Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 6
Ta không thể kiềm chế được nữa, lao vào lòng bà. Ta không khóc òa như khi Hồng Hạnh tỷ tỷ rời đi, mà chỉ lặng lẽ vùi đầu vào lòng bà, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lý ma ma nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, giọng bà tuy nói với ta, nhưng nghe giống như bà đang tự nói với chính mình một cách bình thản:
“Ta sớm đã đoán được rồi. Từ khi con may cho ta chiếc áo cánh én, ta đã biết. Những đường kim mũi chỉ tinh tế, hoa thêu xuất sắc đến nỗi ta cũng phải thán phục. Ta đã xem qua chữ con viết, nét bút mềm mại, tinh tế, tựa mây bay nước chảy, thần vận hài hòa. Đừng nói là ta, ngay cả người dạy chữ cho con cũng chưa chắc viết được đẹp đến thế. Con thông minh như vậy, làm sao có thể là đứa vụng về, thô kệch như Vương ma ma nói được.”
“Ban đầu ta cũng không đoán ra, tại sao con lại cố ý giấu giếm tài năng của mình, đến làm một nha hoàn thô kệch. Giờ ta đã hiểu!”
“Con sợ mình sớm bị chủ nhân để mắt tới, rồi bị nâng làm thông phòng, hoặc bị ép theo hầu hồi môn, không cho con rời khỏi phủ, đúng không? Con đã sớm quyết tâm muốn rời đi, có phải không?”
Ta vẫn vùi đầu vào lòng bà, chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Lý ma ma tiếp tục:
“Con ngoài kia đã không còn thân thích, trong Lục phủ, dù là kẻ hầu người hạ, nhưng không lo đói ăn thiếu mặc, với tài năng của con, muốn sống tử tế cũng không khó. Nói cho ta biết, tại sao nhất định phải rời đi?”
Ta ngẩng đầu khỏi lòng bà, ngồi thẳng lên, nhìn bà mà hỏi:
“Ma ma, người còn nhớ Bích Đào không?”
“Bích Đào, dĩ nhiên là ta nhớ!”
“Người còn nhớ vì sao nàng bị bán khỏi phủ không?”
“Dĩ nhiên nhớ, nàng tự ý dâng lên thiếu gia chiếc túi thêu đôi uyên ương, bị phu nhân bắt gặp, nên bị phu nhân đánh hai mươi gậy rồi phát mại.”
“Ma ma, người thấy, phu nhân xử phạt Bích Đào như vậy có công bằng không?”
Lý ma ma khựng lại một chút, đáp:
“Bích Đào tuy có lỗi, nhưng phạt nặng như vậy quả là hơi quá. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến con?”
“Ma ma, người cũng biết lỗi của Bích Đào chẳng lớn gì, đánh một trận rồi chuyển khỏi Bác Nhã viện là đủ. Nhưng phu nhân lại cố tình phạt nặng và bán nàng đi, chẳng qua là muốn răn đe mọi nha hoàn trong Lục phủ, rằng ai dám có ý nghĩ vượt quá bổn phận thì Bích Đào chính là tấm gương trước mắt.”
Ta tiếp tục:
“Chỉ vì quấy rầy việc học của thiếu gia, động chạm tới lợi ích của chủ nhân mà không còn cơ hội nào, không còn tình nghĩa nào nữa, nàng bị bán đi không chút nương tay. Nếu một ngày nào đó ta phạm sai lầm, động tới lợi ích của chủ nhân, khiến chủ nhân không vui, ta sẽ trở thành Bích Đào thứ hai. Mà ta có thể phản kháng không? Ta có thể nói không sao? Không thể! Bởi ta là nô tỳ, ta không phải ta, ta chỉ là tài sản của chủ nhân, chẳng khác nào một chiếc chén, một chiếc bát trong tay họ.”
Ta nắm lấy tay Lý ma ma, tiếp tục nói:
“Ma ma, ta không muốn làm một chiếc chén, một chiếc bát. Ta muốn làm người, một người có thể tự chủ lấy số mệnh của mình, một người có thể tự quyết định cuộc đời mình!”
“Thông phòng, thiếp thất, trong mắt kẻ hầu là nửa chủ nhân, là chim sẻ hóa phượng hoàng, nhưng thực ra, đó cũng chỉ là nô tỳ cao cấp hơn một chút. Thân phận vẫn bị nắm trong tay người khác, muốn đánh thì đánh, muốn phạt thì phạt, muốn bán thì bán!”
Lý ma ma nhìn ta trân trối, lẩm bẩm:
“Ta không ngờ trong lòng con lại chứa đựng những suy nghĩ lớn lao như vậy. Nhưng con chỉ là một nữ nhân, không nơi nương tựa, rời phủ rồi con sống sao đây?”
Giọng bà run rẩy, mắt rưng rưng lệ. Ta siết chặt tay bà, mỉm cười nói:
“Ma ma cứ yên tâm, chủ nhân không thu tiền chuộc của ta, còn cho ta 10 lượng bạc. Cộng thêm số tiền ta dành dụm được bấy lâu nay, ta sẽ không bị đói đâu. Vừa rồi ta có gửi thư cho Hồng Hạnh tỷ, tỷ ấy và phu quân hiện đang mở một tiệm bánh ngọt trên phố. Ta sẽ đến nhờ tỷ ấy. Có tỷ ấy giúp đỡ, cộng thêm số bạc ta dành dụm, ta sẽ sống tốt thôi.”
Lý ma ma nhìn ta, dường như có cảm giác con cái trưởng thành không còn cần mẹ nữa, bà thở dài:
“Thôi được, nếu con đã có kế hoạch, thì cứ đi đi.”
Dường như nhớ ra điều gì, bà đứng dậy, đi đến tủ, lục lọi rất lâu, đến mức quần áo trong tủ bị vứt hết xuống đất. Cuối cùng, bà ôm lấy một chiếc hộp vuông vắn lớn chừng một thước.
Bà ôm chiếc hộp bước đến trước mặt ta, mở ra. Bên trong, một nửa là châu báu tinh xảo, nửa còn lại là vàng bạc được xếp ngay ngắn. Đây có lẽ là toàn bộ số tích góp của bà suốt đời.
Lý ma ma đẩy chiếc hộp về phía ta…
4.
Ngày thiếu gia thành thân, ta âm thầm rời khỏi phủ. Phía trước viện, người người tấp nập, tiếng cười nói, tiếng nhạc rộn ràng, không khí vô cùng náo nhiệt. Trong phủ, ai ai cũng ra trước viện hỗ trợ, chỉ có Lý ma ma và Hồng Mai, Lục Mai đưa tiễn ta.
Hôm qua, Trương ma ma đã kín đáo đưa cho ta một cây trâm bằng vàng ròng, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ. Ta cảm thấy quá quý giá, từ chối mãi, nhưng bà chỉ bảo:
“Bên ngoài cuộc sống chẳng dễ dàng gì so với trong phủ. Cây trâm này con cứ giữ lấy, nếu chẳng thể sống tiếp thì ít ra còn có thứ đổi lấy chút bạc mà dùng.”
Ta không thể từ chối, đành nhận lấy, rồi ôm bà một cái thật chặt. Ta có chút tiếc nuối vì Vương ma ma quá bận, lại ở cách xa, ta không tiện đến biệt viện của phu nhân để từ biệt bà.
Lý ma ma cùng Hồng Mai, Lục Mai tiễn ta ra tận cửa sau. Lý ma ma nắm tay ta, nước mắt rưng rưng, dặn đi dặn lại rằng ta phải tự chăm sóc tốt cho bản thân. Hồng Mai và Lục Mai đưa cho ta đôi giày tự tay thêu, nước mắt không ngừng rơi. Ta ôm chặt lấy họ, sau tám năm bên nhau, dù không có máu mủ, nhưng tình nghĩa như người thân. Họ đã sớm trở thành những người thân thiết nhất của ta trên thế gian này.
Ta lau khô nước mắt, an ủi họ:
“Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng dù ta đi đến đâu, mọi người mãi mãi là người thân yêu nhất của ta. Lý ma ma, ta đi đây, xin người nhắn với Vương ma ma rằng ta sẽ luôn nhớ bà ấy.”
Ta quay người chuẩn bị rời đi, bỗng nghe tiếng một nha hoàn gọi tên ta từ xa. Nàng thở hổn hển chạy đến trước mặt ta. Ta nhận ra, nàng là tiểu nha hoàn bên cạnh Vương ma ma. Nàng chưa kịp lấy lại hơi, đã vội đưa cho ta một chiếc vòng, giọng ngắt quãng:
“Đây là… là Vương ma ma bảo ta đưa cho ngươi.”
Ta cầm lấy chiếc vòng, vòng ngọc sáng bóng, một vật quý hiếm đã có từ lâu năm, hẳn là chiếc vòng Vương ma ma thường đeo. Ta hỏi:
“Tại sao Vương ma ma lại đưa nó cho ta? Bà có nhắn gì không?”
“Có. Vương ma ma bảo, nếu ngươi ra ngoài không sống nổi, hãy mang chiếc vòng này đến phố Trường Bình, phía tây thành, tìm hiệu thêu tên là Cẩm Tú Phường. Chủ tiệm là cố nhân của bà, nhìn thấy chiếc vòng này, bà ấy sẽ sắp xếp cho ngươi một công việc.”
“Ngoài ra, Vương ma ma còn bảo, tuy ngươi thêu thùa chẳng giỏi, lại ngốc nghếch vụng về, nhưng làm việc cũng chăm chỉ. Nếu không thể làm thợ thêu, thì làm tạp dịch cũng được, ít ra không đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ.”
Ta có thể tưởng tượng được Vương ma ma nói những lời này trong cơn giận dữ, nhưng bà vẫn lo lắng cho ta, sợ rằng ta không thể sống yên ổn bên ngoài, nên khổ tâm sắp đặt đường lui cho ta.
Ta cẩn thận cất chiếc vòng, nhờ tiểu nha hoàn chuyển lời cảm tạ đến Vương ma ma, rồi quay người bước ra khỏi cửa. Khi ngoảnh lại, ta thấy Lý ma ma vẫn đứng trong cửa, ánh mắt dõi theo ta, mãi đến khi cánh cửa dần dần khép lại, chẳng thể nhìn thấy họ nữa.
Ta ngước nhìn tòa đại viện nơi ta đã ở gần mười năm trời, tường đỏ ngói xanh, chạm trổ hoa văn, lộng lẫy vô cùng. Nhưng với ta, đây chỉ là một cái lồng son hào nhoáng, mà ta thậm chí còn chẳng phải là chim hoàng yến trong lồng, chỉ là một con chim sẻ xám nhỏ bé, không đáng kể mà thôi.
Vài ngày trước, khi quản sự dẫn ta đi đổi hộ tịch, hỏi ta có muốn đổi lại tên cũ hay không. Ta suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Không đổi nữa. Vẫn gọi là Tử Quy, nhưng thêm họ vào.”
“Họ của ngươi là gì?” quản sự hỏi.
Ta lặng im một chút rồi chậm rãi đáp:
“Ta, họ Dương!”
Từ hôm nay, ta là Dương Tử Quy!
Ta lần theo địa chỉ trong thư của Hồng Hạnh tỷ, tìm đến cửa hàng bánh ngọt của nàng và phu quân. Cửa tiệm nhỏ bé nằm khuất nơi góc phố, không dễ nhận ra. Một tiệm như vậy dĩ nhiên không phải nơi buôn bán tốt, nhưng bù lại tiền thuê rẻ.
Hồng Hạnh tỷ bày hàng ra trước cửa tiệm để thu hút sự chú ý của khách qua đường. Người đứng sau quầy chào khách hẳn là phu quân của nàng, một nam nhân chất phác, vạm vỡ. Hắn từ tốn chào mời:
“Đây là bánh hoa quế mới ra lò, công tử có muốn thử một chút không?”
“Đây là bánh mai hương, khắp con phố này chỉ có nhà ta mới có món này.”
“Ngon lắm, công tử cứ thử đi rồi sẽ biết.”
“Muốn mua một cân ư? Được thôi, công tử chờ một lát.”
“Công tử, đây là tiền thừa của ngài, ngài cầm lấy. Nếu thấy ngon, lần sau nhớ ghé lại.”
Ta bước lên phía trước, hắn chào hỏi:
“Tiểu thư, có phải đến mua bánh không? Cô muốn dùng món gì?”
“Xin chào, ta đến tìm Hồng Hạnh tỷ tỷ.”
“Cô là?”
“Ta là Tử Quy.”
Hồng Hạnh tỷ tỷ vội vã chạy ra từ trong nhà. Đã hơn một năm không gặp, nay nàng đã búi tóc theo kiểu phụ nhân, bớt đi nét kiều diễm của thiếu nữ, thay vào đó là phong thái chững chạc của một người vợ.
Hồng Hạnh nắm chặt tay ta, xúc động rơi nước mắt, nói không thành lời:
“Tử Quy, là muội thật sao? Không ngờ… không ngờ muội, muội lại rời Lục phủ sớm như vậy. Ta còn tưởng phải đợi thêm vài năm nữa.”
“Là ta đây, Hồng Hạnh tỷ. Ta ra khỏi phủ, lập tức đến tìm tỷ đấy.”
“Đừng nói tìm với chả không tìm. Muội là muội muội thân thiết của ta, người một nhà không cần khách sáo.”
Phu quân của nàng đứng bên, không nhịn được mà chen vào:
“Nương tử, mau mời tiểu thư vào trong ngồi.”
“Phải rồi, vào nhà, mau vào nhà.”
Hồng Hạnh tỷ lau nước mắt, vội kéo ta vào trong. Qua một hồi chuyện trò, ta đã hiểu rõ tình hình của nàng.