Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 5
3.
Thời gian trôi qua, khi chậu lan cuối cùng nở rộ, thì cũng là lúc tin vui từ quan phủ truyền tới: Đại thiếu gia không phụ lòng mong mỏi, đỗ hạng mười hai của nhị giáp. Toàn bộ Lục phủ chìm trong niềm vui hân hoan, lão gia và phu nhân không chỉ ban thưởng hậu hĩnh cho người trong Bác Nhã viện, mà ngay cả những viện khác cũng được thơm lây.
Thiếu gia chưa kịp trở về, nhưng bà mối đã chen chân làm cho ngưỡng cửa Lục phủ sắp mòn. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, lão gia và phu nhân cuối cùng quyết định chọn tiểu thư Thân Tử Nhược, con gái út của Thân gia, chánh quan của Ty Đề Hình Ngục, làm chính thất.
Mẫu thân của Thân tiểu thư là con gái út của con trai út của nhị đệ của tổ phụ Hoàng hậu đương triều, tuy rằng mối quan hệ qua mấy tầng thân thích mới tới, nhưng dẫu sao cũng dính dáng chút hoàng tộc. Còn tổ phụ của nàng, Thân lão đại nhân, từng là học quan ở Thái Học.
Trước khi đại thiếu gia vào kinh ứng thí, cũng từng nhận được sự chỉ giáo từ Thân lão đại nhân, có thể xem là nửa sư phụ. Huống chi, nhị ca của Thân tiểu thư hiện đang giữ chức quan trong Đô Sát Viện ở kinh thành, tiền đồ rạng rỡ. Có được gia thế này làm hậu thuẫn, con đường làm quan của thiếu gia thật sự sáng ngời trước mắt.
Chỉ là, Thân Tử Nhược nổi tiếng là người thân thể yếu nhược, tiểu thư khuê các mỏng manh, ra ngoài phải có ba, năm người hầu đi theo kẻo nắng chiếu ốm, mưa giọt cảm, đi bộ lâu chút cũng sợ ngã quỵ.
Tuy nhiên, Thân tiểu thư cũng nổi danh là mỹ nhân, người ta đồn rằng nàng có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, dung mạo như trầm ngư. Chính vì thân thể yếu đuối, nàng lại có thêm phần uyển chuyển, yếu mềm tựa liễu yếu đón gió, ai thấy cũng thương xót. Người đời còn gọi nàng là “Thân Tây Tử.”
Khi phu nhân kể chuyện hôn sự này với đại thiếu gia, hắn chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi cung kính đáp:
“Mọi sự xin theo mẫu thân làm chủ!”
Phu nhân hiểu Thân tiểu thư sức khỏe không tốt, sợ rằng sau này khó lòng sinh dưỡng, sẽ làm thiếu gia thiệt thòi, bèn hỏi:
“Con có thích ai không? Nếu gia thế không cao, ta có thể tìm về làm thiếp cho con.”
Đôi mắt của thiếu gia khẽ động, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhẹ nhàng đáp:
“Mẫu thân lại đùa rồi, từ nhỏ con đã chăm chỉ đọc sách, lấy việc chấn hưng Lục gia làm trọng, không dám chểnh mảng chút nào. Ngoài Trương ma ma và một tiểu nha hoàn theo hầu bên cạnh, con nào có tiếp xúc với cô nương nào khác.”
Phu nhân nghe vậy, dường như nhớ ra điều gì, liền nói:
“Tiểu nha hoàn? Con nói là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh con, tên là gì nhỉ?”
“Bẩm mẫu thân, nàng gọi là Tử Quy.”
“Phải rồi, đúng là con bé đó! Nha đầu này vào viện của con hai năm trời mà không biết mặt chủ nhân là ai. Thật buồn cười!”
“Ta thấy con bé đó không tồi, làm việc cẩn trọng, tính tình thì thật thà, hiền lành, lại khiến người ta an tâm. Hay là ta nâng nó thành thông phòng trước, đợi vài năm nữa sinh cho con một hai đứa con trai rồi sẽ nâng lên làm thiếp, con thấy sao?”
Ánh mắt của đại thiếu gia lóe lên một tia sáng khó nhận ra, nhưng hắn vẫn cung kính đáp:
“Mọi sự xin mẫu thân làm chủ.”
Khi phu nhân truyền gọi, ta đang ở trong sân phân gốc lan. Trương ma ma vội vã kéo ta vào phòng, thay cho ta một bộ y phục mới, còn cài lên tóc ta một chiếc trâm bộ dao quý giá, được khảm mã não đỏ và ngọc trai.
Ta có chút không thoải mái, trong lòng bất an bèn hỏi Trương ma ma có chuyện gì xảy ra, sao lại đột nhiên ăn vận long trọng như thế này? Trương ma ma chỉ cười, đáp:
“Là chuyện tốt, con cứ đến thì sẽ rõ.”
Ta theo Trương ma ma đến phòng của phu nhân, thấy đại thiếu gia cũng đang ngồi ở đó, Vương ma ma thì đứng hầu bên cạnh. Ta cúi đầu hành lễ, cung kính thỉnh an phu nhân và thiếu gia.
Phu nhân nhìn chiếc trâm trên đầu ta, cười rất hài lòng.
“Ngày đầu gặp ngươi, ngươi chỉ là một nha đầu đen nhẻm, gầy còm. Nay dáng vóc đã phát triển, mặc bộ y phục lụa màu lam này, cài chiếc trâm mã não đỏ, khí chất cũng đã khác đi nhiều, đúng là một tiểu mỹ nhân.”
Ta tự biết mình dung mạo không tệ, tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng ngũ quan đoan chính, lớn lên cũng có nước da trắng trẻo.
Nếu ăn vận kỹ lưỡng, cũng có thể coi là thanh tú, nhã nhặn. Nhưng lời khen của phu nhân không làm ta vui vẻ lâu, bởi ngay sau đó, câu nói của người như hất một chậu nước lạnh lên người ta:
“Ngươi hầu hạ bên cạnh thiếu gia, vốn là người trung hậu, siêng năng. Hôm nay, ta làm chủ cho ngươi, sẽ cho ngươi nở mặt, nâng thành thông phòng. Chờ thiếu phu nhân vào cửa, ngươi hãy cẩn thận hầu hạ. Nếu sau này sinh được con trai, ta sẽ nâng ngươi thành thiếp.”
Bấy giờ ta mới hiểu vì sao Trương ma ma khi thay y phục cho ta sắc mặt kỳ lạ, vì sao Vương ma ma nhìn ta ánh mắt phức tạp, và vì sao trong căn phòng này mọi ánh mắt đều mang theo nhiều cảm xúc: người thì ngưỡng mộ, kẻ thì chúc mừng, nhưng đa phần lại là ghen tỵ.
Phải rồi, ta chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, vốn không có gì nổi bật, vậy mà lại được phu nhân và thiếu gia để mắt tới, được đối xử ưu ái như thế này.
Nay thiếu gia trở về sau khi đỗ cao, bao nhiêu kẻ nhắm tới, cuối cùng lại để ta nhặt được lợi lớn.
Nhưng… ta không hề mong muốn điều đó!
Vương ma ma thấy ta đứng ngây người, liền lên tiếng:
“Đứa trẻ này cao hứng đến nỗi ngốc rồi, sao lại quên tạ ơn phu nhân?”
Ta bừng tỉnh, trong đầu hàng ngàn suy nghĩ lướt qua. Cuối cùng, ta cắn chặt răng, cúi đầu lạy phu nhân ba cái thật nặng, sau đó ta quỳ rạp xuống đất, giọng run run không thể kìm nén:
“Phu nhân, Tử Quy xin được chuộc thân!”
Lời ta vừa dứt, cả phòng lặng như tờ. Phu nhân đứng chết trân tại chỗ, gương mặt thiếu gia từ trước tới giờ vẫn bình tĩnh, nay cũng thoáng hiện vẻ cứng ngắc. Trương ma ma vội vàng quỳ xuống bên cạnh ta, nhéo tay ta một cái, rồi nhỏ giọng nói:
“Con điên rồi sao? Nói cái gì ngớ ngẩn vậy!” Rồi bà quay sang cầu xin phu nhân tha thứ cho ta.
Phu nhân sau giây phút sững sờ, ta có thể cảm nhận được cơn giận dữ bị người đè nén. Dù vậy, để giữ phong thái chủ mẫu, người vẫn hỏi:
“Ngươi nói thật lòng chứ?”
“Bẩm phu nhân, là thật lòng!”
“Vậy ngươi muốn rời phủ, chẳng lẽ cảm thấy làm thông phòng cho con trai ta là chuyện thiệt thòi hay sao?”
Ta run rẩy, biết rằng ở thời đại này, một nha hoàn như ta, mạng sống nhẹ tựa cỏ cây. Chủ nhân muốn đánh hay bán đều do ý họ. Nhưng ta vẫn cắn chặt răng, đáp:
“Bẩm phu nhân, Tử Quy chỉ là một con chim sẻ nhỏ, thiếu gia lại là kỳ lân trong trời đất. Từ khi vào phủ, ta đã thuộc lòng gia quy, làm kẻ hầu thì phải biết giữ bổn phận, không được sinh lòng vọng tưởng. Thiếu gia là chủ nhân của ta, ta chưa từng dám mơ mộng viển vông.”
Phu nhân nhìn sang thiếu gia, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt không đổi bà tiếp tục nói:
“Đã vậy, ngươi có thể từ chối. Nhưng sao lại nhất quyết muốn rời phủ? Theo ta biết, ngươi đã không còn thân nhân nào trên đời.”
“Bẩm phu nhân, Tử Quy vào phủ từ năm tám tuổi, từ đó đến nay chưa một lần bước chân ra ngoài. Ta từng nghe các ma ma lớn tuổi nói về thế giới ngoài kia, rằng non sông bao la, cảnh sắc tươi đẹp, bốn mùa mỗi mùa đều có phong vị riêng, thật khiến người ta ao ước. Là phận nô tài, ta không đáng sinh ra lòng mong mỏi, nhưng trong thâm tâm vẫn muốn một lần được ngắm nhìn thế gian. Huống chi, sau khi thiếu gia thành thân, có thiếu phu nhân bầu bạn bên cạnh, phu thê hòa hợp, sớm có con đàn cháu đống. Nếu ta còn ở lại, chỉ sợ khiến thiếu phu nhân không vui.”
Phu nhân cười khẩy, giọng đầy giễu cợt:
“Không ngờ ngươi lại có chí lớn như thế!” Bà định nói thêm, nhưng đại thiếu gia bỗng nhiên lên tiếng:
“Mẫu thân, nàng nói có lý. Nếu tân nương vào cửa mà thấy con chưa cưới đã có thông phòng, truyền ra ngoài e rằng không tốt cho gia phong.”
“Huống chi, nàng đã chăm sóc con chu đáo suốt những năm qua. Nhờ có chiếc đệm len nàng khâu mà con mới chịu được cái lạnh ba ngày trong phòng thi. Chi bằng chúng ta tác thành cho nàng, để nàng được tự do.”
Phu nhân thấy thiếu gia đã lên tiếng, nhớ đến những năm qua ta luôn an phận thủ thường, cũng không nói gì thêm. Bà sai Vương ma ma lấy mười lượng bạc đưa cho ta:
“Thiếu gia đã nói thế, nay ta để ngươi ra đi. Nghĩ đến công lao trung thành của ngươi, ta cho ngươi mười lượng bạc, coi như kết thúc một mối tình chủ tớ.”
Ta nhận lấy bạc, hiểu rằng ý phu nhân là đã quyết, từ nay ta và Lục phủ không còn quan hệ gì. Ta cúi đầu thật sâu:
“Tử Quy xin tạ ơn phu nhân!”
Khi ta trở về Bác Nhã viện, Lý ma ma đã sớm nghe tin, liền sai Hồng Mai đến gọi ta qua. Lúc này, mặt trời đã khuất bóng, ánh hoàng hôn chiếu qua khung cửa sổ, xuyên qua lớp giấy mỏng tựa cánh ve, rọi xuống nền nhà đen nhánh.
Lý ma ma ngồi dựa lưng vào chiếc sập nhỏ bên cạnh bàn trà, quay lưng về phía cửa sổ. Bà không thắp đèn, ánh sáng từ phía sau khiến ta không nhìn rõ nét mặt của bà, chỉ thấy bà im lặng ngắm nhìn ta từ ngoài cửa đi vào.
Ta không biết phải mở lời thế nào, chỉ đành quỳ sụp xuống trước mặt bà, không nói lấy một lời. Ta nghĩ chắc hẳn mình đã làm bà thất vọng rồi. Lý ma ma ắt hẳn rất giận ta, dù bây giờ bà có đánh ta, ta cũng chẳng dám than oán.
Lý ma ma nhìn ta quỳ dưới đất rất lâu, rồi thở dài một tiếng:
“Đứng lên đi, đất lạnh, coi chừng hỏng đầu gối mất!”