Dưỡng Tử Vi Hoạn - Chương 13
31.
Ngay khi quay về Đông cung, Lệ Trì không ngần ngại gì, ôm và hôn ta một cái.
“Nghịch tử! Ta là mẫu phi của ngươi.”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Phụ tử tử kế, cô kế thừa mẫu phi, thiên kinh địa nghĩa.”
“Ngươi đây là đại nghịch bất đạo, đồ khốn kiếp!”
Ta càng mắng, hắn càng hôn mạnh hơn.
“Ngươi đây là muốn xuống địa ngục à.”
Hắn nhếch môi cười, nói: “Không sao cả, có mẫu phi đi cùng, ta đi đâu cũng được.”
“Ngươi thật vô liêm sỉ.”
Hắn nắm chặt hai tay ta đang cố gắng giải thoát, đe dọa ta: “Mắng như vậy sẽ bốc hỏa đấy, nhi tử sẽ giúp mẫu phi hạ hỏa.”
Như thể bị treo trên lửa, không thể tiếp tục như vậy, sẽ có chuyện xảy ra mất. Chống lại hắn không được, ta chỉ có thể nhượng bộ trước.
“A Trì, thả ra, ta không thở được.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt chuyển động, như mũi tên đã sẵn sàng bắn: “Nàng muốn ta làm sao bây giờ?”
Ta quay mặt đi, má đỏ như sắp chảy máu: “Ta đang có nguyệt sự.”
Hắn phiền não gãi gãi tóc, đưa tay muốn xem thử, ta nắm chặt tay hắn: “Ngươi làm gì thế?”
“Kiểm tra xem nàng có nói dối không.”
Ta tức điên không chịu nổi: “Được, nếu ngươi không thèm để ý ta thì cứ tiếp tục chơi, chơi chet ta luôn đi.”
Ta ra đòn sát thủ, hắn lập tức dừng lại, quay người xuống: “Ta sai rồi. Không chạm vào nàng nữa, được không?”
Hắn nằm bên cạnh ta, lấy tay che mặt, hít thở dồn dập.
Ta ngồi dậy: “Ngươi không nghĩ rằng ngươi nên giải thích cho ta một chút sao?”
Hắn hít một hơi sâu, nắm chặt ta, ôm vào lòng.
“Buông ta ra.”
Hắn không buông: “Như vậy nàng mới nghe rõ.”
“……”
Ta lười so đo những chi tiết nhỏ nhặt này với hắn, trực tiếp bắt đầu thẩm vấn.
“Hai năm trước, ngươi làm sao mà tìm thấy ta?”
“Lúc đó sau khi làm xong việc, ta đi tìm nàng. Ở gần đó ta thấy chiếc khăn của nàng, tìm một vòng quanh thì tìm thấy nàng ở dưới chân vách đá, lúc đó nàng đã bị trúng mấy mũi tên, té xuống, treo trên cây.” Giọng hắn ấm áp.
Hắn nghẹn ngào nói: “Lúc ấy nàng làm ta sợ chet khiếp.”
…..
Bây giờ nhìn thấy vẻ ấm áp này của hắn đã không thể lừa ta được nữa, tất cả chỉ là giả vờ mà thôi.
Ta lạnh lùng cười: “Dụ ta vào Đào Hoa thôn, lừa ta rằng ngươi là phu quân của ta, không điều trị bệnh mất trí nhớ của ta, ngươi có định giải thích không?”
Hắn im lặng một lát, sau đó nói rất bình tĩnh: “Chuyện này không có gì để giải thích. Ta muốn nàng, nàng cũng muốn ta, ta chỉ đơn giản tạo ra cơ hội công bằng cho chúng ta.”
Ta cảm thấy nóng mặt: “Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy? Ta muốn ngươi khi nào? Ngươi thật vô liêm sỉ.”
Hắn nhìn chằm chằm ta, hỏi lại: “Đêm ấy ở phòng tạp vật, chẳng lẽ nàng không có cảm giác gì sao?”
“Ta không có!”
“Nàng không có, vậy vì sao nàng phải trốn? Nàng chỉ là cảm thấy mình mất kiểm soát mà thôi.”
Hắn cười khinh bỉ: “Nàng chỉ là một cô nương nhát gan thôi, ta không thể cưỡng cầu nàng sao? Cuộc đời ngắn ngủi, ta không muốn lãng phí thời gian trốn tránh vô nghĩa như thế.”
Một ý nghĩ bất chợt nảy ra, ta thẩm vấn hắn: “Đêm ấy ở phòng tạp vật, có phải là ngươi cố ý không?”
Hắn tự tin nói: “Phải, họ không tính kế được ta, ta chẳng sao cả, nhưng ta muốn xác nhận tâm ý của nàng…”
“Chát!” Ta tức giận vung tay tát vào mặt hắn.
Trên khuôn mặt trắng mịn của hắn lập tức xuất hiện năm dấu tay đỏ chót. Không khí yên lặng, cơn giận bỗng nhiên tan biến.
“……”
Thực ra ta cũng hơi bối rối, sau đó là hối hận.
Đây là người mà ta đã nuông chiều, nhưng vừa rồi ta đã đánh hắn? Ánh mắt đỏ rực bừng bừng trong mắt hắn, không biết là tức giận hay buồn phiền.
Ta do dự giữ lấy tay hắn: “Sao lại không tránh đi?”
Hắn nhìn ta một lúc, cười nhạt một tiếng, sau đó giật lấy tay ta, đặt lên má hắn: “Ta lừa nàng là ta sai, nhưng ta không hối tiếc. Đánh đi, đánh xong thì bỏ qua cho ta, có được không?”
“……”
Hắn thực sự đã điên rồ. Ta vô lực rút tay, chuyển chủ đề: “Còn việc biến mất của ngươi là thế nào?”
Hắn nhàn nhạt nói: “Là ta sơ sẩy mới cho họ có cơ hội tấn công bất ngờ. Nhưng không sao cả, đúng lúc để họ phản kích, sau đó ta sẽ dọn sạch hết. Ta biến mất để điều động quân đội phía Bắc, lo sợ tiết lộ tin tức, nên không gửi thư đến Đào Hoa thộn.”
Hắn suy nghĩ một chút, mặt mày trở nên khó coi: “Sau này ta phải trừng phạt Thanh Xuyên một cách nghiêm khắc, có một người cũng không trông được.”
“……”
Ta buộc phải thẳng thắn giải thích: “Là do ta tham lam, để kiếm tiền ta đã thêu đồ đi bán, bị Giang Duật Ngôn phát hiện, hắn sai người đến lừa ta, người đó mỗi ngày làm bánh Đào Hoa cho ta, rất ngon, ta ăn đến nghiện, rồi… bị người ta lừa đi. Tóm lại, tất cả đều là tại ta, không liên quan đến Thanh Xuyên.”
Rõ ràng là đang thẩm vấn hắn, không biết vì sao tình thế lại đột nhiên xoay chuyển. Sao ta lại đột nhiên đuối lý vậy chứ?
Hắn khịt mũi cười: “Những việc nhỏ nhặt như thế này đã lừa được nàng, thật đáng trừng phạt.”
Chỉ cần nhắc đến trừng phạt, ta đã cảm thấy sau gáy ớn lạnh, ta lập tức giữ lấy tay hắn: “Chuyện này, coi như ta sai, hãy quên đi.”
Hắn hừ một tiếng: “Muộn rồi ta sẽ tính toán với nàng sau, mệt rồi, ngủ với ta chút đi.”
“……”
Có thể không mệt sao? Trong một ngày vừa phải tranh giành ngôi vị Hoàng đế lại vừa tranh giành nữ nhân.
Ta mở miệng muốn phản kháng, nhưng hắn không cho ta cơ hội, chân dài ôm lấy người ta, ta nằm trọn vào vòng tay hắn.
Hơi thở nóng bỏng phà vào cổ ta. Ta giãy dụa, hắn uy giếp: “Hoặc là như thế này ở bên ta, hoặc là đổi cách khác vui vẻ hơn.”
“……”
Ta không dám cử động. Hắn rất nhanh đã thở đều, ngủ say rồi.
Nằm một lúc, cánh tay ta tê cứng, cố gắng nhích người một chút, thấy hắn không phản ứng gì, ta nhìn lên, khuôn mặt hấp dẫn của hắn hiện rõ trong ánh mắt ta.
Ta thở dài một hơi. Một chút ham muốn từ đáy lòng nổi lên.
Ta nhẹ nhàng nhấc ngón tay, len lén vẽ lại hình dáng của hắn.
Lông mày thẳng, hốc mắt sâu, sống mũi cao, đôi môi duyên dáng, quai hàm sắc sảo, khung xương và làn da cực đỉnh khiến người ta khó có thể không bị cám dỗ.
Ta chợt tha thứ cho những suy nghĩ tội lỗi và thầm kín nhất của mình.
Không phải ta thiếu khí chất mà là sự cám dỗ này quá quyến rũ.
32.
Lệ Trì đã lên Chánh Điện, Thái hậu lập tức đến. Ta biết bà ấy sẽ đến, chỉ là không ngờ lại đến nhanh thế.
Bà ấy ngồi trên cao, nói chuyện với ta như thường lệ: “Hai năm không gặp, Vân Phi vẫn khuynh quốc khuynh thành như trước.”
Ta run rẩy, quỳ gối ở dưới: “Mẫu hậu quá lời rồi.”
Bà ấy cười cười, cho phép ta ngồi xuống nói chuyện, bà ấy nhàn nhạt nói: “Người làm mẫu phi như ngươi, thật lòng thương A Trì, không ngạc nhiên khi đứa trẻ lớn như vậy vẫn phụ thuộc vào ngươi. Cung điện bừa bộn, hắn vứt bỏ không quan tâm, chỉ cần nghe tin tức của ngươi là chạy tới đón ngươi về cung.”
Mặt ta lạnh đi: “Ngài ấy khá hiếu thảo.”
Thái hậu ám chỉ sâu xa: “Đúng vậy, các ngươi thật sự là mẫu tử hiếu.”
“A Trì năm nay cũng không còn nhỏ, ta suốt ngày lo lắng về việc hôn sự của ngài ấy. Ta nhớ khi ngươi mất tích vẫn đang chuẩn bị chọn Thái tử phi cho nó, sau đó ngươi gặp chuyện, nó lại dùng lý do tang lễ để kéo dài.”
“Giờ đây, mọi thứ đã ổn, ngươi cũng đã trở về, nó cũng lên ngôi một cách suôn sẻ. Người làm mẫu phi như ngươi, phải khuyên nó nghĩ đến chuyện đại sự.”
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Ta đáp ứng: “Vâng.”
Khi Thái hậu đi đã bỏ lại một cuốn sách, là danh sách các tiểu thư thế gia trong kinh phù hợp làm thê thiếp của Hoàng đế.
Khi Lệ Trì đến, ta đã chuẩn bị một bàn thức ăn cho hắn. Hắn mỉm cười: “Vẫn là mẫu phi thương ta.”
Mèo nhỏ ở Đào Hoa thôn đã được hắn đưa về, khi ăn cơm Niếp Niếp cứ quanh quẩn bên chân hắn xin ăn.
Hắn mỉm cười trìu mến, không quan tâm đến bản thân đang đói, cho Niếp NIếp ăn trước, vừa trêu ghẹo: “Thật giống mẫu thân của ngươi, tham ăn.”
Tim ta đập mạnh, lên tiếng ngăn chặn hắn: “A Trì, đừng nói lung tung.”
Hắn là phụ thân củaNiếp Niếp, ta không thể là mẫu thân của Niếp Niếp.
Hắn nhìn ta một cách khó hiểu, ta gắp thức ăn cho hắn: “Ngươi hãy ăn cơm trước, ăn xong rồi ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Hắn nhìn ta nghi ngờ, ăn rất chậm.
Sau một lúc cuối cùng hắn cũng ăn xong, ta vừa chuẩn bị mở miệng, hắn dường như cảm nhận được gì đó, nhanh chóng đứng lên: “Ta còn việc phải làm, mẫu phi có việc gì thì đợi mấy ngày nữa hãy nói.”
—
Hắn bước đi.
“A Trì, ta muốn ngươi chọn phi tần, kết hôn.”
Lưng hắn cứng đơ, giọng nói lạnh lùng: “Nữ nhân của ta, chỉ có mẫu phi của ta, Kỷ Vân Phù.”
“Khi xử lý xong tang lễ của phụ hoàng, ta sẽ cho Lễ Bộ sắp xếp hôn sự của chúng ta.”
Ta bình tĩnh hỏi hắn: “Ngươi muốn ta chet sao?”
Hắn quay người lại, nhìn ta, kiên quyết: “Bây giờ ta có quyền lực lớn nhất, ai cũng không động được nàng.”
Ta lắc đầu: “Ta là mẫu phi của ngươi, ta không thể lấy ngươi. Ta không muốn nhìn thấy ngươi phải chịu tiếng xấu muôn đời trong sử sách.”
Hắn cười khẩy: “Nàng đừng ngây thơ như vậy được không? Lịch sử là do kẻ chiến thắng viết, ta chiến thắng rồi, ta muốn viết như thế nào thì viết thế đó. Chỉ cần ta thực hiện đúng trách nhiệm của một vị vua bảo vệ dân tộc, không ai có thể chỉ trích ta.”
Hắn bước lại gần ta: “Về chúng ta, trong sử sách, mối quan hệ giữa chúng ta sẽ chỉ được ghi nhận là một đời một kiếp một đôi, răng long đầu bạc không rời nhau.”
Ta đau đầu phản đối: “A Trì, không ai có thể thoát khỏi ánh mắt của người đời mà sống.”
Hắn cố gắng thuyết phục ta: “Đủ mạnh mẽ thì có thể.”
“Ta không đủ mạnh, ta sợ sự trách móc của người đời, ta cũng sợ lời nguyền rủa của hậu thế.”
“Người đời? Hậu thế? Họ quan tâm chuyện gì của chúng ta? Kỷ Vân Phù, nàng có thực sự muốn tổn thương người thân nhất của mình vì những người không liên quan này không?”
Ta: ‘…..”
—
Ta không thể cãi nhau với hắn, chỉ có thể hít sâu một hơi.
“A Trì, ngươi có bao giờ nghĩ đến điều này chưa, rằng ngươi có thật sự yêu ta không? Ta chỉ tình cờ xuất hiện vào lúc ngươi bất lực, yếu đuối nhất. Ngươi có tình cảm đặc biệt với ta, nhưng đó không hẳn là tình yêu.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, không nói gì.
Ta nói tiếp: “Nếu một ngày có một nữ nhân thực sự khiến trái tim ngươi rung động xuất hiện thì sao? Ngươi không thể từ bỏ ta cũng như không thể từ bỏ nàng ấy.”
Hắn không thể nhịn được nữa, ngắt lời tôi: “Ta phải ngu đến mức nào mới có thể không phân biệt được tình yêu hay ân tình?”
“….”
“Ta lớn tuổi hơn ngươi, lúc ngươi phong độ nhất thì ta đã già, ngươi có chắc lúc đó vẫn yêu dáng vẻ già nua của ta không?”
Hắn cẩn thận suy tư một lát: “Ta đảm bảo với nàng, ta sẽ giao hết quyền lực cho nàng, nếu như ta thay lòng đổi dạ, nàng bất kì lúc nào cũng có thể phế ta, thay thế ta. Như vậy được không?”
“…..”
Hắn thật sự điên rồi. Ta tiến đến, nhẹ nhàng ôm hắn.
“A Trì, ngươi biết bây giờ ngươi giống gì không?”
Giọng hắn đã hơi khàn: “Hả?”
“Ngươi giống như bị dịch bệnh, khi bị nhiễm trùng khí thế hung hăng, giống như muốn phá hủy tất cả, nhưng không sao, mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Hắn nghe ra ý tứ của ta: “Vậy nên, ta làm sao cũng không thể thuyết phục được nàng, đúng không?”
Ta nhìn hắn: “Giống như ta cũng không thể thuyết phục được ngươi vậy, giữa chúng ta luôn phải có người nhường nhịn.”
“Ngoài chuyện này, tất cả mọi thứ, ta đều có thể nhường cho nàng.”
“Nếu ta dùng tính mạng của mình để đe dọa ngươi thì sao? Là ta cám dỗ ngươi, dẫn ngươi vào con đường này, tai họa là do ta gây ra, ta sẽ giải quyết, dù phải hy sinh cả tính mạng.”
Hắn nhìn ta như đang nhìn vào một người lạ. Một lúc sau, hắn lắc đầu: “Nếu biết sớm thì không ăn bữa ăn đó là xong.”
“……”
“A Trì, vậy ngươi, ngươi có nhường ta không?”
Hắn lạnh lùng nói: “Nàng dùng thứ quý nhất đối với ta để đe dọa ta, ngoài việc nhường nhịn ra ta còn có thể làm gì nữa?”
“Ngoài việc kết hôn, nàng còn có yêu cầu gì khác, cứ nói hết một lần, ta không muốn chịu đả kích nhiều lần.”
“Việc kết hôn phải hoàn thành trong hai tháng này.”
“Tùy nàng.”
Ta xoa xoa trán: “Sau khi ngươi kết hôn, ta sẽ đến chùa Đại Chiêm tu hành.”
Hắn lập tức hỏi ngược lại: “Khi nào quay về?”
Ta tránh ánh mắt hắn, cúi đầu: “Ta không biết.”
Hắn nhắm mắt lại: “Không được, ít nhất cũng phải ở bên cạnh ta.”
Hắn suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Có việc gì mà nàng không muốn ta biết phải không?”
Tim ta đập mạnh, ta không thể để hắn biết rằng ta đang mang thai nhi tử của hắn, và có ý định bí mật sinh ra.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể: “Ta luôn xuất hiện trước mắt ngươi, ngươi có thể quên được ta không?”
Hắn cười lạnh: “Được, nàng muốn làm gì thì làm, dù sao nàng cũng không còn cần ta nữa, ta không có gì để nói.”