Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 12
“Không dám, không dám, phu nhân quá khiêm tốn rồi.” Ta vội vã xua tay đáp.
“Viên đường mà Dương chủ quán làm rất tốt, dù không thể trị dứt bệnh ho của ta, nhưng cũng có thể giảm bớt nhiều. Dương chủ quán có biết y thuật không?”
“Thực không dám giấu diếm, tiểu dân không biết y thuật, viên đường này là từ hồi nhỏ cha mẹ làm cho ta, ta chỉ cải tiến công thức một chút. Ta nhớ hương vị ngọt ngào và công dụng làm dịu phổi, nên mới điều chỉnh công thức, giờ mới có được viên đường như hôm nay. Viên đường này có tác dụng giảm ho cho phu nhân, có lẽ cũng là do may mắn.” Ta không dám nhận mình biết y thuật, quá dễ bị phát hiện.
Phu nhân thở dài, nói:
“Viên đường này vị ngọt rất phù hợp, ta thật sự rất yêu thích. Nếu trên đời này thuốc men cũng giống như viên đường này thì thật tốt biết bao.”
“Nếu phu nhân thích, tiểu dân sẽ trở về làm thêm một ít, gửi đến phủ cho phu nhân.” Ta vội vàng đáp.
“Dương chủ quán, ta có một việc muốn hỏi, có chút mạo muội, mong ngươi đừng để trong lòng.”
“Phu nhân cứ nói.”
“Ta nghe nói ngươi từng là gia nhân của Lục phủ, lại được phu nhân và đại thiếu gia yêu mến. Nhưng ngươi lại một mực xin ra đi, từ bỏ phú quý sẵn có, lựa chọn một mình gian khổ mưu sinh, không biết nguyên do vì sao?”
“Thưa phu nhân, tiểu dân tự biết phước mỏng, không xứng với Lục gia, nên mới rời đi.”
“Dương chủ quán, lời này không cần phải nói trước mặt ta. Ta muốn nghe sự thật.”
“???”
Ta trong lòng thầm ngạc nhiên, phu nhân này thật thẳng thắn.
Sau khi suy nghĩ, ta thẳng thắn đáp:
“Thưa phu nhân, lý do tiểu dân chọn ra đi là vì muốn làm chủ vận mệnh của chính mình. Lục phủ tuy lộng lẫy, nhưng lại không có tự do mà tiểu dân mong muốn.”
“Không ngờ rằng một nữ nhân như ngươi lại có khí phách như vậy. Đừng nói đến thiếp thất của Lục gia, ngay cả phi vị trong hoàng thất e rằng ngươi cũng không coi trọng. Tốt, tốt, tốt! Ta rất thích những nữ nhân như ngươi, có chí khí, có kiêu hãnh, hơn hẳn những kẻ giả dối, khụ khụ, tốt lắm.”
Tri châu phu nhân vừa gật đầu vừa khen ngợi, lại ho nhẹ một chút.
“Lâu lắm rồi ta chưa gặp được người đồng điệu như vậy. Ta lớn hơn ngươi một chút, nếu không chê, có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”
“Cái này, tiểu dân không dám.”
“Hử, sao lại không dám? Ta, Tôn Thanh Thanh, không có nhiều quy tắc như vậy, hoàn toàn làm việc dựa vào sở thích. Nếu ngươi cảm thấy tốt, thì cứ như vậy đi.”
Tri châu phu nhân tuy có vẻ điềm tĩnh, nho nhã, nhưng không ngờ lại có phong thái hào sảng của người có chí lớn. Ta liền đáp:
“Vâng, tỷ tỷ.”
Vậy là ta có thêm một tỷ tỷ tri châu phu nhân, quả thật là một bất ngờ thú vị.
Trở về Lan Quân Lâu chưa được bao lâu, thì quan sai lại đến cửa, nói rằng tri châu đại nhân tự mình điều tra vụ cướp, muốn ta phối hợp điều tra. Ta dĩ nhiên vui vẻ đến ngay.
Sự việc diễn ra ngoài sức tưởng tượng, tri châu đại nhân nhanh chóng làm rõ sự thật, hẳn cũng đã đoán được nội tình.
Mặc dù tri châu có trách nhiệm giám sát tri huyện, nhưng tri huyện đại nhân lại là cháu trai của một vị thông phán, có hậu thuẫn mạnh mẽ, tri châu tất nhiên không dám đối đầu trực tiếp với ông ta.
Vậy là, sau hai tháng Lan Quân Lâu bị niêm phong, dưới tiếng trống, pháo nổ, cuối cùng Lan Quân Lâu cũng mở cửa trở lại.
Ngày khai trương, ta treo một tấm bảng thông báo ra ngoài.
Bảng thông báo viết rõ, ngoài ba ngày đầu khai trương có ưu đãi, sau đó giá món ăn của Lan Quân Lâu sẽ tăng đáng kể, và món đặc sản sẽ có số lượng giới hạn.
Ba ngày sau, ta tự mình đến Minh Nguyệt Cư. Có quan hệ với tri châu phu nhân ở trước, lại có cành ô liu (thể hiện sự đề nghị hợp tác) ta đưa ra sau, chủ quán Minh Nguyệt Cư liền vui vẻ tiếp đón ta.
Trong thương trường, ta không cần quanh co nữa, thẳng thắn bày tỏ ý định. Ta chỉ là một nữ nhân, chỉ mong có chỗ đứng trong thành Vũ Châu, có mái nhà che chở, có cơ hội tồn tại, cớ sao phải làm khó nhau? Chúng ta đều làm ăn, mong muốn có thể cùng Minh Nguyệt Cư hòa bình chung sống, cùng có lợi.
Chủ quán Minh Nguyệt Cư thấy ta thành ý như vậy, cũng không làm khó, ít nhất bề ngoài hai bên đã đạt được thỏa thuận.
7.
Trong những tháng tiếp theo, Lan Quân Lâu an ổn làm ăn, chỉ có điều Lục công tử không hề ghé qua. Đến cuối năm, đột nhiên Lục công tử xuất hiện cùng với một tiểu đồng.
Ta tất nhiên niềm nở đón tiếp Lục công tử, vẫn như mọi khi ở phòng riêng mang chữ “Lan”.
“Lục công tử đã lâu không đến, không biết hôm nay muốn thưởng thức món gì? Ta sẽ cho người chuẩn bị. Tiệm chúng ta vừa cho ra mắt một số món đặc sắc, công tử có muốn nếm thử không?”
“Không cần đâu, hôm nay ta đến đây là vì một việc khác. Không biết Dương chủ quán có còn nhớ rằng ngươi còn nợ ta một ân tình?”
“Điều này thì tất nhiên nhớ rõ. Đại ân của Lục công tử, tiểu dân sao dám quên?”
Lòng ta bỗng lo lắng, không lẽ Lục công tử hôm nay đến để đòi nợ ân tình? Cái ân cứu mạng đó, hắn muốn ta trả lại bằng cách nào? Nghe nói hôn lễ của hắn đã định vào tháng sau, có lẽ nào, là yêu cầu ta làm thiếp? Hay làm tình nhân?
Không, không đúng, với tính cách của Lục công tử chắc chắn không đưa ra yêu cầu như vậy. Nhưng hắn đã vài tháng không đến, nếu gần đây hắn thay đổi tâm tính thì sao?
Không thể, ta là một sinh viên đã trải qua giáo dục hiện đại, sao có thể trở thành thiếp? Điều này… thật trái ngược với quan niệm của ta!
Ta nhanh chóng nghĩ ra đủ thứ khả năng, sắc mặt cũng biến đổi vô cùng phong phú.
Lục công tử thấy ta mặt mày lúc vui lúc buồn, liền bật cười, vẫy quạt trước mặt ta,
“Này, ngươi nghĩ gì mà sắc mặt thay đổi liên tục vậy?”
Ta lấy lại tinh thần, đẩy lùi những suy nghĩ lộn xộn, lịch sự mỉm cười, đáp lại,
“Tiểu dân đang nghĩ, Lục công tử hôm nay tự mình đến hỏi về ân tình, hẳn là muốn tiểu dân làm gì đó. Chỉ là tiểu dân nghĩ mãi cũng không biết mình có thể làm gì cho công tử, nên mới thắc mắc.”
“Ồ? Ngươi thật sự không biết mình có thể làm gì sao?”
Hắn cố ý kéo dài âm cuối, ánh mắt đầy khiêu khích, khiến ta bất an không thôi, chỉ biết đáp lại,
“Không, không, không biết.”
Hắn bỗng cười, như thể đã đoán được tâm tư của ta, nhìn về phía hoa lan trong phòng, nói, “Ta, Lục Văn, tuy phong lưu nhưng không hạ lưu. Ta yêu thích thưởng hoa nhưng không hái hoa, hoa lan trong phòng này ta rất thích, tuy cũng muốn ôm về nhà, nhưng quân tử không chiếm đoạt sở thích của người khác, ta sao có thể cưỡng cầu?”
Lòng ta thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm có chút quá rõ ràng, chỉ có thể cười gượng.
Hắn cũng không vạch trần, tiếp tục nói,
“Hôm nay ta đến có việc. Dương chủ quán chắc cũng biết, tháng sau ta sẽ thành hôn. Nghe nói điểm tâm của Lan Quân Lâu rất đặc sắc, ngay cả tri châu phu nhân cũng không ngớt lời khen ngợi. Ta dự định đặt một phần lớn điểm tâm của Lan Quân Lâu cho tiệc cưới, nhưng nghe nói món ăn ở đây đều có số lượng hạn chế, nếu đã nợ ta một ân tình, ta cũng liền thẳng thừng yêu cầu.”
“Chỉ có vậy?”
Ta không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ, tuy Lan Quân Lâu có thông báo rằng món ăn đều có số lượng hạn chế, nhưng chỉ cần có mặt mũi của Lục công tử, ta sao có thể từ chối?
Mãi đến nhiều năm sau, ta mới hiểu ra, hắn chưa bao giờ thật sự muốn ta trả nợ, chỉ là tìm một cái cớ để ta không còn gánh nặng với hắn, để ta và Lục gia có thể cắt đứt liên hệ. Sau này, dù là hắn hay Lục gia, sẽ không còn ai có thể vì việc này mà bắt ta làm gì hay đòi nợ ân tình.
“Ồ? Chỉ có vậy thôi! Có vẻ Dương chủ quán cho rằng quá nhẹ nhàng nhỉ, vậy thì điểm tâm cho tiệc cưới sẽ do Dương chủ quán toàn quyền đảm nhiệm! Còn mong Dương chủ quán giúp đỡ nhiều hơn.”
“???”
Cái này phải tốn bao nhiêu bạc đây? Lan Quân Lâu vừa trải qua một cú sốc, giờ mới bắt đầu khôi phục sức sống. Mày ta không tự chủ được nhíu lại, cảm thấy có chút đau lòng.
Chưa kịp cảm thấy đau lòng xong, Lục công tử cúi đầu, ghé sát vào tai ta, hơi thở của hắn phả vào tai ta khiến ta có chút ngứa ngứa, hắn nhẹ nhàng nói,
“Ta thành hôn, đại ca sẽ trở về!”
“Hả?”
Ta ngẩn ra tại chỗ, sao đột nhiên hắn lại nói cái này, tư duy của Lục công tử có phần nhảy vọt quá mức.
Lục công tử thấy ta ngơ ngác, trên mặt hiện lên nụ cười châm biếm, trong ánh mắt lại không có bất kỳ cảm xúc nào, hắn lắc lắc quạt trong tay, phóng khoáng xoay người rời đi.
Để chuẩn bị điểm tâm cho tiệc cưới của Lục công tử, ta đã đặc biệt đóng cửa ba ngày, để toàn bộ nhân viên và đầu bếp trong lầu tập trung làm bánh, thậm chí còn mời phu thê Hồng Hạnh tỷ qua giúp đỡ, và thuê thêm một vài người làm tạm thời, cuối cùng mới chuẩn bị đầy đủ điểm tâm cần thiết cho tiệc cưới.
Ngày cưới, ta nhìn những thùng bánh được buộc ruy băng đỏ như nước chảy đưa vào Lục phủ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn rước dâu của Lục công tử đúng lúc đi qua Lan Quân Lâu.
Ta đứng trên lầu nhìn ra, thấy đoàn rước dâu dài dằng dặc phủ kín cả con phố, âm thanh của nhạc tân hôn và tiếng reo vui vang vọng khắp nơi, đỏ rực như một con rồng dài, uốn lượn tiến về phía trước. Có lẽ hình ảnh về mười dặm hồng trang mà mọi người đồn đại chính là như vậy.
Khi đoàn rước dần tiến gần, ta nhận ra Lục công tử mặc bộ lễ phục đỏ rực, cưỡi ngựa cao, thỉnh thoảng cúi người chào đáp lại người dân hai bên đường. Khi đoàn dừng lại dưới Lan Quân Lâu, hắn bất chợt ngẩng đầu nhìn lên, ta không biết tại sao mà vội vàng lẩn vào sau cửa, chỉ dám trốn cho đến khi đoàn rước đi xa.
Ngắm nhìn con rồng đỏ từ từ khuất bóng, lòng ta âm thầm cầu nguyện, mong Lục công tử và phu nhân, phu thê hòa thuận, sống bên nhau trọn đời, con cháu đầy đàn.
Đang lúc suy tư, ta nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, ngay sau đó, Lý thúc xuất hiện sau lưng, nói với ta,
“Cô nương, ta đã tính toán kỹ lưỡng chi phí cho điểm tâm trong tiệc cưới của Lục thiếu gia, đến đây báo cáo với cô.”
Ta lấy lại tinh thần, đáp,
“Lý thúc, mời nói.”
“Thưa cô, chi phí chỉ riêng nguyên liệu như bột mì, đường, trái cây tươi, đậu các loại đã lên tới khoảng ba mươi quan tiền, tiền công của người làm tạm thời, chi phí hộp đựng bánh, và số tiền cô yêu cầu trả cho phu thê Vương công tử, tổng cộng khoảng sáu mươi quan tiền, tổng cộng là chín mươi quan, quy ra bạc khoảng chín mươi lượng.”
“Cái gì? Lý thúc nói bao nhiêu? Chín mươi lượng?”
Ta cảm thấy như có hàng trăm mũi kim đâm vào thịt. Lý thúc tiếp tục nói,