Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 18
Nghe xong, Tư Quân mới ngẩng đầu lên, lắc mạnh, đáp:
“Mẹ hiểu lầm rồi, con vốn định nói chuyện này với người mà, chỉ là con đang suy nghĩ cách nào để nói thôi.”
Nó chậm rãi kể lại cho ta nghe, hóa ra, sau khi lên kinh ứng thí, trong một lần tình cờ, được một vị đại nhân để mắt đến, mời vào phủ để tiện bề ôn tập, trong thời gian đó, được vị đại nhân chỉ dạy, giúp đỡ rất nhiều.
Trong lúc ở lại phủ, nó đã gặp một vị tiểu thư yểu điệu. Khi ấy, nàng đơn thân độc mã, gắng sức hái nhành mai xuân trên cao, nhưng vì dáng vóc nhỏ nhắn, không sao với tới. Nó bèn ra tay giúp đỡ.
Nàng cảm tạ Tư Quân, rồi ôm nhành mai mà đi, chỉ là ánh mắt nàng nhìn hoa mai, dịu dàng như dòng nước xuân, khẽ khàng mà gợn sóng trong lòng nó. Nhưng khi ở trong phủ người khác, nó không tiện hỏi han gì về nàng, dù trong lòng xao xuyến, cũng chỉ có thể thở dài than một câu: “Có duyên nhưng không phận.”
Ai ngờ, sau khi nó đỗ đạt, vị đại nhân ấy lại có ý muốn gả đích nữ trong nhà cho nó. Nó không tiện từ chối, chỉ có thể nói rõ chuyện hôn sự đại sự, cần về bẩm báo lại với mẫu thân rồi mới có thể quyết định.
Đại nhân cũng cho rằng đó là lẽ thường tình, nhưng nói rằng nếu đã ở trong phủ, không ngại gặp mặt trước, để về cũng dễ bề thưa chuyện với mẫu thân.
Đại nhân liền sai người gọi con gái mình ra. Khi vừa nhìn thấy dung nhan của nàng, Tư Quân ngẩn người trong giây lát, bởi thiếu nữ trước mắt, chính là người đã hái cành mai hôm nào.
Tư Quân hơi ngượng ngùng, nói với ta:
“Mẹ, con thực sự có chút rung động. Chỉ là Lục tiểu thư này là con gái duy nhất của Lục đại nhân và cũng là người con duy nhất do Lục phu nhân sinh ra, thân phận vô cùng cao quý. Dù con là Thám hoa lang, chung quy vẫn là trèo cao, nên con cũng muốn hỏi ý của người.”
“Con, con vừa nói nàng họ gì? Họ Lục?” Ta không nghe rõ những điều Tư Quân kể sau đó, chỉ đến khi nghe tới Lục đại nhân, ta liền ngây người.
Kinh thành, một nhân vật lớn, con gái duy nhất, họ Lục, liệu có phải trùng hợp không?
Tư Quân ngạc nhiên trước phản ứng của ta, nhưng cũng nghiêm túc đáp:
“Vâng, nàng họ Lục, con đang nói đến chính là đương triều Tham tri chính sự Lục Văn Quân. Cũng thật trùng hợp, Lục đại nhân cũng là người Vũ Châu, từ nhỏ đã lớn lên ở Vũ Châu…”
Nói đến đây, Tư Quân đột nhiên dừng lại, dè dặt hỏi:
“Mẹ? Lục đại nhân này, chẳng lẽ là cố nhân của người sao?”
Bỗng nhiên, ta nhớ lại bài từ “Thủy Điệu Ca Đầu” năm ấy, và dòng ký tên “Văn Quân” mà ta đã cắt bỏ rồi đốt đi…
10.
Ta trầm ngâm hồi lâu, nhìn vào đôi mắt sáng ngời mà thoáng chút lo lắng của Tư Quân, cuối cùng ta cũng không đành lòng. Thôi thì, có những người, có những việc, có những mối nhân duyên, chung quy không phải cứ trốn tránh là có thể lẩn tránh được.
Ta mỉm cười, xoa đầu nó, giống như lúc nó còn nhỏ, nhẹ nhàng nói:
“Nếu con đã có lòng yêu thích, mẹ tất nhiên sẽ không phản đối gì. Chỉ là, Lục tiểu thư dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, con tuyệt đối không được phụ lòng nàng.”
Tư Quân đáp:
“Mẹ yên tâm, con đã lấy nàng, cả đời này nhất định không phụ bạc.”
Ta thu xếp lại công việc trong nhà, nhờ Đình Văn trông coi gia sản, rồi mang theo Tư Quân và Tư Văn cùng lên kinh thành.
Nhị Hi nắm tay Tư Văn, vẻ mặt quyến luyến không nỡ rời, Đình Văn cũng chỉ đứng nhìn theo chúng ta, không nói một lời.
Hồng Hạnh tỷ tỷ sau khi nói lời từ biệt liền liên tục căn dặn Đại Hổ phải linh hoạt, biết bảo vệ an toàn cho chúng ta. Đại Hổ bị nhắc nhở đến mức không ngừng cầu cứu bằng ánh mắt với ta và Tư Quân.
Ta cười, ngăn Hồng Hạnh tỷ khỏi tiếp tục, rồi dẫn mọi người lên thuyền rời đi.
Kinh thành là nơi đất quý như vàng, trước khi vào kinh, ta đã xử lý một số tài sản, mang theo hầu như toàn bộ gia sản, cuối cùng cũng mua được một căn nhà ba gian, lại cho sửa sang, trang hoàng một lượt.
Sau khi đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, ta mới bảo Tư Quân dẫn ta đến nhà họ Lục để cầu thân.
Lục phủ tọa lạc trong nội thành, gần hoàng thành, vị trí vô cùng đắc địa. Cửa lớn màu tối khiêm tốn nhưng vào trong lại thấy bên trong bày trí tinh tế khác biệt.
Vừa bước qua cánh cửa, là tấm bình phong bằng đá Thái Sơn, sàn nhà lát đá cẩm thạch chạm khắc hoa văn, bệ hoa viền ngọc bích sáng ngời, hành lang quanh co nối liền các viện, mái hiên chạm trổ hoa cỏ, chim cá sống động, giả sơn và hoa lá đan xen tinh tế, phô bày một vẻ giàu sang và thanh nhã, thậm chí còn vượt xa phủ nhà họ Lục ở Vũ Châu.
Người hầu cận của Lục phu nhân không dẫn ta vào phòng tiếp khách mà đưa thẳng đến chính đường của nội viện.
Ta vừa ngồi xuống không lâu, liền thấy một phụ nhân da trắng, dung mạo đẹp đẽ nhưng thể chất yếu ớt, bước vào ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh là hai nữ nhân ăn vận vô cùng trang nhã, đứng hầu kính cẩn.
Nữ nhân ngồi giữa kia không cần nói cũng biết chính là Lục phu nhân, còn hai người đứng cạnh, dung mạo không tầm thường, nhưng không giống người hầu, mà lại vô cùng kính cẩn với phu nhân. Nhìn họ, ta cảm thấy rất quen mắt.
Ta chăm chú nhìn kỹ hơn, lại thấy họ cũng đang lén lút quan sát ta.
Dù trí nhớ ta không phải xuất chúng, nhưng lúc này cũng nhận ra, hai người kia chính là Đỗ Vũ và Tử Quyên – hai người mà ta đã phái đến hầu hạ thiếu gia trước khi rời phủ năm nào.
Cố nhân gặp lại mà không thể chào hỏi.
Ta không rõ Lục phu nhân có ý gì khi bày trận thế này, nhưng cũng không khỏi đề cao cảnh giác đối ứng.
Lục phu nhân sức khỏe không tốt, ngồi xuống một lúc mới lấy lại hơi, rồi nâng chén trà mời ta:
“Dương phu nhân, xin mời.”
Ta cầm chén trà nhấp một ngụm rồi đáp:
“Tạ phu nhân, quả nhiên là trà ngon.”
Lục phu nhân khẽ ho hai tiếng, chậm rãi nói:
“Dương phu nhân đến đây, chắc hẳn là vì chuyện hôn sự của bọn trẻ.”
“Bẩm phu nhân, đúng là vậy. Sớm nghe danh lệnh thiên kim đoan trang thục đức, thông minh xuất chúng, nên đến đây cầu thân. Con trai ta tuy ngu dốt, nhưng cũng đã đọc qua vài quyển sách, được quan gia ưu ái, mong phu nhân cân nhắc thêm.”
Lục phu nhân nghe xong, khẽ phất tay nói:
“Dương phu nhân quá khách khí rồi. Hôn sự này là do lão gia đích thân định ra, ta không có ý kiến gì. Hôm nay bà đến đây cũng chỉ là thủ tục mà thôi, mấy lời xã giao này thì không cần thiết.”
Lời chưa dứt, bà lại ho thêm hai tiếng, uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
“Ta dưới gối chỉ có mỗi một đứa con gái, tất nhiên là cưng chiều đủ đường, khó tránh khỏi có phần kiêu ngạo. Sau này gả vào nhà bà, nếu có gì không phải, mong phu nhân rộng lòng bao dung.”
Lời nói càng lúc càng chân thành, càng thêm khiêm tốn. Một phu nhân tham tri chính sự danh giá, vì con gái mà cúi mình trước một người thương nhân như ta, không khỏi khiến lòng ta xúc động. Ta nhìn Lục phu nhân, lại nhìn sang Đỗ Vũ và Tử Quyên, thấy Đỗ Vũ khẽ gật đầu với ta.
Ta bèn đáp lại Lục phu nhân:
“Phu nhân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ coi lệnh thiên kim như con gái ruột mà yêu thương. Ta cũng hứa với phu nhân, trừ phi nàng ấy bảy năm không sinh con, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Tư Quân nạp thiếp.”
Lục phu nhân nghe xong, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Ta thầm nghĩ, nếu không vì hủ tục xưa khắt khe về con nối dõi, thì chuyện cả đời không con có gì là quan trọng? Than ôi, thời đại này đối với nữ nhân mà nói, quả thật là quá bất công.
Sau khi trò chuyện với Lục phu nhân về chuyện hôn sự, ta liền xin cáo lui. Lục phu nhân lại nói với ta:
“Lẽ ra ta nên tiễn bà một đoạn, nhưng thân thể không cho phép, không thể chịu gió được.”
Rồi bà chỉ vào Đỗ Vũ và Tử Quyên mà nói:
“Để Đỗ cô nương và Quyên cô nương tiễn bà thay ta vậy.”
Đỗ Vũ và Tử Quyên cúi đầu kính cẩn đáp:
“Vâng.”
Đỗ Vũ và Tử Quyên theo ta ra ngoài, cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện với hai nàng. Vừa đi, ta vừa nói, năm xưa khi đưa hai nàng vào phủ, ta đã coi hai nàng như muội muội mà đối đãi. Nay gặp lại, ta không kìm được mà hỏi:
“Những năm qua hai đứa sống tốt chứ? Thiếu gia đối đãi với hai đứa thế nào? Phu nhân dễ gần chứ? Nghe nói hai đứa đều đã có con, bọn trẻ vẫn ổn chứ?”
Đỗ Vũ và Tử Quyên nhìn nhau, rồi lại nhìn ta, nhẹ nhàng cười. Đỗ Vũ nắm tay ta, nói:
“Tử Quy tỷ tỷ yên tâm, bọn muội sống rất tốt. Thiếu gia… không, giờ đã là lão gia rồi, những năm qua người đối đãi với mọi người đều rất bình đạm, dù với phu nhân cũng chỉ là tôn trọng lẫn nhau. Đối với bọn muội, tuy không thể nói là sủng ái, nhưng nhiều năm qua, ngoài bọn muội, lão gia chưa từng nạp thêm thiếp thất. Những lễ nghi và thể diện nên có, lão gia đều không thiếu.”
Tử Quyên tiếp lời:
“Còn phu nhân, tuy sức khỏe yếu, nhưng dù sao cũng là thiên kim của đại gia tộc, văn nhã lễ độ, phong thái phi phàm, đối với hai chúng ta và bọn trẻ cũng không hà khắc.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Ta nắm lấy tay hai nàng, mắt bỗng chốc trở nên mờ đi.
Đang nói chuyện, bỗng nghe từ xa có tiếng ồn ào. Nhìn lại, thấy hai thiếu niên khôi ngô tuấn tú, một người mặc áo lam, một người mặc áo xanh, cả hai đều rạng rỡ, tươi cười nói chuyện với nhau bước tới.