Dưỡng Tử Vi Hoạn - Chương 12
30.
Tân nương trong gương với đôi mày dài, mặt trắng như tuyết, đánh son đỏ rực rỡ, tăng thêm phần vui vẻ.
Nam nhân đứng sau ôm nàng: “Kỷ Vân Phù, trong ngày vui này, hãy cười lên đi.”
Nhưng đôi môi của ta không thể cười nổi. Hắn lạnh lùng cảnh báo: “Lại quên rồi, số mạng của Lam Nhược, số mạng của đứa bé này đều nằm trong tay nàng.”
Ta nhếch môi cười: “Như vậy là đủ rồi phải không?”
Nữ nhân trong gương, dù cười giả tạo nhìn cũng rất hạnh phúc.
“Rất tốt, hãy tiếp tục cười như vậy.”
Giờ phút đã đến, tiếng pháo nổ vang, có người đỡ tay ta vào hỉ đường, đèn lồng đỏ chiếu sáng, hỉ nương hô to.
“Nhất bái cao đường.”
Trên mặt Giang phu nhân không hề có chút vui mừng.
“Nhị bái thiên địa.”
Tuyết rơi trắng xóa cả thiên hạ, không hề có sự vui vẻ.
“Phu thê…”
Giữa lúc ánh sáng chớp lóe, những từ cuối cùng trên miệng hỉ nương bị một mũi tên hạ gục.
Một tiếng nổ vang, cửa bị đạp tung, như một cơn bão tố không thể cản được kéo đến. Một đội quân sát khí dồn dập nhanh chóng bao vây biệt phủ đầy niềm vui này.
Người dẫn đầu từ đêm tối bước ra, đôi mắt tàn nhẫn nhìn qua hàng người trong phòng, ánh mắt như ngọn lửa đốt cháy trên khuôn mặt ta.
“Phù Nhi, đến đây.”
Giọng nói trầm thấp đầy âm u và lạnh lùng mang theo sự kiêu hãnh đích thực của một vị Hoàng đế, khiến người ta không thể không thần phục.
Ta hơi choáng váng. Giang Duật Ngôn cười lạnh bên tai ta: “Nàng cứ thử xem.”
Trái tim ta đập mạnh một cái, Lam Nhược, đứa nhỏ này… và ánh mắt của mọi người trong hỉ đường.
Ta nhìn xa xa về phía nam nhân đứng trong bão tuyết.
Ánh sáng và bóng tối như lưỡi dao, khắc ra hình ảnh cứng rắn của hắn, đôi mày lạnh lùng, vẻ mặt tàn nhẫn, trên người hắn toát lên sát khí, trên lông mày, má trái, trên bàn tay cầm cung, đều là những vết cắt nhoè máu.
Hắn bước ra từ một cuộc chiến. Hắn đã thay đổi một chút.
Dưới chiếc áo choàng lớn của hắn là một bộ y phục màu đen, họa tiết rồng bằng chỉ vàng xoắn quanh vai rộng của hắn, ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo nhìn xung quanh.
Không nghi ngờ gì nữa, hắn đã chiến thắng trong trận chiến đó. Hắn đã trở thành một vị vua có tương lai sáng lạn.
Chỉ cần ta tiến gần hơn đến hắn dưới danh nghĩa Phù Nhi, vị vua này sẽ phải bị mọi người chê cười trong nghìn năm.
Cuối cùng ta tỉnh táo lại: “Ngài đã nhầm người rồi.”
Ánh sáng từ tuyết lơ lửng, hình bóng hắn bị chia cắt giữa ánh sáng và bóng tối.
“Cô ngay cả nữ nhân của mình cũng có thể nhận nhầm được sao?”
Đám đông ngạc nhiên. Mặt ta tái nhợt, hắn lại dám mạo hiểm đến như vậy.
Sắc mặt Giang Duật Ngôn u ám: “Đây là thê tử đã qua cửa của ta, không phải là nữ nhân của ngươi.”
Lệ Trì mặt mày âm trầm, giơ cung trong tay lên, chỉnh lại hướng, đôi mắt như phượng nhắm thẳng vào họng của Giang Duật Ngôn.
“Cữu cữu, cơm có thể ăn lộn, nhưng thê tử thì không thể nhận loạn. Nếu không…”
Hắn khinh thường cười: “Sẽ chet người đó.”
Giang Duật Ngôn thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn tự tin: “Ngươi không tin thì thử hỏi nàng ấy, xem nàng ấy là thê tử của ngươi hay là cữu mẫu của ngươi?”
Lệ Trì nhìn về phía ta, đôi mắt ẩn hiện nỗi buồn, giống như chiều xuân hôm ấy, đôi bờ vai sát cánh, hắn nói nhỏ lời dụ dỗ.
“Chúng ta yêu nhau mà, phải không? Nữ nhân của ta.”
Yêu sao? Chỉ với tình yêu có thể vượt qua miệng lưỡi người đời sao?
Vị vua trẻ tuổi này có thể không phân biệt được giữa cảm mến và tình yêu sâu đậm, ta chỉ xuất hiện trong thời niên thiếu cô đơn và tuyệt vọng của hắn, hắn lại xem ta như cả thế giới của mình.
Yêu nhau sao? Có lẽ hắn sẽ yêu một mỹ nhân kiều diễm, và liệu hắn có còn yêu cái khuôn mặt già nua của ta không?
Hắn đứng cách ta chỉ một bước chân, nhưng chúng ta như cách nhau cả một vách núi vô tận.
“Xin lỗi, ta không biết ngài.”
Ta là trưởng bối, sai lầm nên do ta chịu. Khí chất hung ác, nham hiểm dần hiện lên đôi lông mày sắc nét của hắn.
Hắn nhìn ta với ánh mắt xa lạ, hàm dưới căng cứng.
“Nghe chưa? Nàng ấy không biết ngươi.”
Một lúc lâu, hắn cứ như vậy trầm mặc rơi vào trong bóng tối, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo khiến người ta run sợ.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nhếch mép như không có gì xảy ra, chỉnh công tắc của cung.
“Vậy thì ta sẽ cướp cữu mẫu đi.”
Giang Duật Ngôn cười lạnh: “Ngươi không sợ bị người đời chỉ trích à?”
“Sợ? Điều nên sợ là những người chỉ trích cữu cữu.” Hắn cư xử như một bạo quân khiến ai cũng run sợ.
“Nếu cữu không buông tay, đừng trách ta vô tình.”
Bầu không khí căng thẳng nguy hiểm làm ta tỉnh táo ngay lập tức.
Nếu Lam Nhược vẫn còn trong tay của Giang Duật Ngôn, vậy nếu Giang Duật Ngôn gặp chuyện ta sẽ đi đâu để tìm Lam Nhược? Ta ngay lập tức lên tiếng ngăn cản Lệ Trì: “A Trì, ngươi không được ra tay với hắn.”
Hắn nhắm mắt lại, không thể tin được nhìn ta: “Nàng cầu xin cho hắn ta?”
Hắn cười chế nhạo: “Thế thì ta càng phải giet chet hắn ta.””
Ta hít một hơi, mũi tên đã sẵn sàng bắn. Ngay trong thời khắc quan trọng này, một tiếng nói già cỗi vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc.
“Thế thì ngươi hãy giet bà già này trước đi.” Đó là Giang lão Phu nhân.
Bà ấy run rẩy chống ghế đứng dậy, dùng cây gậy, bước chập chững đến, thỉnh cầu Lệ Trì.
“Ngươi muốn tự tay bắn chet cữu cữu của ngươi sao?”
“Lão phu nhân.” Lệ Trì lười biếng nhếch môi, hàm ý không chịu từ bỏ: “Người đừng quan tâm.”
Giang lão Phu nhân đứng trước mặt Giang Duật Ngôn, chắn trước mũi tên của Lệ Trì: “Nếu ngươi muốn giet, vậy hãy bước qua xác của ta trước.”
“Bà biết ta sẽ không làm điều đó.”
“Vậy hãy thu cung lại đi.”
Lệ Trì nhu thuận đáp: “Vậy bà hãy cho ta dẫn nàng ấy đi.”
Giang lão Phu nhân quay mặt nhìn ta, giọng nói tức giận gần như suy sụp: “Đi với hắn đi.”
Giang Duật Ngôn nắm chặt cổ tay ta: “Mẫu thân, con sẽ không để nàng ấy đi.”
“A Ngôn, con đã thua rồi, sao vẫn cứ cố chấp như vậy?”
Sắc mặt Giang Duật Ngôn lạnh lùng ảm đạm, hắn nhìn ta: “Nàng đã đồng ý làm thê tử của ta rồi, phải không?”
Hắn còn bổ sung thêm: “Nàng chỉ cần bước ra một bước, Lam Nhược sẽ không sống được.”
“Vì Lam Nhược, ta sẽ…”
Giang lão phu nhân lạnh lùng ngắt lời ta: “Lam Nhược đã được ta thả đi rồi!”
Giang Duật Ngôn tức giận: “Mẫu thân!”
“Nếu ngươi có bản lĩnh thì giet mẫu thân đi.””
Ta nhanh chóng phản ứng lại, nếu Lam Nhược đã an toàn, ta cũng không cần phải giả vờ vui vẻ với Giang Duật Ngôn nữa.
Ta nhanh chóng giải thoát khỏi tay hắn và đồng thời lấy hà bao ở eo hắn: “Giang Duật Ngôn, chúng ta dừng lại ở đây đi.”
“Kỷ Vân Phù!”
Gương mặt Giang Duật Ngôn như lá khô mùa thu, nhanh chóng héo úa. Hắn muốn ngăn cản, nhưng Giang lão Phu nhân đã vung gậy lên và ngăn cản hắn.
Ta đi về hướng của Lệ Trì, hắn vứt bỏ cung tên, khẽ nhếch môi, đưa tay ra về phía ta.
Ta không hề để ý, đi ngang qua hắn, bước về phía cửa gió tuyết lạnh thấu xương. Hắn ngớ người một lúc, từ phía sau gọi ta: “Phù Nhi.”
Ta không đáp lại. Ta không có ý định theo hắn.
Ngón tay hắn chạm nhẹ má, hắn cười bất lực, sau đó nhanh như cắt, hắn bước tới chặn đường đi của ta.
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn ta, đường nét môi vừa đầy uy nghi, vừa hung ác, vừa bướng bỉnh.
“Đưa ta chiếc khăn”
Thái độ này, so với sự ngoan ngoãn trước đây thật là khác biệt nhau, ta thực sự đã bị hắn lừa.
Ta nhìn hắn, cố tỏ ra lạnh lùng cứng rắn: “Đừng cản đường ta.”
Hắn khẽ nhếch mày, vẻ mặt không cam chịu: “Vậy ta tự mình lấy.”
Trước mắt bao người, bàn tay lớn của hắn đưa ra. Ta giật mình, lập tức lùi lại, vội vã lôi một chiếc khăn lụa từ trong ngực ra ném cho hắn.
Hắn nhận lấy, cẩn thận lau tay, ta không muốn quan tâm đến hắn, chỉ muốn rời đi, hắn hiểu ý định của ta: “Chờ ta, không được đi.”
Đây là giọng điệu nói chuyện với mẫu phi hả? Ngay lúc ta thất thần, hắn nhanh chóng dùng khăn lụa quấn quanh tay phải bị bẩn, sau đó nắm lấy cổ tay ta, kéo ta đi về phía trước.
“Đã sạch rồi, đi thôi.”
Ta hít một hơi lạnh: “Buông ra.”
Ta giãy dụa, hắn càng nắm chặt hơn, giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng rất uy hiếp: “Nếu nàng còn gây rối nữa, ta sẽ ôm nàng đi.”