổ tay ta.
“A!”
“Hoàng thượng?” Giang Duật Ngôn hỏi với vẻ ngờ vực: “Tiếng gì vậy?”
Ta bịt chặt miệng. Nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài…
Ta cầu xin hắn, nắm chặt hoàng bào của hắn.
Sự vui vẻ trong ánh mắt hắn càng đậm hơn: “Đêm nay ở cùng ta.”
Đê tiện.
Mỗi ngày tranh giành với một đứa trẻ con, ta thật sự phục hắn rồi.
Thấy ta không nói gì, hắn khẽ nhướng mày, hắng giọng một cái: “A, không có gì, chỉ là giấu……”
Ta nhanh chóng kéo hắn lại, dùng khẩu hình nói: “Ta đồng ý với chàng.”
“Giấu một con mèo nhỏ, rất bám người.”
Ta vừa tức giận vừa xấu hổ, vốn tưởng rằng cứ như vậy là xong, kết quả, bên cửa sổ vang lên tiếng phản bác của Niếp Niếp:” Meo meo.”
Mọi người đều biết, Thiên tử chỉ nuôi một con mèo, mà con mèo kia giờ phút này đang đi dạo bên cửa sổ. Vậy thứ giấu dưới gầm bàn…..Lời nói dối đã bị vạch trần.
Giang Duật Ngôn trầm giọng nói: “Bệ hạ, vẫn nên chú ý tiết chế lại.”
Một cảm giác xấu hổ lan rộng, ta ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui vào. Lệ Trì cười cười: “Để cữu cữu chê cười rồi, đôi khi tình cảm rất khó kiềm chế, không thể tránh khỏi.”
Ta thật sự cảm thấy xấu hổ muốn chet.
“Ồ phải rồi, cữu cữu, gần đây cữu cữu đã vất vả lắm, ta đã gửi một số mỹ nhân đến phủ của cữu, để an ủi cữu.”
“Thần đã có người trong lòng, không phiền bệ hạ quan tâm.”
Lệ Trì cười lạnh: ‘Lạc Phụ đã có phu quân rồi, thúc nên tỉnh táo đi.’
…
Khi ta ra khỏi Nghị chính điện, vừa vặn đối mặt trực tiếp với Giang Duật Ngôn, không, nói đúng hơn là, hắn đã đợi ở đây lâu rồi.
“Kỷ Vân Phù!” Hắn gọi ta.
Giang Duật Ngôn và Lệ Trì vẫn vẫn luôn đối phó nhau, cho đến trước khi Giang lão phu nhân lâm chung, muốn hai người bọn họ thề ngừng chiến, dù gì cũng là máu mủ tình thâm, hai nam nhân ngang ngược không nói đạo lý này cuối cùng vẫn tuân theo tâm nguyện của lão nhân gia, đình chiến.
Ít nhất là bề ngoài là ngừng chiến. Vì vậy, lúc phải nói, ta vẫn phải gọi Giang Duật Ngôn là thúc thúc.
“Cữu cữu nên gọi ta là Hoàng Hậu.”
Hắn mặt không vui: “Đừng gọi ta là cữu cữu.”
Ta lạnh lùng: “Cữu cữu gọi bổn cung làm gì?”
Hắn có chút cay đắng: “Nghe nói nàng đang tìm Thái sư cho Thái tử?”
Thái tử chính là Đoàn Tử, năm xưa Lệ Trì chỉ việc bịa một câu chuyện để qua mặt.
“Đúng vậy, cữu cữu có ý kiến gì hay không?”
Giang Duật Ngôn che môi ho nhẹ: “Ta có thể dạy hắn.”
Ta nhìn chằm chằm hắn, trong lòng bắt đầu tính toán, dù cho Giang Duật Ngôn có tính cách không tốt, nhưng hiểu biết của hắn thực sự là số một trong các quan lại, nếu không thì cũng không thể lên chức Thừa tướng được.
Ta do dự một chút: “Bổn cung trở về suy nghĩ một chút.” Kết quả, không đợi ta suy nghĩ xong, Thái hậu đã an bài……
Khi ta cố gắng thuyết phục bà rằng có lẽ Giang Duật Ngôn không phải là người phù hợp, bà ấy chỉ một vài lời nhẹ nhàng đã đuổi ta đi.
“Ai gia đương nhiên phải an bài lão sư học thức uyên bác nhất cho tằng tôn bảo bối của ta. Chẳng lẽ Hoàng hậu và Thừa tướng có thù cũ gì?”
Ta không còn lời nào để nói. Lệ Trì phản đối mạnh mẽ.
Nhưng sau khi hắn lục lại lý lịch của các quan lại, chọn một nhóm đại thần đến giảng dạy, sau khi nghe thử một vòng, thôi thì, chỉ có thể để Thanh Xuyên hàng ngày đi cùng ta đưa Đoàn Tử đi học, dù chỉ vài bước chân…
Giang Duật Ngôn cứ như vậy trở thành lão sư của Đoàn Tử.
Và rồi cứ ba ngày một lần, sau khi Đoàn Tử học xong, nó sẽ mang cho ta một khay bánh hoa đào, thật sự cũng khá nghiện đấy.
Một ngày nọ, Đoàn Tử dính lấy ta, lặp đi lặp lại bài thơ nó học được hôm đó.
“Sơn hữu mộc hữu chi, tâm duyết quân hữu quân bất tri…”
Nghe tới nỗi tai ta như muốn nổi kén, cần được yên lặng một lát.
“Nhi tử thật giỏi quá! Mẫu thân thấy, sao con không đi đọc cho Lam di nghe?”
“Không được, Sư phụ nói chỉ được đọc cho mẫu thân nghe.”
Giang Duật Ngôn thực sự âm hiểm, thay đổi phương pháp tra tấn ta.
41.
Bàn án phủ kín tấu chương lộn xộn. Ta cắn môi, đẩy nam nhân phía sau ra.
“Phù Nhi, đừng làm tổn thương môi mình nữa, sắp cắn nát rồi.”
Ta liếm liếm vết thương, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ai gây họa trong lòng không biết sao?
Hắn cười nhẹ, làm như không có việc gì, cầm lấy một quyển tấu chương ta phê qua: “Phù nhi chúng ta là càng ngày càng tài giỏi.”
Giống như những gì hắn đã nói từ trước, nếu sợ hắn thay đổi, vậy sẽ giao quyền lực cho ta.
Thực ra ta không muốn, nhưng hắn ép ta phải cùng hắn lên triều mỗi ngày, phê tấu chương… Muốn cho ta một sự đảm bảo.
Nhưng ta luôn thấy có gì đó không ổn. Trong vài ngày qua, từ sáng đến tối, ta luôn bên cạnh hắn.
Mỗi lần ta kháng nghị, hắn đều đúng lý hợp tình nói: “Phù Nhi, đừng tin vào nam nhân, hãy tin vào quyền lực.”
“…. Chàng chỉ để một mình ta làm việc, còn mình ngồi mát ăn bát vàng.”
Hắn vuốt nhẹ tua rua bên tai ta: “Ừm… ta cũng rất bận mà.”
Ta không hài lòng: “Chàng bận cái gì?”
Hắn đến phía sau, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Bận rộn làm nam nhân phía sau nàng.”
Trên trời, dải Ngân Hà và pháo hoa cùng chói lọi, dưới đất, đom đóm le lói lung linh.
Mèo nhỏ bên giường đã ngủ say, hắn ôm ta thật chặt, chải tóc ta một cách lười biếng, nghe ta nói linh tinh.
Không biết nói gì, ta hỏi hắn: “Bắt đầu từ khi nào?”
Bắt đầu từ khi nào thì hắn có tình cảm với ta.
“Hả? Không chắc lắm.”
Giọng hắn uể oải, trong lúc trò chuyện, có cảm giác thanh thản thấm vào ruột gan.
Ta ngước mắt lên nhìn hắn, hắn duỗi người, yết hầu chậm rãi lên xuống, rơi vào trong hồi ức mông lung.
“Lần đầu tiên ra trận, binh sĩ nghỉ ngơi, lúc nói chuyện phiếm, nói về nữ nhân.”
Hắn nhìn thẳng vào ta, cười: “Đêm đó, ta đã mơ thấy nàng.”
Ngân Hà chảy tràn trong đáy mắt hắn, ánh sao lấp lánh: “Từ đó, mỗi đêm ta đều mơ thấy nàng. Trên núi sông đồng cỏ, mỗi đêm, có nàng và ánh trăng, cùng nhau vào trong giấc mơ của ta, cám dỗ ta.”
“Sau khi hồi cung, gặp lại nàng thì không thể kiềm chế được.”
Hắn vuốt nhẹ má ta: “Không thể kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế. Chỉ có thể lén lút dụ dỗ nàng, truyền bệnh dịch mà ta đã mắc, cho nàng.”
Giọng hắn thực sự khiến người ta buồn ngủ, ta cảm thấy mệt mỏi, nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm, ta đã bị lây nhiễm rồi, cả đời này cũng không hết được.”
Một nụ hôn rơi xuống trán. Người nam nhân cười một cách âu yếm, giọng nói chet người: “Nhìn nàng mệt mỏi kìa, hãy ngủ đi, có ta ở đây.”
Cơn buồn ngủ kéo tới. Từ đó rơi vào một giấc mơ của dải ngân hà rơi rụng, trong mơ có một thiếu niên đứng đó, trong tay cầm theo thanh kiếm, bảo vệ dải ngân hà lãng mạn cùng kẻ phàm tục là ta…..
[HẾT]