Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 14
8.
Một đêm mê muội, ta liên tục bị giằng co giữa thực tại và mộng cảnh. Trong mơ, ta thấy Lục đại nhân, lại thấy Lục công tử, còn mơ thấy hắn. Mỗi người đều gọi tên ta, hai người gọi “Tử Quy”, một người lại gọi “A Viên”. Ta biết rõ họ đang gọi ta, nhưng ta lại chẳng thể đáp lời, dường như có một cái khóa vô hình chặn nơi cổ họng, khiến ta chẳng thể cất tiếng.
Ta bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của tiểu nhị. Hắn đứng ngoài cửa, lớn tiếng gọi:
“Chủ quán, Trương Sinh từ phủ Lục đại nhân tới, nói muốn gặp người.”
Trong lòng ta thoáng dấy lên nghi hoặc, thầm nghĩ: “Trương Sinh, sáng sớm như vậy, hắn lại đến đây làm gì?” Nhưng ngoài miệng vẫn ung dung đáp lại:
“Được rồi, ta biết rồi. Ngươi ra tiền sảnh chào hỏi trước, ta thay y phục rồi ra ngay.”
Khi gặp Trương sinh, hắn không còn vẻ lãnh đạm xa cách như ngày hôm qua. Ta còn chưa kịp hỏi, hắn đã mở lời trước:
“Đại thiếu gia bảo ta đến lấy lan.”
“Lan? Lan gì cơ?” Ta ngạc nhiên hỏi lại.
Trương Sinh đáp: “Đại thiếu gia nói ngươi đã hứa tặng ngài hai chậu lan, hôm qua về quên mang theo, nên sai ta tới lấy.”
Lúc này ta mới nhớ ra, hôm qua quả thật đã có hứa chuyện ấy, chỉ là sau đó mọi việc xảy ra quá đột ngột, khiến ta quên bẵng đi. Không ngờ hắn vẫn nhớ, còn sai Trương Sinh đến lấy.
Ta không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, vội đáp:
“Ồ, chuyện đó à, Trương huynh, phiền huynh chờ một lát, ta sẽ đi lấy ngay.”
Ta chọn ra hai chậu bích ngọc lan tốt nhất, đặt vào giỏ đan bằng rơm rạ rồi trao cho Trương Sinh.
Muốn giữ hắn lại dùng chung tách trà, nhưng hắn từ chối ra về, ta cũng không ép, tiễn hắn đến tận cửa.
Trương Sinh có vẻ hơi lưỡng lự nhìn ta, thoáng chốc, ánh mắt loé lên điều gì đó.
Ta trực tiếp hỏi:
“Trương huynh, có điều gì muốn nói nữa phải không?”
Nghe xong, Trương Sinh trầm ngâm trong giây lát, rồi ngẩng đầu đáp:
“Tử Quy, ngươi có biết, Lục gia sắp dọn đến kinh thành không?”
“Cái gì? Khi nào?”
“Chỉ trong vài ngày tới thôi. Đại thiếu gia lần này về đây, một phần là lo chuyện hôn sự của nhị thiếu gia, nhưng quan trọng nhất vẫn là việc chuyển nhà này.”
Ta vội hỏi:
“Là cả nhà Lục gia đều dọn đi sao?”
Trương Sinh đáp: “Hiện tại Lão thái gia vẫn còn, dưới gối chỉ có đại lão gia và nhị lão gia, mà hai người họ chỉ có hai người con trai, chính là đại thiếu gia và nhị thiếu gia. Nên tất nhiên là cả nhà đều sẽ chuyển đi.”
Điều này cũng dễ hiểu, Lục gia tuy có hai vị thiếu gia, nhưng đời này chỉ còn lại hai người là con trai. Nay Lục đại nhân đã đứng vững ở kinh thành, dĩ nhiên phải dẫn theo mọi người.
Ta lại hỏi:
“Vậy, gia nhân của Lục gia cũng sẽ theo chủ nhân vào kinh hết sao?”
Trương Sinh đáp:
“Không hẳn, chỉ mang theo một số quản sự và những người trẻ tuổi, linh hoạt. Những nô tỳ đã lớn tuổi, theo ý của đại phu nhân, sẽ ở lại Vũ Châu giữ nhà cũ.”
Ta suy nghĩ một lúc, cân nhắc rồi mới nói với Trương Sinh:
“Trương huynh, ta muốn nhờ huynh một việc.”
Trương Sinh vội nói:
“Không cần nói nhờ gì cả, ngươi cứ nói thẳng đi.”
“Vừa rồi nghe huynh nói, hẳn là Lý ma ma không nằm trong số người sẽ theo vào kinh. Người tuổi đã cao, thân thể lại không tốt, ta muốn nhờ huynh xin chủ nhân một ân điển, để ta đón bà ra ngoài, chăm sóc bà tuổi già. Lẽ ra ta phải tự mình đến, chỉ là thân phận ta bây giờ thật khó xử, e rằng sẽ làm chủ nhân không vui. Vậy nên, mong huynh giúp ta, nói đỡ vài lời trước mặt chủ nhân.”
Trương Sinh nhìn ta, ánh mắt phảng phất sự cảm kích, cũng có chút tán thưởng. Hắn khẽ đáp:
“Chuyện nhỏ thôi, ngươi yên tâm, cứ để ta lo.”
Ta vội vã cúi đầu, thật lòng cảm tạ:
“Đa tạ.”
Không thể không nói, Trương Sinh quả là người đắc lực nhất bên cạnh Lục đại nhân, xử lý việc gì cũng nhanh chóng. Chiều hôm đó, một chiếc xe ngựa cũ kỹ lộc cộc lăn bánh trên con đường đá xanh, dừng trước cửa Lan Quân Lâu.
Người đầu tiên bước xuống không phải là Lý ma ma, mà là Vương ma ma. Sau khi xuống xe, bà vươn tay vào trong, đỡ lấy một lão bà run rẩy bước ra, không phải Lý ma ma thì là ai.
Mới mấy năm không gặp, Lý ma ma trông như đã già đi mười mấy tuổi. Mái tóc chỉ điểm bạc năm xưa nay đã trắng xóa.
Ta vội tiến lên đỡ lấy bà, bà thấy ta, bàn tay gầy guộc như que củi bám chặt lấy ta, đôi mắt đục ngầu đầy nước mắt.
Ta cảm thấy mũi cay xè, mắt cũng mờ đi. Dùng sức đỡ lấy thân hình gầy yếu của bà, Vương ma ma đứng cạnh cũng đỏ hoe đôi mắt.
Một lúc lâu không ai nói gì, chỉ có cảm xúc lặng lẽ lan tỏa khắp nơi.
Thấy cảnh ấy, Trương Sinh nói:
“Đừng đứng ở đây nữa, mau vào trong để Lý ma ma ngồi xuống đi.”
Lúc này ta mới kịp hoàn hồn, vội vàng dìu Lý ma ma và Vương ma ma vào trong Lan Quân Lâu.
Khi đã đỡ Vương ma ma và Lý ma ma ngồi xuống, ta đứng trước mặt họ, lòng trăm mối ngổn ngang, ngàn lời muốn nói mà không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vương ma ma nắm lấy tay ta, thấy chiếc vòng ngọc ta đang đeo, chính là chiếc bà đã tặng khi xưa. Nhìn chiếc vòng, bà khẽ thở dài, nói:
“Hồi đó ta lo con rời phủ sẽ không có nơi nương tựa, sợ con không sống nổi, phải lang thang ngoài đường. Nhưng không ngờ cô nương này chẳng những có chủ kiến, mà còn rất có tài. Nay thấy con sống tốt như vậy, ta cũng yên tâm rồi.” Nói rồi, bà khẽ vỗ nhẹ lên tay ta.
Ta cố gắng nuốt xuống nỗi nghẹn ngào trong lòng, kìm lại dòng nước mắt trực trào ra, rồi nói với Vương ma ma:
“Vương ma ma, con, con thật hổ thẹn với tấm lòng và sự chỉ dạy của người. Là ta cố chấp, tự ý quyết định, khiến người phải lo lắng, cũng khiến người hao tâm tổn sức. Là Tử Quy không tốt.”
Vương ma ma chỉ cười, đáp lại với vẻ an nhiên:
“Con bé ngốc, có gì mà hổ thẹn, ta nào có bao giờ trách ngươi.”
Bà nhìn sang Lý ma ma bên cạnh, rồi quay lại siết chặt tay ta hơn nữa:
“Con là đứa trẻ tốt, không quên cội nguồn. Ta không nhìn lầm con. Sau này, ta giao phó Lý ma ma lại cho con, chẳng cần phải dặn dò nhiều, ta tin con sẽ chăm sóc bà ấy chu đáo. Ta chỉ mong con nghe lời ta một câu: dù con mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là một nữ nhân, đừng quá làm khổ mình. Ta chỉ mong con sớm tìm được chỗ dựa, có một mái ấm mới là điều quan trọng nhất.”
Vương ma ma ở Lục gia là một trong những quản sự quan trọng, chồng con bà đều được chủ nhân tín nhiệm, tất nhiên lần này bà cũng sẽ cùng Lục gia vào kinh. Lần chia tay này, không biết liệu còn có cơ hội gặp lại hay không.
Ta hiểu rõ, bà đến đây không chỉ để đưa Lý ma ma, mà còn để tiễn biệt ta, để xem ta sống ra sao.
Nhớ lại những ngày đầu khi mới đến thế giới này, ta hoang mang và lạc lõng, chính Vương ma ma đã từng bước dạy ta cách trồng hoa, thêu thùa, đọc sách, và hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Bà sắp xếp cho ta làm việc ở Bác Nhã viện, nơi không có những mưu mô tranh đấu, để ta lớn lên bình an dưới sự bảo hộ của Lý ma ma. Cũng chính bà, dù giận ta vì tự ý rời khỏi Lục phủ mà không nói một lời, nhưng vẫn lo lắng sắp đặt đường lui cho ta.
Ta hiểu, lần chia tay này có lẽ là lần vĩnh biệt, còn ân tình giữa chúng ta, ta sợ rằng không thể nào báo đáp hết.
Ta quỳ xuống trước Vương ma ma, trịnh trọng dập đầu ba cái, tạ ơn người suốt đời nhân từ, thương xót ta cô độc yếu ớt, tạ ơn người đã bảo vệ ta lớn lên bình an, tạ ơn người đã hết lòng chỉ dạy ta lễ nghĩa, biết phân biệt đúng sai, tạ ơn người đã giúp đỡ ta vô điều kiện, tạ ơn tấm chân tình và lòng quan tâm vô bờ của người.
Ngước đầu lên, ta nói:
“Vương ma ma, Tử Quy đã hiểu rồi.”
Vương ma ma mắt ngấn lệ, nắm chặt tay ta, liên tục nói:
“Tốt, tốt lắm, con ngoan, con ngoan…”
Ta sắp xếp cho Lý ma ma ở ngay căn phòng bên cạnh mình, tiện việc chăm nom. Lý ma ma nắm tay ta, nói:
“Suốt đời này ta cô độc, không có ai nương tựa. Không ngờ lại có con, một cô nương tốt bụng, lo liệu cho ta ở tuổi già, ta, ta thật không biết phải nói gì… Con ngoan, con ngoan, ma ma, ma ma cảm ơn con, con à.”
Ta vội đáp:
“Ma ma, sao người lại nói vậy? Người bảo vệ ta lúc nhỏ, lẽ nào ta không nên chăm sóc người khi già? Đó là lẽ đương nhiên, người nói cảm ơn, chẳng phải đang làm khó ta sao?”
Lý ma ma không nói thêm lời nào, chỉ nắm chặt tay ta, đôi mắt đẫm lệ nhìn ta, không ngừng rơi nước mắt.
Lục gia chuyển nhà thật nhanh, chỉ trong bảy tám ngày đã thu dọn xong, chuẩn bị xuất phát.
Những chiếc xe ngựa chở đầy hành lý nối đuôi nhau dài kín con phố, lăn bánh trên con đường đá xanh, phát ra tiếng “cộc cộc” nghe thật rõ ràng.
Đi đầu đoàn xe là hai người, rất thu hút sự chú ý. Họ cưỡi trên những con tuấn mã cao lớn, thần thái sáng ngời, phong độ xuất chúng, nhã nhặn chào hỏi, đáp lại những lời chúc phúc, hò reo của dân chúng hai bên đường.
Đoàn xe đi ngang qua Lan Quân Lâu, ta đứng trong đám đông dưới lầu một, nhìn theo đoàn xe, nhìn những người cưỡi ngựa, như mọi người xung quanh, ta khẽ vẫy tay, tiễn họ ra đi.
Nhị thiếu gia trên ngựa dường như cảm nhận được điều gì, khẽ quay đầu, hướng về phía ta, cũng giơ tay lên, khẽ vẫy. Ta biết, đó là lời tạm biệt của hắn dành cho ta.
Ta dõi theo đoàn xe mãi, cảm giác như có điều gì đó đang dần rời xa ta, ta không thể níu giữ, cũng không thể đòi lại.