Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 15
Mãi sau này ta mới ngẫm ra, đó là quãng thời gian ta mơ màng, bỡ ngỡ, không biết phải làm sao, vừa lo sợ vừa cẩn trọng từng bước, tính toán từng việc, lúc nào cũng sống trong sự căng thẳng không yên.
Lục gia khi dọn nhà đã thanh lý không ít sản nghiệp để tiện cho việc quản lý, trong số đó có rất nhiều cửa hàng vàng bạc. Các thương gia đua nhau tận dụng cơ hội này để mở rộng quy mô, và Lan Quân Lâu của ta cũng không ngoại lệ.
Chẳng biết là trùng hợp hay vận may, vài cửa hàng ta để ý, hoặc mua hoặc thuê, cuối cùng đều rơi vào tay ta. Dù có phần ngạc nhiên, nhưng ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, vì có những chuyện không cần phải tỏ tường làm gì.
Nhìn những cửa hàng mới thu về, ta phấn khởi vô cùng, xắn tay áo lên chuẩn bị làm ăn lớn.
Vậy là tiệm bánh Lan Quân, tửu quán Lan Quân, tiệm may Lan Quân và cả cửa hàng phấn son Lan Quân lần lượt khai trương.
Theo đề nghị của ta, Hồng Hạnh tỷ và phu quân đã hợp nhất tiệm bánh của họ với tiệm bánh Lan Quân.
Ta bỏ tiền thuê mặt bằng, nhân công và nguyên liệu, còn Hồng Hạnh tỷ lo việc chế biến và quản lý, lợi nhuận chia đôi.
Tri châu phu nhân, Tô Thanh Thanh, thường xuyên ghé tiệm ta mua hàng. Mỗi lần đến, người luôn lớn tiếng:
“Tiểu Quy Quy, ngươi lại có thứ gì hay ho nữa đây? Mau lấy ra cho tỷ tỷ xem nào.”
Lời nói cử chỉ của người chẳng giống chút nào với phu nhân quyền quý, nếu đổi lại là nam nhân, e rằng đã là khách quen của chốn hoa lâu rồi. Còn gọi ta là “Tiểu Quy Quy”, mỗi lần nghe ta chỉ muốn nổi da gà.
Nhưng biết làm sao được, ta phải dựa vào người để có chỗ đứng vững chắc. Vậy nên chỉ đành cười đáp:
“Tô tỷ tỷ, thứ tốt tất nhiên phải để phần cho tỷ rồi. Mau lại đây mà xem.”
“Xem này, đây là món bánh mới ta vừa chế ra, dùng đường trái cây tự nhiên, ngọt thanh không gắt, cũng không béo, rất hợp với người thích ăn ngọt như tỷ.”
“Còn đây là chè ngọt, ta nấu từ đào hoa, tuyết nhĩ, kỷ tử, đu đủ và đường mía, đun nhỏ lửa ba canh giờ mới xong, dùng vào mùa đông rất tốt cho nhan sắc.”
“Và còn món này nữa…”
Tô Thanh Thanh gần như lần nào cũng nói:
“Ừm, không tệ, Tiểu Quy Quy, vậy cho ta mỗi thứ một phần đi.”
Nhờ Tô Thanh Thanh nhiều lần chiếu cố, cả thành Vũ Châu đều biết ta thân thiết với phu nhân tri châu.
Mà tri châu đại nhân lại vô cùng yêu thương phu nhân, nghe lời người mọi chuyện. Vậy nên, dù sản nghiệp Lan Quân của ta ngày càng phát triển, cũng chẳng ai dám gây sự với ta.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chớp mắt đã năm năm.
Tình cảm giữa Hồng Hạnh tỷ và Vương đại ca quả thực rất tốt, họ đã có một bé trai bốn tuổi, một bé gái hai tuổi, nay lại sắp có thêm một đứa nữa.
Mỗi ngày, ta quản lý việc buôn bán, chăm sóc Lý ma ma, khi rảnh lại bồng bế trẻ con, cuộc sống trôi qua thật yên ả.
Chỉ có điều, sức khỏe của Lý ma ma ngày càng sa sút.
Từ sau trận bệnh nặng nhiều năm trước, thân thể bà không còn như xưa, thuốc thang cũng chẳng thể nào rời. Nay, cuối cùng cũng đến lúc tận cùng sinh mệnh.
Lý ma ma nằm trên giường, thần sắc yếu ớt, đại phu đến chẩn bệnh đều chỉ biết lắc đầu.
Bà run rẩy đưa tay về phía ta, ta vội nắm lấy đôi tay khô gầy của bà, nước mắt như những chuỗi hạt ngọc rơi xuống không ngừng.
Lý ma ma nói, “Con bé này, đừng, đừng khóc. Ma ma cả đời này, không hối hận, xứng đáng rồi. Chỉ là, ma ma… ma ma không yên lòng về con thôi.”
Ta hiểu bà lo lắng điều gì. Năm năm qua, Lý ma ma luôn canh cánh trong lòng về chuyện riêng của ta, nhưng lần nào cũng bị ta gạt đi cho qua chuyện.
Bà nói:
“Con là nữ nhân, nữ nhân thì phải có một gia đình mới được. Nếu không, dù gia sản có lớn đến đâu, không có ai kế thừa, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ta là may mắn gặp được con, có con lo liệu hậu sự cho ta. Nhưng còn con thì sao? Nếu con cứ mãi như vậy, đến khi con già, ai sẽ lo liệu, chăm sóc, ai sẽ cho con bát canh nóng, tiễn con đoạn đường cuối đời đây?”
Nhìn ánh mắt đầy trăn trở của bà, ta siết chặt tay bà, trấn an nói:
“Ma ma, người yên tâm, con sẽ tự chăm lo cho bản thân, cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa nửa đời còn lại của mình. Con… con cũng sẽ có một mái nhà.”
Lý ma ma nắm tay ta, đôi mắt đầy vẻ lo âu, bà muốn siết chặt tay ta hơn nữa, nhưng đôi tay đã rũ xuống vô lực.
“Tiểu cô nương à, lại đây, ma ma mang đồ ăn ngon về cho các ngươi này.”
“Con gái à, làm kẻ dưới thì phải giữ bổn phận, nhớ kỹ thân phận của mình, tuyệt đối đừng vì được chủ nhân sủng ái mà sinh ra lòng không đúng đắn, nếu không sẽ giống như Bích Đào thôi.”
“Con gái à, cái áo khoác hỉ thước ước này thật là con tự tay làm sao? Làm thật khéo, ma ma thích lắm.”
“Con gái à, nhớ hầu hạ thiếu gia cho tốt, đừng lo lắng cho ma ma, ma ma không sao đâu.”
“Con gái à, sao con lại muốn rời khỏi đây chứ? Đây là chút tiền tiết kiệm ma ma dành dụm mấy năm qua, con cầm lấy mà đi đi.”
“Con gái à, dù con có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là một nữ nhân thôi, nữ nhân thì phải có chỗ dựa mà sống. Nghe lời ma ma, để hôm nào ma ma tìm người mai mối, xem có ai tử tế, thì con thử xem.”
“Con gái à, đây là hộp đồ năm đó con chưa kịp mang đi, ma ma đã giữ lại cho con rồi, cứ xem như là của hồi môn ma ma chuẩn bị cho con đi.”
“…”
Những ký ức như cơn sóng dữ ào ạt kéo về.
Ta quỳ trước mặt Lý ma ma, nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc của bà, từ lặng lẽ rơi lệ đến thút thít khóc, cuối cùng không kìm nén được mà òa lên nức nở.
“Ma ma, Lý ma ma, người đừng đi, người đừng bỏ con lại, không có người, trên đời này sẽ chẳng còn ai yêu thương con nữa.”
“Ma ma, người tỉnh lại nhìn con đi, người còn chưa thấy con xuất giá mà? Người không phải luôn mong con lấy chồng sao? Con đồng ý rồi, con sẽ nghe lời người, người dậy mà xem con, có được không?”
“Ma ma, người dậy được không?”
“Ma ma, người lại… lại thương con thêm chút nữa, được không?”
Hồng Hạnh tỷ mang thai đứng bên cạnh ta, cũng lặng lẽ rơi lệ.
Những năm qua, Hồng Hạnh tỷ thường lui tới đây, lúc thì ngồi trò chuyện với Lý ma ma, lúc thì cùng bà may áo cho trẻ con, phần nhiều lại cùng Lý ma ma lo lắng chuyện hôn sự của ta.
Ta với thân phận như con gái ruột đã tiễn đưa Lý ma ma, lo liệu tang sự chu toàn và trọng thể.
Mấy năm kinh doanh ở Vũ Châu, ta đã xây dựng được nhiều mối quan hệ. Các chủ tiệm quen thân, các khách hàng thân thiết đều đến phúng viếng. Trong những ngày ấy, ta bận rộn đến mức chân không chạm đất, đầu không đặt gối.
Khi tang lễ kết thúc, ta mở chiếc hộp Lý ma ma để lại. So với lần đầu ta thấy, bên trong lại có thêm nhiều thứ, chắc hẳn là những gì bà tích cóp được qua năm tháng tiết kiệm.
Ta bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm về lời Lý ma ma đã nói.
Phải, ta giờ còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Ta có thể dồn hết tâm lực vào việc kinh doanh, đưa Lan Quân trở nên lớn mạnh. Có lẽ, ta còn có thể trở thành một huyền thoại, một huyền thoại về việc nữ nhân biết buôn bán.
Nhưng, ma ma nói đúng, dù ta có mạnh mẽ đến đâu, ta cũng chỉ là một nữ nhân. Ta cũng sẽ cảm thấy cô độc, và thực sự, ta cũng mong có một gia đình.
Cái gọi là gia đình, không phải là một ngôi nhà, không phải là một sản nghiệp, cũng chẳng phải là nhiều tiền bạc, mà là, có người ở bên.
Nơi có người thân kề cận, mới gọi là nhà.
Ngày xưa, khi ma ma còn sống, ta cũng có một gia đình. Nhưng nay, ma ma đã đi rồi, ta lại chẳng còn nhà nữa.
Đi trên phố, nhìn dòng người qua lại, phu thê kề vai, cha con mẹ con dựa vào nhau, ông cháu hòa thuận, ta cảm nhận sâu sắc sự cô đơn chưa từng có, không nơi nương tựa, không biết phải gửi gắm tâm tư vào đâu.
Chẳng biết từ khi nào, ta đã bước tới một nơi, ngẩng đầu lên nhìn, trên biển đề ba chữ “Từ Ấu Cục”.
Đây là nơi triều đình lập ra để thu nhận những người già yếu cô độc, không nơi nương tựa, cùng với những đứa trẻ bơ vơ không ai chăm sóc.
Trong lúc mơ hồ, ta đã đến nơi này, có lẽ, đây chính là ý trời.
Người tiếp đón ta là một phụ nhân trung niên, thấy ta ăn mặc tốt tươm tất nên đối đãi rất nhiệt tình.
Khi nghe đến mục đích của ta là muốn nhận nuôi một đứa trẻ, bà ta càng niềm nở dẫn ta đến một căn phòng.
Trong căn phòng ấy, rơm rạ, chiếu lạnh, chăn mền đều trải đầy trên sàn. Hơn chục đứa trẻ mặc áo rách rưới chen chúc trong một góc phòng.
Ta đưa số bánh trong tay cho phụ nhân, nhờ bà chia cho lũ trẻ ăn. Bọn trẻ trong phòng liền nhào tới, chìa tay ra giành giật lấy bánh.
Giữa đám trẻ ấy, mỗi đứa khi nhận được bánh đều vội vàng nhét vào miệng, như sợ chỉ cần chậm một khắc sẽ bị người khác cướp mất.
Chỉ có một tiểu cô nương, vóc người nhỏ nhắn, chừng ba tuổi, khó khăn lắm mới nhận được một miếng bánh, nhưng lại không vội ăn, mà chạy thẳng vào gian phòng kế bên.
Bởi tính tò mò, ta theo chân cô bé. Chỉ thấy trong phòng, có một cậu bé nằm dài trên đất, quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, người dơ bẩn, trên trán còn vết máu đã khô.
Tiểu cô nương cẩn thận nâng miếng bánh trong tay, đưa đến môi cậu bé, nhưng cậu ta lại mím chặt môi, gắng sức nhấc tay đẩy miếng bánh trở lại cho cô bé.
Thấy cậu bé không chịu ăn, tiểu cô nương sốt ruột, òa khóc:
“Ca ca, ăn một miếng thôi, ăn một miếng mà.”