Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 2
Vương ma ma nặng nề gõ lên đầu ta, mắng:
“Con nha đầu không biết lễ nghi! Trước mặt phu nhân, ngươi không hành lễ, lại đi quỳ trước ta làm gì?”
Lúc đó, ta mới nhận ra bên cạnh Vương ma ma có một vị phụ nhân dung mạo diễm lệ, vận một chiếc áo màu tím thêu hoa chìm, bên ngoài khoác một chiếc áo dài lụa tơ tằm màu nguyệt bạch, bên dưới là chiếc váy xếp ly màu hồ lam thêu chỉ vàng. Trên đầu người đội bộ trang sức vàng khảm ngọc lục bảo, trông vừa cao quý, vừa trang nhã. Khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ càng của người nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ uy nghiêm ẩn giấu. Thì ra, đây chính là phu nhân của Lục phủ.
Ta vội vàng dập đầu trước phu nhân, khẩn thiết xin lỗi:
“Nô tỳ nhất thời hoảng loạn, thất lễ trước mặt phu nhân, xin phu nhân trách phạt!”
Vương ma ma vội vàng quỳ xuống cầu xin tha tội:
“Phu nhân, là do lão nô không dạy bảo tốt nha đầu này. Nể tình đây là lần đầu phạm lỗi, hơn nữa cũng chỉ vì lòng tốt, xin phu nhân nương tay, tha cho nó lần này. Lão nô sẽ trở về dạy dỗ, trừng phạt nó nghiêm khắc.”
Lục phu nhân không đáp lời Vương ma ma, chỉ nhìn ta, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Ngươi là nha hoàn của viện nào?”
Ta cúi đầu kính cẩn đáp:
“Bẩm phu nhân, nô tỳ là nha hoàn của Bác Nhã viện.”
“Bác Nhã viện? Nếu là người của Bác Nhã viện, tại sao không cầu xin đại thiếu gia bên cạnh ta, mà lại đi cầu xin Vương ma ma?”
Ta liếc nhìn hai thiếu niên đang đứng bên phu nhân, dáng vóc tương đồng, khuôn mặt cũng có nét giống nhau. Có lẽ một người là đại thiếu gia, người còn lại là nhị thiếu gia, trưởng tử của nhị lão gia, chỉ kém đại thiếu gia hai tháng tuổi.
Hai vị thiếu gia dường như vừa từ học đường trở về, cả hai đều mặc trường bào xanh trắng của học viện, thư đồng đứng cạnh mang theo những túi xách nặng trĩu. Thoạt nhìn, hai người như huynh đệ sinh đôi.
Chỉ khác ở chỗ, một thiếu niên có đôi mắt trầm tĩnh, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, đứng nghiêm trang. Còn người kia thì nét mặt tươi cười, đôi mắt khẽ cong lên, khóe miệng nhếch nhẹ, hai lúm đồng tiền thoáng hiện.
A, ta có thể nói rằng ta chưa từng gặp thiếu gia được không? Làm sao ta biết ai là ai?
Phu nhân thấy ta đứng sững, ánh mắt lấp lóe vẻ bối rối, nhìn quanh hai thiếu niên bên cạnh người, khuôn mặt ngơ ngác đầy hoang mang, cứng họng không đáp được. Phu nhân đột nhiên bật cười:
“Chẳng lẽ ngươi không nhận ra chủ nhân của mình sao?”
Ta đành cắn răng, lấy hết can đảm đáp:
“Bẩm phu nhân, nô tỳ chỉ là nha đầu quét dọn trong Bác Nhã viện. Lý ma ma dạy rằng chúng nô tỳ không được phép xuất hiện trước mặt thiếu gia, để tránh quấy rầy việc học của người, cho nên nô tỳ chưa từng có cơ hội gặp thiếu gia.”
“Vậy tại sao ngươi không lén gặp?”
“Bẩm phu nhân, Lý ma ma nói, như vậy là không hợp với quy củ. Nô tỳ không dám!”
“Ngươi đã ở Bác Nhã viện bao lâu rồi?”
“Bẩm phu nhân, nô tỳ đã ở đây hai năm rưỡi.”
“Hai năm rồi sao? Haha, tốt!” Phu nhân che miệng cười nhẹ vài tiếng, rồi quay sang Vương ma ma nói:
“Ngươi dẫn nha đầu này đi mời đại phu. Sau đó đến phòng kế toán lấy hai lượng bạc mang về cho Lý ma ma, nói rằng bà ấy đã vất vả nhiều rồi, bảo bà ấy tĩnh dưỡng cho tốt.”
Ta vội vàng theo chân Vương ma ma ra ngoài tìm đại phu, chẳng để tâm đến tiếng cười đùa từ phía sau truyền lại.
Đây là lần đầu tiên ta bước chân ra khỏi phủ, lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài Lục phủ. Rẽ phải ra khỏi cổng phủ khoảng ba trăm mét, con đường phía trước trải dài với hai bên là những hàng quán san sát, người bán hàng rong rao bán ầm ĩ, một khung cảnh náo nhiệt và tràn đầy sức sống.
Ta chợt ngẩn người ra, đã bao lâu rồi ta không nhìn thấy cảnh tượng sầm uất như thế này?
Ta suýt quên mất rằng mình đã xuyên không đến đây. Từ một thế giới đầy những tòa nhà cao tầng, giao thông thuận tiện, mạng lưới công nghệ phát triển vượt bậc; một thế giới đầy những cô gái với đôi chân thon dài, những chàng trai mặc áo phông ngắn tay, nơi mà mọi người đều bình đẳng, không có sự phân biệt đẳng cấp hay nô lệ.
Ta suýt quên mất, rằng ta vốn không phải là một nha hoàn, mà là một sinh viên đại học ở thế giới hiện đại.
Khi sự kiện xuyên không, điều hiếm có này xảy ra với ta, ta không hề cảm thấy vui mừng hay hào hứng đón nhận thách thức. Ta chỉ mong sao có thể sống tốt trong thế giới này.
Ta phải sống thế nào đây? Không phải là liều lĩnh đối đầu với thế giới hay xã hội này, mà là nhận rõ thực tại, hiểu rõ thân phận và tình cảnh của mình, giữ gìn bổn phận, hòa nhập hoàn toàn vào thế giới này. Chỉ có như vậy, ta mới có thể sống yên ổn.
Ta cùng Vương ma ma mời đại phu trở về. Bệnh tình của Lý ma ma đã được kiểm soát, nhưng từ nay về sau bà ấy không thể quá lao lực.
Mỗi ngày, ngoài việc làm xong bổn phận của mình, ta còn nấu thuốc cho Lý ma ma, rồi ngồi trò chuyện với bà ấy. Lý ma ma thường ngồi trên ghế ngoài cửa, nhìn ta và nói chuyện, khuôn mặt luôn nở nụ cười hiền hòa.
Ta cảm thấy những ngày như vậy thật tốt. Mỗi ngày đều có việc để làm, không phải lo thiếu ăn thiếu mặc, lại có người yêu thương mình ở bên cạnh. Lòng ta cảm thấy ấm áp, thời gian trôi qua yên bình, thật không gì sánh bằng.
Lý ma ma vì sức khỏe không tốt nên không thể tiếp tục may áo quần cho chúng ta. Mùa đông đã gần kề, ta thấy áo đông trong phủ không đủ ấm, bèn lấy tấm vải thượng hạng mà chủ nhân ban thưởng dịp năm mới, cẩn thận cắt may, làm cho bà ấy một chiếc áo chần bông màu đỏ thẫm, thêu hình chim hỉ thước.
Lý ma ma sờ vào chiếc áo, không tin rằng đó là do ta làm.
“Thật sự là con may sao?”
“Vâng, đúng ạ.”
“Con thêu hình chim hỉ thước này sao?”
Ta gật đầu đáp.
“Con có tay nghề như vậy, sao lúc trước lại bị phân đến đây làm nha đầu thô kệch?”
Ta lè lưỡi, khoác lấy cánh tay bà ấy, dựa đầu vào lòng bà mà làm nũng:
“Chẳng phải vì con có duyên với người sao, nên mới được gặp một ma ma tốt như thế này. Người bảo có phải không?”
Bà ấy cười, vỗ nhẹ vào ta hai cái:
“Con bé này!”
Rồi ôm chặt ta vào lòng.
Tháng Giêng vừa qua, trong sân những cành mai đỏ còn chưa kịp nở hoa, ta đang sắc thuốc cho Lý ma ma thì chợt nhũ mẫu của thiếu gia – Trương ma ma, bước vào sân, nói với ta và Lý ma ma rằng, phu nhân đã nâng ta lên làm nha hoàn nhị đẳng bên cạnh thiếu gia.
Ta kinh ngạc không nói nên lời. Sao có thể? Ta chỉ là một nha hoàn vô danh, sao lại lọt vào mắt phu nhân được?
Hơn nữa, trong viện đã có hai nha hoàn nhị đẳng là Hồng Hạnh và Bích Đào, hai người ấy làm việc rất tốt, cớ sao lại đề bạt ta…
Khoan đã, Hồng Hạnh và Bích Đào, chẳng lẽ…
Ta ngẩng đầu nhìn Trương ma ma.
Trương ma ma gật đầu, rồi giải thích:
“Bích Đào đã lén lút đưa túi thơm cho thiếu gia, trên đó thêu một đôi uyên ương, vừa vặn bị phu nhân bắt gặp. Phu nhân đã ra lệnh đánh nàng ta hai mươi trượng, sau đó gọi người môi giới đến bán nàng đi.”
Ta sững sờ, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng rằng mạng người trong thế giới này mong manh như cỏ rác.
Những nha hoàn bị nhà họ Lục bán đi, kết cục chắc chắn không tốt đẹp gì.
“Nhưng tại sao lại nâng ta lên, Xuân Mai tỷ tỷ và Hồng Mai tỷ tỷ đến Bác Nhã viện còn sớm hơn ta kia mà?”
“Ngươi còn nhớ lần trước ngươi ra ngoài để mời đại phu cho Lý ma ma, rồi gặp phu nhân không?”
Ta gật đầu, sao có thể quên được, lúc đó ta sợ muốn chết.
Trương ma ma tiếp tục:
“Lần ấy, phu nhân thấy ngươi đã ở Bác Nhã viện hai năm mà vẫn không biết thiếu gia là ai, cảm thấy thú vị, liền hỏi Vương ma ma. Bà ấy nói rằng ngươi ngày thường làm việc cẩn thận, biết giữ bổn phận, chưa từng vượt quá quy củ. Vậy nên khi Bích Đào phạm lỗi, phu nhân đích thân chỉ định ngươi lên thay thế vị trí của nàng.”
Giờ thì ta đã hiểu. Hóa ra vì ta quá ngốc nghếch mà lọt vào mắt xanh của phu nhân, đặt ta bên cạnh thiếu gia hẳn sẽ khiến mọi việc yên ổn hơn.
Ta nũng nịu níu lấy Lý ma ma, nói ta không muốn đi.
Lý ma ma gõ nhẹ lên đầu ta rồi bảo:
“Lệnh của phu nhân đã ban xuống, không muốn đi cũng phải đi. Con là đứa trẻ ngoan, ta vốn không có gì phải lo lắng, nhưng vẫn muốn nhắc nhở con một câu: phải biết giữ bổn phận, không được sinh lòng vọng tưởng. Nhớ kỹ, nhớ kỹ!”
Ta gật đầu, nói:
“Con nhớ rồi. Người cứ yên tâm, con nhất định sẽ không phạm sai lầm đâu.”