Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 9
“Thưa đại nhân, chính là nhị thiếu gia nhà họ Lục, Lục Văn công tử. Khi đó, công tử đang ở gian phòng Lan, tận mắt chứng kiến tên trộm chạy từ đại sảnh ra, rồi leo tường mà đi.”
Nghe đến “nhà họ Lục,” sắc mặt tri huyện rõ ràng khẽ biến đổi, liền nói: “Nếu đã vậy, mau cho mời Lục nhị công tử đến.”
“Không cần phiền đại nhân, Lục mỗ đã có mặt tại đây rồi.”
Ta giật mình quay lại, chỉ thấy Lục công tử đứng ngoài công đường, dường như đã đợi từ lâu.
Ta chăm chú nhìn hắn bước vào, vẻ mặt nghiêm trang, không còn dáng vẻ đùa cợt thường ngày. Hắn vận một thân áo xanh thêu vài nhánh trúc xanh, thắt một đai ngọc quanh eo, càng làm nổi bật thân hình cao ráo. Một tay cầm quạt xếp, tay kia đặt sau lưng, bước đi từ tốn, phong thái ung dung, trông như một vị công tử quyền quý tiêu sái.
Hắn chắp tay cung kính bái tri huyện, nói: “Thảo dân Lục Văn bái kiến đại nhân.”
“Lục công tử khách khí rồi. Người đâu, mau dâng ghế mời Lục công tử!”
Tri huyện đại nhân cười tươi như đóa cúc nở rộ, khuôn mặt đầy nếp nhăn khiến ta rùng mình.
“Không cần đâu, đại nhân. Điều này không hợp lễ cho lắm. Ta đến đây làm chứng, chi bằng vào thẳng vấn đề thôi.”
“Phải, phải, Lục công tử nói rất đúng. Lần này thỉnh mời Lục công tử tới, là để hỏi về việc chủ Lan Quân Lâu thông đồng với trộm cướp. Hẳn công tử đã nghe qua mọi việc ở ngoài. Công tử thấy lời chủ quán Lan Quân Lâu nói có đúng không?”
Lục công tử không nhìn ta, chỉ khẽ gật đầu đáp: “Thưa đại nhân, lời của chủ quán Lan Quân Lâu hoàn toàn đúng sự thật. Thảo dân tận mắt chứng kiến tên trộm chạy thẳng qua hậu viện, leo tường mà thoát. Trên đường đi, hắn không hề dừng lại. Hơn nữa, khi đó chủ của Lan Quân Lâu luôn ở bên cạnh thảo dân, không hề tiếp xúc với kẻ trộm. Rõ ràng, nàng là vô tội.”
Lý bộ đầu định lên tiếng, nhưng bị ánh mắt của tri huyện đại nhân ngăn lại.
“Dù vậy, lời khai của Lục công tử chỉ có thể chứng minh rằng kẻ trộm không dừng lại trong lâu. Hiện tại, tên trộm vẫn chưa bị bắt, tang vật cũng chưa thu hồi đủ, nhưng lại tìm thấy tang vật trong Lan Quân Lâu, khiến chủ quán khó mà thoát khỏi hiềm nghi. Vì vậy, bản quan quyết định, trước mắt không giam giữ chủ quán Lan Quân Lâu, nhưng cần phong tỏa Lan Quân Lâu cho đến khi tang vật được thu hồi.”
Ta định lên tiếng biện bạch, nhưng Lục công tử khẽ ra hiệu cho ta im lặng, ta đành thôi.
Rời khỏi công đường, ta cùng Lục công tử sóng bước trở về.
Trên đường, hắn lặng lẽ phẩy quạt, ta cũng im lặng chẳng nói.
Lâu sau, Lục công tử dường như không thể nhịn được nữa, cất lời hỏi: “Ngươi không có điều gì muốn nói với ta sao?”
Ta dừng lại một chút, đáp: “Thật ra là có.”
Nói rồi, ta đứng yên, cung kính cúi người thi lễ: “Tử Quy xin đa tạ ân cứu mạng của Lục công tử.”
“Ồ? Chỉ có thế thôi sao?”
“Vâng.”
“Ta cứ tưởng ngươi sẽ hỏi tại sao ta lại ngăn ngươi nói tiếp khi nãy chứ?”
Ta khẽ lắc đầu: “Dù khi nãy chưa hiểu, nhưng giờ ta đã nghĩ thông rồi.”
“Ồ? Ngươi nghĩ ra điều gì? Nói thử xem.”
Ta khẽ đáp: “Lan Quân Lâu làm ăn phát đạt, chắn mất đường kiếm lợi của kẻ khác, đương nhiên khiến họ ganh ghét. Vở kịch hôm nay, người sáng suốt vừa nhìn đã biết có uẩn khúc, cần gì ta phải phân trần? Hôm nay, nếu không nhờ Lục công tử ra tay cứu giúp, có lẽ ta đã rơi vào cảnh lao ngục. Đã vậy, nói nhiều cũng vô ích, chỉ chuốc thêm họa vào thân.”
“Xem ra ngươi cũng có đôi phần thông minh đấy.” Lục công tử mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng nhìn ta.
Ta khẽ lắc đầu, thưa: “Tử Quy không dám nhận mình thông minh, chỉ là còn một điều chưa rõ, mong Lục công tử chỉ giáo.”
“Là chuyện gì, ngươi cứ nói.”
“Chuyện hôm nay, nhìn dáng vẻ Lục công tử, dường như đã đoán trước mọi sự. Không biết công tử làm sao biết trước được?”
Lục công tử khẽ nheo mắt, im lặng một lát rồi đáp: “Ngươi đang nghi ngờ ta có liên quan đến chuyện này sao?”
“Tử Quy nào dám, nếu công tử muốn hại ta, hà tất phải ra tay cứu giúp? Chỉ là tiểu nữ có chút hiếu kỳ mà thôi.”
Lục công tử chau mày, nhè nhẹ phe phẩy quạt, cười nói: “Ta tuy không sánh được với đại ca thông minh uyên bác, thi đỗ công danh làm quan triều đình, nhưng từ nhỏ ta cũng cùng đại ca đọc sách, bụng dạ cũng có chút chữ nghĩa. Đừng quên, những năm qua, gia nghiệp nhà họ Lục phần lớn do ta quản lý, sản nghiệp Lục gia khắp chốn Vũ Châu, Vũ Châu có chút động tĩnh nào mà ta không hay?”
“Ta chỉ nghe tin phủ Thông phán đêm qua bị trộm, liền đoán ra vài phần. Hôm nay đến Lan Quân Lâu của ngươi, chẳng qua là để nghiệm chứng suy đoán của ta mà thôi.”
“Thì ra là vậy. Không ngờ Lục công tử thần cơ diệu toán như thế, tiểu nữ thực sự bội phục.” Ta vội vàng nịnh nọt.
Ai ngờ, hắn bỗng thu lại nụ cười, tiến sát đến gần, nhìn thẳng vào mắt ta: “Chẳng lẽ trong mắt ngươi, chỉ có đại ca đầy tài học là kẻ có năng lực, còn ta chỉ là công tử bột, ăn chơi trác táng thôi sao?”
Ta thầm nghĩ, sao tự dưng lại quay sang chuyện này? Chỉ hỏi một chút thôi mà, sao lại lôi cả đại thiếu gia vào đây? Ta nào có nhắc đến đại thiếu gia chứ?
“Không phải, không phải. Chỉ là trước đây ta chưa hiểu rõ mà thôi. Mong Lục công tử rộng lượng bỏ qua, tha thứ cho tiểu nữ.”
“Hừ, trước kia trong mắt ngươi ngoài đại ca ra còn ai nữa đâu?”
“Không có đâu, khi đó ta làm việc tại Bác Nhã Viện, dĩ nhiên phải tận tâm với chủ nhân mà.”
Nghe vậy, Lục công tử mới đứng thẳng lại, nói: “Thôi đi nào.” Rồi tự mình quay bước đi trước.
Ta vội vã vỗ ngực, đi nhanh theo sau.
Khi về tới Lan Quân Lâu, từ xa đã thấy quan sai đang dán phong ấn lên cửa.
Ta cảm thán: “Quan phủ làm việc thật mau lẹ!”
Lục công tử nhìn Lan Quân Lâu bị phong kín, nói: “Vừa rồi ta tưởng ngươi sẽ nhờ ta giúp mở lại Lan Quân Lâu.”
Ta đáp: “Lan Quân Lâu lần này phạm phải lợi ích của kẻ quyền quý, tri huyện đại nhân đã nể mặt Lục gia mà tha cho ta, chỉ phong lâu, ta đã lấy làm mãn nguyện. Tử Quy tuy là nữ nhân yếu đuối, nhưng cũng biết phải biết ơn đáp nghĩa. Chuyện hôm nay đa tạ Lục công tử, sau này nếu có cơ hội, nhất định ta sẽ báo đáp.” Nói xong, ta cung kính cúi mình hành lễ.
Lục công tử cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn ta: “Mong rằng cô nương nhất định nhớ báo đáp, đừng quên đó nhé!”
“Ơ?” Ta thầm nghĩ, tình tiết này có gì đó sai sai, lẽ ra hắn phải nói “chuyện nhỏ, không đáng bận tâm” như trên phim mới phải chứ? Sao lại thành thế này?
Dù sao, ta cũng mau chóng thu lại vẻ mặt, đáp lễ một cách khiêm nhường: “Đương nhiên rồi.”
Lục công tử chỉ cười lớn hai tiếng, phe phẩy quạt rồi thong thả bỏ đi.
Khi về tới Lan Quân Lâu, Hồng Hạnh tỷ và Lý thúc đang lo lắng đứng chờ ta. Thấy ta bình an trở về, cả hai mừng rỡ không thôi.
Hồng Hạnh tỷ tỷ nắm tay ta hỏi han chuyện gì đã xảy ra, ta cũng kể lại sơ qua, chỉ lược bỏ phần quan phủ cấu kết với thương gia và âm mưu hãm hại.
Nghe xong, Hồng Hạnh tỷ tỷ giận dữ: “Tên trộm đáng chết, vô duyên vô cớ hại kẻ vô tội.”
Ta chỉ cười khổ, thầm nghĩ: “Nào có vô duyên vô cớ, chẳng qua là mưu toan có sẵn cả rồi.”
Lý thúc lại nhanh chóng nhận ra điều không ổn, liền hỏi: “Cô nương, theo như tình hình này, nếu tên trộm kia chưa sa lưới, tang vật chưa thu hồi, thì Lan Quân Lâu của chúng ta sẽ không thể mở cửa lại sao?”
Ta khẽ gật đầu.
Lý thúc hoảng hốt nói: “Vậy, vậy… chuyện này phải làm sao đây?”
Ta bình tĩnh đáp: “Lý thúc, thúc hãy nói rõ sự tình với mọi người trong lâu. Hiện tại ta không biết liệu có cơ hội xoay chuyển hay không, nhưng chuyện này ta thực sự vô lực. Thúc cứ bảo mọi người, ai muốn rời đi, có thể thanh toán lương rồi tìm đường khác. Ngay cả thúc cũng vậy.”
Lý thúc lập tức đáp: “Cô nương đừng lo, lão đây không phải hạng vong ân bội nghĩa. Lan Quân Lâu lâm nạn, lão ta sao có thể rời đi. Ta là người đầu tiên sẽ không bỏ đi đâu!”
Ta nghe mà lòng cảm động, nhưng vẫn nói: “Lý thúc, đừng nói vậy. Mọi người đều là người làm công. Nay Lan Quân Lâu bị phong tỏa, không thể kinh doanh, ta lấy gì để trả công cho mọi người đây? Chi bằng mỗi người tự tìm đường khác.”
Lý thúc mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn ngào nhưng vẫn cứng giọng: “Người khác ta không biết, nhưng ta mang ơn cứu mạng của cô nương. Đừng nói là không trả công, dù phải làm không công, ta cũng nguyện lòng.”
Rồi ông ấy lau nước mắt, nói tiếp: “Cô nương yên tâm, ta sẽ chuyển lời của cô tới mọi người.” Nói xong, ông quay người đi về phía hậu viện.
Khuyên nhủ xong Lý thúc, ta lại khuyên Hồng Hạnh tỷ về nhà nghỉ ngơi. Sau đó một mình ngồi trong đại sảnh, nhìn tòa lầu trống vắng và cửa lớn đóng chặt, lòng ta trào dâng cảm giác bất lực chưa từng có.
Ta từng nghĩ, khi rời khỏi Lục phủ, chỉ cần dựa vào sự cố gắng của bản thân, ta có thể sống một cuộc đời tốt đẹp. Ta sẽ làm chủ vận mệnh của mình. Ta thậm chí còn ngây thơ mơ tưởng, rằng mình có thể như bao nữ chính xuyên không khác, trở thành một huyền thoại. Nhưng giờ đây, mới chỉ bước đi đầu tiên, ta đã bị đè bẹp xuống đất, không còn cách nào nhúc nhích.
Thì ra, dù ở đâu, dù thuộc xã hội nào, cho dù ta có cái nhìn của người xuyên không, vẫn không thể không cúi đầu trước thời đại này. Suy cho cùng, ta chỉ là một vai nhỏ bé, một kẻ vô danh tiểu tốt, nào có sức mạnh gì để đối đầu với thời cuộc?
Ta cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Ta bước lên lầu hai, vào gian phòng chữ “Lan”, mở cửa sổ để gió lùa vào người. Sau đó, ta bị cảm lạnh.
Khi Lý thúc trở lại báo tin, ta đang lên cơn sốt. Ta uống liền hai ấm nước trắng lớn mới có chút tỉnh táo.
Lý thúc nói, tất cả người trong lâu đều không muốn rời đi, dù có khuyên thế nào cũng không lay chuyển được.
Ta hỏi: “Thúc có nói rằng ta không thể trả lương nữa không?”
“Đã nói rồi, nhưng mọi người đều như ta, dù không có lương cũng chẳng ai muốn bỏ đi.”