Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 19
Ta tò mò, hai người đã đến trước mặt chúng ta, nhìn thấy Đỗ Vũ và Tử Quyên, liền cung kính chào:
“Chào Đỗ di nương, chào Quyên di nương.”
Sau khi Đỗ Vũ giới thiệu ta với họ, hai người cũng cung kính chào ta rồi rời đi.
Đỗ Vũ nói với ta, thiếu niên áo lam là con trai của nàng, tên là Lục Tư Quy. Vì phu nhân không có con, nên khi vừa sinh ra, Tư Quy đã được ghi vào danh nghĩa của phu nhân. Còn thiếu niên áo xanh là trưởng tử của nhị thiếu gia, tên là Lục Tử Hàn.
Vừa trò chuyện, chúng ta vừa bước ra ngoài. Đi qua khu vườn, một làn gió nhẹ thổi qua, mùi hương lan tươi mát lan tỏa khắp nơi.
Ta cười, nói:
“Không ngờ giữa kinh thành mà còn thấy nhiều hoa lan thế này, quả là gia đình danh gia vọng tộc.”
Đỗ Vũ đáp:
“Hôm nay trời đẹp, chắc tiểu đồng đã mang lan từ nhà kính ra phơi nắng. Đây là bảo vật trong lòng lão gia, nhiều năm trước chính tay lão gia mang từ Vũ Châu về. Nghe nói do một cố nhân tặng, mấy chục năm qua, đến cả chậu hoa cũng chưa từng đổi. Cũng thật không biết cố nhân đó là ai mà được lão gia trân trọng đến vậy.”
“Tử Quy tỷ tỷ, muội biết tỷ thích lan hoa, có muốn đi ngắm thử không?”
Ta đáp:
“Thôi, đã là bảo vật trong lòng lão gia, sao ta có thể mạo phạm. Ta nên về nhanh để nói với Tư Quân về chuyện hôn sự. Hai đứa cũng bảo trọng nhé.”
Hôn sự của Tư Quân được định vào tháng giữa mùa hè, ngày rằm.
Việc chuẩn bị cho lễ cưới rất chu đáo, ta còn đặc biệt mời gia đình Hồng Hạnh tỷ tỷ từ Vũ Châu lên kinh thành dự lễ, nhân tiện mang theo đầu bếp và thợ làm bánh của Lan Quân Lâu.
Ngày cưới, cả phủ rợp trong sắc đỏ, từ hồng trướng, chữ hỷ đỏ, đèn lồng đỏ, tất cả đều treo khắp viện. Thảm đỏ trải từ chính đường ra tận cửa lớn.
Tư Quân mặc hỷ phục đỏ tươi, cưỡi ngựa cao to, dẫn theo tám người khiêng kiệu rước dâu, hớn hở đến đón tân nương. Trên phố đông người chen chúc xem náo nhiệt, ta cho người chuẩn bị một rổ tiền đồng, rải cho lũ trẻ và ăn xin, thêm chút vui mừng.
Tân nương đội khăn trùm đầu đỏ, dáng người yểu điệu thướt tha. Ta ngồi ở vị trí chủ tọa, dưới ánh mắt ngưỡng mộ và lời chúc phúc của mọi người, bình thản nhận lễ của đôi tân nhân.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ngày đại thiếu gia thành thân năm ấy, ta rời khỏi phủ họ Lục. Chớp mắt, ta và đại thiếu gia đều đã trở thành cha mẹ, còn kết thân với nhau.
Sáng hôm sau, Tư Quân dẫn tân nương Lục Niệm đến kính trà cho ta.
“Mẹ, con dâu xin dâng trà cho người.”
Ta nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, rồi đưa cho nàng một bao lì xì, kéo nàng lại gần, ngắm nhìn kỹ lưỡng.
Lục Niệm dung mạo tuyệt sắc, bảy phần giống mẹ, kế thừa vẻ đẹp của Lục phu nhân, chỉ có đôi mắt là giống Lục đại nhân. Nhưng ánh mắt của nàng không sâu lắng và điềm đạm như cha nàng, mà lại thêm phần linh hoạt, ngây thơ.
Ta nắm lấy tay nàng, trượt chiếc vòng ngọc trên tay mình vào tay nàng. Nàng từ chối không nhận, ta nói:
“Niệm Niệm, mẹ ta mất sớm, mẹ cũng không phải là tiểu thư khuê các, tất nhiên cũng chẳng có gì gọi là của hồi môn truyền lại cho con dâu. Chiếc vòng này, là do một vị trưởng bối tặng mẹ từ thuở xưa, không phải vật quý giá gì, chỉ coi như chút tâm ý thôi.”
Lục Niệm nhìn qua Tư Quân, thấy Tư Quân nhẹ nhàng gật đầu, nàng mới nhận lấy.
Có lẽ vì mẹ đẻ bệnh tật quanh năm, lại không có con cái. Mới đến Dương phủ, Lục Niệm có vẻ rụt rè và không yên tâm.
Ta quả thật yêu thích đứa con dâu này. Tư Quân bận rộn, ta bèn bảo Tư Văn đưa nàng đi dạo chơi, hoặc là ra ngoại ô kinh thành ngắm hoa leo núi, hoặc là ra phố mua sắm. Dẫu sao, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười mấy tuổi, qua mấy ngày, tính tình dường như thay đổi hẳn, trở nên hoạt bát, tươi vui hơn nhiều.
Một ngày nọ, ta đang cùng Tư Văn và Niệm Niệm ở trong vườn phân cây lan, thì quản gia hớt hải đến bẩm báo, nói có người đến cầu hôn cho tiểu thư, còn nói đó là cố nhân của ta.
Từ sau khi hôn sự của Tư Quân xong xuôi, ta đã suy nghĩ về chuyện hôn sự của Tư Văn.
Ban đầu, ta định về Vũ Châu, tìm một gia đình trong sạch và có quan hệ quen biết, nhưng giờ Tư Quân làm quan ở kinh thành, nếu quay về Vũ Châu, e rằng phải chia lìa cốt nhục.
Thế nhưng nếu ở kinh thành mà lo liệu hôn sự, chúng ta không thân quen ai, chỉ dựa vào miệng lưỡi của mối lái, khó mà biết rõ gia cảnh đối phương. Nếu chẳng may bị kẻ xấu lợi dụng, chẳng phải sẽ hại cả đời của Tư Văn hay sao?
Lúc này nghe có người đến cầu hôn, lại là cố nhân, ta không dám chậm trễ, vội thay y phục rồi bước ra.
Vừa vào chính sảnh, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc cùng một tiếng gọi đã lâu không nghe:
“Tiểu Quy Quy, lâu quá không gặp!”
Không phải là Tô Thanh Thanh thì còn ai vào đây.
Ta bực bội trợn mắt, nói với nàng:
“Tỷ thu lại chút đi, còn có người ở đây nữa đó.”
Nàng mới thôi cười, nói:
“Phải rồi, hôm nay là đến lo việc đại sự mà.” Nói xong, đẩy hai người bên cạnh ra.
Một người là nhị thiếu gia, Lục công tử, người còn lại chính là thanh niên ta từng thấy ở hoa viên nhà họ Lục hôm trước, tên là Lục Tử Hàn, có vẻ là con trai của Lục công tử.
Ta nhìn Lục công tử, nhiều năm không gặp, trên mặt hắn không chút dấu vết của phong sương, tóc cũng chưa bạc sợi nào, chỉ có thêm bộ râu, trông chững chạc hơn đôi chút. Ta cúi người thi lễ, nói:
“Lục công tử mạnh khỏe.”
Hắn ôm quyền đáp lễ:
“Tử Quy, đã lâu không gặp.”
Sau khi lần lượt hành lễ và an tọa, Tô Thanh Thanh là người mở miệng trước:
“Tiểu Quy Quy, hôm nay chúng ta tới đây là để lo việc chính. Ngươi nhìn xem, đứa trẻ này, tướng mạo tuấn tú, học vấn không phải hạng tầm thường, thi cử đỗ đạt chỉ là chuyện sớm muộn. Ta mấy ngày trước gặp tiểu thư nhà ngươi ở ngoại ô kinh thành, nhan sắc mỹ miều, khí chất thanh cao, nghe Niệm nhi nhắc tới cũng khen ngợi hết lời. Sao, gả tiểu thư nhà ngươi cho cháu trai của ta thế nào?”
Ta vốn đã ngạc nhiên vì sao Tô Thanh Thanh lại cùng Lục công tử đến đây, nghe đến đây không nhịn được mà hỏi:
“Khoan đã, cháu trai? Các ngươi… chuyện này là thế nào?”
Tô Thanh Thanh chỉ vào Lục công tử, nói:
“Mẹ ta và mẹ nó là tỷ muội ruột, nó là biểu đệ của ta, con trai nó không phải là cháu trai ta thì là gì?”
Lúc này ta mới thực sự ngạc nhiên đến không thốt nên lời. Hèn gì năm xưa Tô Thanh Thanh, một phu nhân nhà quan lại quyền quý, lại muốn kết giao với ta, e rằng trong đó ít nhiều có sự ảnh hưởng của nhà họ Lục.
Lục công tử cất lời:
“Tử Quy, ta đã mang con trai đến đây, ngươi xem thử có hợp ý ngươi và tiểu thư nhà ngươi không, nếu được, chúng ta định luôn hôn sự.”
Sao mà trực tiếp thế này?
Thấy ta còn lưỡng lự, hắn lại nói:
“Sao, lẽ nào ngươi chê con trai ta?”
“Không không không, không phải, chỉ là ta cảm thấy nhà họ Lục cao sang quyền quý, nhà ta nhỏ bé thật không xứng mà thôi.”
Ta vội vàng xua tay.
“Ngươi lo rằng tiểu thư nhà ngươi về nhà ta sẽ chịu thiệt thòi? Sợ người khác khinh thường vì nàng xuất thân từ gia đình nhỏ ?”
Ơ… ta muốn nói là ngươi nói trúng tim đen rồi đó. Nhưng mặt ngoài vẫn giữ nụ cười, đáp: