Dưỡng Tử Vi Hoạn - Chương 1
1.
“Mẫu phi thơm quá.” Lệ Trì vùi đầu vào cổ ta, giọng nói có chút mệt mỏi.
“Làm càn.” Ta đẩy hắn ra.
Hắn nắm lấy cổ tay của ta, đôi mắt phượng lạnh lùng híp lại, giống như muốn nhìn thấu lòng người: “Mẫu phi rõ ràng cũng thích…”
Đêm vẫn còn khuya, tiếng mưa rơi róc rách. Gió tràn vào, lay động Phù Dung trướng. Ta khàn giọng: “Bổn cung không có.”
Trên danh nghĩa, hắn phải gọi ta một tiếng “mẫu phi”. Làm sao ta có thể đ iên cuồng như vậy được?
Hắn cười nhẹ, mặt mày có chút ngang ngạnh: “Nói dối.”
Ta bị bất ngờ không kịp đề phòng, nụ hôn của hắn rơi xuống, cơ thể ta run rẩy không thôi, vô lực chống cự.
“Ngoan quá.”
Đêm sâu thẳm, giọng nói khàn khàn của hắn xẹt qua vành tai ta, như châm lửa.
“Mẫu phi luôn ngoan như vậy là tốt rồi.”
2.
Một tia sét từ trên trời giáng xuống, ta bị đánh thức, cả người toát mồ hôi lạnh. Ta lại mơ thấy Thái tử… Thật xấu xa vô sỉ mà!
Ta vỗ vỗ ngực, cũng may, cũng may chỉ là một giấc mộng.
Trời mưa to, mây đen dày đặc, cả điện tối tăm.
“Răng rắc.”
Ánh lửa yếu ớt xuyên qua bóng tối. Một bóng dáng cao ngất đứng trước giá nến mạ vàng, nghe thấy động tĩnh, hắn xoay người lại.
“Mẫu phi tỉnh rồi à?’
Lệ Trì sinh ra đã có một khuôn mặt cao ngạo, trong trẻo, lạnh lùng. Thân hình của hắn cũng thật tốt, đường nét lưu loát, rõ ràng và đầy lạnh lùng.
Một đôi mắt phượng với độ cong kiều diễm, là đôi mắt xinh đẹp, nhưng ánh mắt ấy vừa trong trẻo vừa lạnh lùng khiến người ta nghẹt thở, không dám nhìn thẳng.
Hắn chỉ tùy ý nhìn lướt qua, khí thế đó cũng đủ khiến người ta vô thức thần phục và sợ hãi. Đó là sự cao quý và uy nghiêm bẩm sinh.
Ký ức về giấc mơ vẫn còn sót lại, nhìn thiếu niên trước mắt, trong đầu ta vô thức nhảy ra hai chữ, “Đáng khinh”.
Ta âm thầm phỉ nhổ chính mình.
“Mẫu phi?” Lệ Trì nhướng mày, nhìn chăm chú vào ta, ánh mắt lóe lên.
Ta lấy lại tinh thần, hít vào một hơi. Ta lúc này, y phục không chỉnh tề, tóc mai rối bù…. Ta nhanh chóng khép chặt cổ áo, hắng giọng.
“A Trì, sau này không được tự tiện xông vào tẩm điện của mẫu phi.”
“Vì sao?”
Ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào, xoa xoa mi tâm nói: “Ngươi cũng không phải một đứa trẻ, chẳng lẽ còn muốn mẫu phi dỗ ngươi ngủ sao?”
“Không thể sao?”
Trong tiếng mưa gió, hắn đứng giữa ánh sáng mờ ảo, bình tĩnh nhìn ta. Lộ ra biểu tình đương nhiên.
Ta hít sâu một hơi: “Đương nhiên không thể.”
“Ngươi ra ngoài cho ta.”
Hắn không tình không nguyện: “Được rồi.”
Hắn im đứng không nhúc nhích, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt ta, thấp giọng hỏi: “Mẫu phi, người mơ thấy nhi thần rồi ư?”
Tim ta lỡ nhịp: “Ngươi nói cái gì?”
“Người vừa nãy liên tục gọi tên ta, A Trì.”
…..
“Ngươi nghe lầm rồi.” Y phục của ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, thật xấu hổ.
3.
Ta tên là Kỷ Vân Phù, là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được nuôi ở thanh lâu, lúc mới trưởng thành Giang Duật Ngôn đã mua ta về.
Giang Duật Ngôn là Thừa tướng, cũng là cữu cữu của Lệ Trì, hắn sắp xếp cho ta một thân phận là biểu muội bà con xa, đưa ta vào cung.
Khi ta vào cung, Lệ Trì do Lý Hoàng hậu nuôi dưỡng. Lý Hoàng hậu có nhi tử của mình, Cẩm Vương, bà cũng không muốn thấy Lệ Trì, đứa con mà tiên Hoàng hậu để lại.
Lệ Trì khi đó thường xuyên xảy ra chuyện. Giang Duật Ngôn sợ Lệ Trì bị Lý Hoàng hậu hại, muốn ta nghĩ cách để được nhận nuôi Lệ Trì.
Chuyện này không khó, ta đủ xinh đẹp, rất nhanh đã khiến Hoàng thượng say mê, thuận lợi nhận nuôi Lệ Trì.
Lệ Trì khi đó là một đứa bé gầy gò u ám, không để ý tới người khác. Kỳ thật ta cũng không muốn để ý đến hắn. Nhưng thân là một quân cờ, ta không thể không làm theo yêu cầu của Giang Duật Ngôn, dỗ dành thằng nhãi tính cách cổ quái này.
Ta tự mình nấu cơm cho hắn, may y phục, cùng hắn thức đêm đọc sách…… Làm một người mẹ hiền, thật không phải chuyện con người làm.
Hắn cảnh giác chất vấn ta, muốn lấy được cái gì từ chỗ hắn. Đương nhiên, ta phí nhiều công sức như vậy, chắc chắn phải muốn gì đó từ hắn.
Ta muốn nhận được sự tín nhiệm của hắn, đây là mệnh lệnh của Giang Duật Ngôn.
Giang Duật Ngôn cũng không phải thật sự đau lòng cho đứa cháu trai này, Lệ Trì đối với hắn mà nói cũng chỉ là một công cụ dùng để tranh quyền đoạt thế, vừa hay công cụ này chảy dòng máu của Giang gia.
Để cho ta nuôi nấng hắn, cũng là giám sát hắn. Thiên tử tương lai này, trong kế hoạch của Giang Duật Ngôn, sẽ trở thành một Hoàng đế bù nhìn mặc cho hắn thao túng.
Chỉ kẻ ngốc mới nói sự thật. ==Bạn đang đọc truyện tại metruyen.me==
Ta lừa hắn: “Bởi vì ngươi đáng yêu đó, mẫu phi thích nhất là đứa trẻ đáng yêu như ngươi.”
Thằng nhóc này trưng ra khuôn mặt lạnh lùng: “Ngươi cũng chỉ lớn hơn ta năm tuổi. Cô là đứa trẻ, thì ngươi cũng là đứa trẻ.”
Mười bảy tuổi và mười hai tuổi, cũng có khoảng cách đó nha. Nếu như không phải phụ thân hắn không được, ta cũng có thể sinh đệ đệ cho hắn.
Ta bày ra tư thế trưởng bối, cười híp mắt sờ đầu hắn: “Được được được, mẫu phi cùng ngươi làm đứa trẻ, A Trì của chúng ta vui vẻ là tốt rồi.”
Hắn kiêu ngạo hất tay ta ra. Thật không dễ lừa mà!
Ta phát hiện, thằng nhóc này đang âm thầm quan sát ta, có thể là muốn xem ta lúc nào sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Hắn thành công kích thích ham muốn thắng thua của ta, hắn muốn thấy ta giở trò xấu, ta hết lần này tới lần khác đối tốt với hắn.
Sách lược của ta khi đối phó với thằng nhóc này là, cưng chiều nó, cưng chiều nó, cưng chiều nó đến chet.
Ta mỗi ngày nghiên cứu làm đồ cho hắn, những đứa nhỏ khác trong cung có gì, hắn cũng phải có thứ đó. Người khác không có, hắn cũng phải có.
Nếu người khác bặt nạt hắn, ta sẽ trả lại gấp bội. Cẩm vương ném mèo của hắn, ta sẽ ném rắn vào chăn của Cẩm vương.
Hoàng hậu âm dương quái khí nói Lệ Trì có mẹ sinh không có mẹ nuôi, ta liền đi đến trước mặt Thái hậu khóc, tố cáo Hoàng hậu đ ộc á c, xúi giục Thái hậu đích thân triệu Hoàng hậu đến, tát nàng một bạt tai trước mặt mọi người.
Ta còn nói: “Bổn cung là người thích bao che khuyết điểm nhất, ai dám bắt nạt A Trì nhà chúng ta, ta sẽ giet chet kẻ đó.”
Từ đó, những người giẫm thấp nâng cao trong cung cũng không dám khinh thường Lệ Trì nữa, đương nhiên ngoại trừ Hoàng hậu xấu xa này. Cũng chỉ mới một năm rưỡi thôi, thằng nhóc này đã bị ta mua chuộc rồi.
Hắn bắt đầu gọi ta là mẫu phi, còn có thể làm nũng với ta. Sét đánh, hắn sẽ ôm gối chăn, dụi đôi mắt còn ngái ngủ, đứng ở đầu giường ta nói: “Nhi thần có thể ngủ với người không?”
“Mẫu phi không sợ sét đ ánh sao?”
Ta không vạch trần hắn, nhẹ nhàng gọi hắn: “Lại đây đi, mẫu phi sợ chet đi được, muốn A Trì nhà chúng ta ngủ cùng.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, cứ như vậy đã qua năm năm. Ban đầu là ngụy trang, nhưng bất tri bất giác, sủng ái Lệ Trì đã trở thành một loại bản năng.
Mà hiện tại, thằng nhãi con này rốt cục cũng đến tuổi thành thân. Giang Duật Ngôn muốn gặp ta, cùng ta thảo luận về hôn sự của Lệ Trì.
4.
“Chịu tới gặp ta rồi?” Giang Duật Ngôn từ trong một đống công văn ngẩng đầu lên nhìn ta, thần sắc lãnh đạm.
Nếu có thể, ta không muốn gặp hắn chút nào. Hắn không hề cho ta sắc mặt tốt mỗi khi gặp. Ta không định ôn chuyện với hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Tìm cho A Trì một người đẹp nhất, thông minh nhất, à, đúng, còn phải hiểu lòng người, biết cách săn sóc chu đáo.”
Hắn căn bản không nghe lời ta nói, trực tiếp hỏi: “Đêm đó vì sao không tới?”
Ta lúc này mới nhớ ra, trước Thất Tịch vài ngày, hắn sai người đưa thư tới, nói muốn gặp ta. Ta không đi, đêm đó Lệ Trì bị bệnh, ta phải chăm sóc nó suốt đêm.
Có chuyện gì mà nhất định phải gặp mặt vào đêm Thất Tịch mới nói được chứ, nghĩ vậy nhưng ta không thể trực tiếp đắc tội hắn.
“Đêm đó A Trì bị bệnh.”
Hắn bỏ lại tấu chương, đi tới, cười lạnh nói: “Kỷ Vân Phù, đừng quên chủ tử chân chính của ngươi là ai.”
“Bổn cung cũng chỉ là dựa theo sự phân phó của đại nhân, chăm sóc thật tốt……”
Giang Duật Ngôn cắt ngang lời ta: “Muốn suốt đêm trò chuyện với ta mà không mặc gì không?”
“Ý ngài là gì, thưa đại nhân?”
“Kỷ Vân Phù, ngươi dành quá nhiều tâm tư cho hắn.”
Giang Duật Ngôn đang cảnh cáo ta. Ta chỉ có thể là quân cờ của hắn, không thể có tâm tư riêng của mình.
“Ta đối tốt với A Trì, hắn mới có thể tin ta, mới có thể nghe lời ta, không phải sao?”
“Thật sao?”
Giang Duật Ngôn nắm chặt hàm dưới của ta, nâng lên, ép ta nhìn thẳng vào hắn.
“Vậy đại nhân còn muốn ta biểu lộ lòng trung thành như thế nào nữa?”
Hắn ý vị sâu xa nhìn ta. Đầu ngón tay ta nắm chặt vào lòng bàn tay.
Hắn nắm lấy tay ta: “Giúp ta.”
Sắc mặt ta trắng bệch: “Đại nhân, người thiếu hơi nữ nhân như vậy sao? Nơi này chính là Văn Uyên Các, nếu để cho người ta bắt gặp, ta và ngài đều…”
Giang Duật Ngôn cười nhạo: “Ngươi cho rằng ta muốn làm gì?”
Hắn đặt tay ta ở trên hà bao bên hông hắn: “Cũ rồi, thêu cho ta một cái mới.”
Ta thật đen tối!
Hà bao trên thắt lưng hắn đã phai màu, mép túi đã bị hở ra. Đó là món quà trước khi vào cung ta tặng hắn, tuy rằng ta xuất thân thấp hèn, nhưng đó không phải trở ngại ta từng muốn trèo cao vị Thừa tướng đại nhân cao cao tại thượng này.
Đáng tiếc, hắn chướng mắt loại nữ nhân xinh đẹp như ta, hắn thích loại cô nương thanh thuần như Ninh Chiêu Chiêu.
Ninh Chiêu Chiêu là nữ nhi của ân sư của Giang Duật Ngôn, ân sư hắn trước khi chet đã giao phó Ninh Chiêu Chiêu cho hắn.
Hà bao ta tặng hắn, ngày hôm sau đã xuất hiện trên người Ninh Chiêu Chiêu.
“Hà bao của ngươi ở đâu ra?”
“Là của Duật Ngôn ca ca, ta nhìn thấy đẹp mắt nên đã xin hắn cho ta chơi đùa.”
Hắn thật sự rất cưng chiều Ninh Chiêu Chiêu, phàm là thứ nàng muốn, hắn không hề từ chối. Ta có chút hâm mộ, tuy nhiên mỗi người đều có số mệnh riêng, thứ không thuộc về ta, ta cũng không cần.
Ta chuốc say Ninh Chiêu Chiêu, trộm hà bao về. Từ khi đó trở đi, ta đã hoàn toàn hết hy vọng đối với Giang Duật Ngôn.
Sau đó ta vào cung, cái hà bao này cũng biến mất, ta cũng không biết mất ở đâu, kết quả là ở trên người Giang Duật Ngôn.
Một cảm giác xấu hổ dâng lên. Ta vươn tay muốn cướp lại, Giang Duật Ngôn rất nhanh bắt lấy cổ tay của ta.
“Muốn làm cái gì?”
Ta cắn cắn môi: “Đây là của ta.”
“Tặng ta rồi, thì chính là của ta.” Hắn cố ý làm nhục tôi.
“Nhớ thêu cho ta một cái mới.”
Giang Duật Ngôn thật sự là, vô liêm sỉ.