Ngoại truyện - Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 4
Ta đứng trong vườn lan, nhìn nàng từ xa tiến lại gần. Nàng cùng Đỗ Vũ và Tử Quyên khi thì khóc, khi thì cười, ánh mắt dịu dàng, thần thái hiền hòa. Ta không dám mạo muội bước ra gặp nàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng từ xa, như vậy là đủ.
Sau khi con cái kết hôn, Niệm Niệm thường xuyên quay về nhà. Tính tình nàng đã trở nên hoạt bát hơn nhiều, không còn giữ vẻ điềm tĩnh, nghiêm trang như khi ở nhà nữa, dần dần thể hiện chút ngây thơ đáng yêu của một thiếu nữ.
Mỗi lần về, nàng đều kéo tay mẹ kể về sự dịu dàng của Tư Quân đối với mình, về sự yêu chiều của mẹ chồng và sự chăm sóc tiểu cô Tư Văn. Gương mặt nàng lúc nào cũng rạng ngời hạnh phúc.
Từ những lời kể lặt vặt của Niệm Niệm, ta hỏi dò:
“Mẹ chồng con, bà ấy vẫn khỏe chứ?”
Niệm Niệm chẳng chút nghi ngờ, chỉ nghĩ ta lo cho cuộc sống của nàng, ngây thơ đáp:
“Mẹ chồng rất tốt, hiền từ và yêu thương con, mỗi ngày đều không bắt con phải đến đứng bên cạnh giữ quy củ. Phu quân bận rộn công việc, mẹ sợ con ở phủ sẽ buồn chán, còn bảo Tư Văn đưa con ra ngoài dạo chơi, đi chợ, du ngoạn, ngắm hoa. Mẹ chồng nói chúng con còn trẻ, nên ra ngoài nhìn ngắm nhiều, không nên cứ ở trong nhà mãi.”
Ta giả vờ giận:
“Sao các con có thể chỉ lo đi chơi, để mẹ chồng ở nhà một mình được chứ?”
Niệm Niệm vội vàng đáp:
“Cha ơi, cha hiểu lầm rồi. Chúng con luôn có người bầu bạn với mẹ mà. Cha không biết đâu, mẹ chồng khéo tay lắm. Ngoài việc trồng hoa, thêu thùa, làm điểm tâm, bà còn biết nhiều trò mới lạ. Lần trước, bà còn dạy con và Tư Văn chơi trò quay dây, bắt hạt nữa. Gần đây, mẹ chồng đang chuẩn bị trồng lan trong vườn, còn dạy chúng con cách tách nhánh lan. Cha ơi, lần tới con về, con có thể chăm sóc vườn lan của cha đấy.”
Nhìn Niệm Niệm vui vẻ như vậy, phu nhân của ta rơm rớm nước mắt, cảm động nhìn ta, nói:
“Lão gia, ông đã tìm cho Niệm Niệm một gia đình tốt.”
Ta chỉ mỉm cười không nói, thầm nghĩ:
“Ta tất nhiên biết đó là một gia đình tốt rồi.”
Về sau, Niệm Niệm và Tư Quân phu thê ân ái, lại được mẹ chồng yêu chiều như con gái ruột. Chúng sinh được hai con trai, một con gái, cuộc sống vô cùng viên mãn.
Mãi cho đến một mùa xuân nọ, nhà họ Dương truyền tin dữ đến, Niệm Niệm khóc sưng cả mắt, ngày ngày túc trực bên giường mẹ chồng.
Ngày mẹ chồng nó qua đời, ta ôm một chậu lan đứng trước cửa Dương phủ, cảm giác trong lòng cứ như có một sợi dây vô hình đã bị đứt đoạn, người mà ta thầm nghĩ suốt đời này sẽ không rời xa, giờ đã ra đi trước ta.
Niệm Niệm vội vàng chạy ra, đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Khi nó nhìn thấy ta đứng ở cửa, tay ôm chậu lan, thoáng sững lại, nhưng rồi lập tức hiểu ra, nói:
“Cha, chậu lan này… là chậu mà năm xưa mẹ chồng đã tặng cha phải không?”
Ta không trả lời, chỉ hỏi:
“Mẹ chồng con ra đi có yên ổn không? Bà ấy có để lại lời gì không?”
Niệm Niệm đáp:
“Mẹ chồng ra đi rất bình an, chỉ là miệng luôn lẩm bẩm một cái tên.”
“Tên? Là tên gì?”
Trái tim ta bỗng nhiên đập mạnh, như thể con hươu nhỏ năm xưa lại đang chạy nhảy trong lòng.
Niệm Niệm nhẹ nhàng đáp:
“Là Dương Văn Quân.”
“Bụp!”
Chậu hoa trong tay ta rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Ta không thể tin nổi, lắp bắp hỏi:
“Dương? Dương Văn Quân?”
Niệm Niệm chắc chắn gật đầu.
Như thể ta vừa từ trên cao ngã xuống, chân loạng choạng, ta chỉ biết cười khổ:
“Thì ra… thì ra, người mà nàng nhung nhớ không phải là ta.”
Bao nhiêu năm qua, hóa ra chỉ là ta tự mình đa tình.
Trở về nhà, ta ngã bệnh. Cơn bệnh này kéo dài, ta không còn gượng dậy nổi. Cuối cùng, ta đành dâng tấu chương lên triều đình xin từ quan, về lại quê nhà Vũ Châu để dưỡng bệnh.
Các con lo lắng nhìn ta yếu ớt ngồi trong xe ngựa, nhưng ta kiên quyết không để bất kỳ ai theo cùng, chỉ dẫn theo Trương Sinh và chậu lan chưa vỡ, chậm rãi ngồi trên chiếc xe ngựa nhỏ mà đi.
Trước khi rời kinh thành, ta dặn dò Tư Quy:
“Gánh nặng của Lục gia, ta đã gánh cả đời. Giờ là lúc giao lại cho con. Nhớ kỹ, đừng để Lục gia quay về Vũ Châu nữa.”
Mấy mươi năm xa cách, ta lại quay về Bác Nhã viện.
Viện vẫn như xưa, thậm chí vị trí của chiếc ghế đá trong sân cũng chẳng hề thay đổi. Nhưng lại chẳng còn giống xưa nữa. Người từng cùng ta lớn lên, cùng ta sinh sống ở nơi này, nay chỉ còn lại một mình Trương Sinh.
Sân viện sạch sẽ, ta đặt chậu lan lên bệ cửa sổ, rồi yên lòng ở lại.
Mỗi sáng, ta đều tỉnh dậy trong hương thơm của hoa lan, tinh thần dần dần khá hơn. Trương Sinh mừng rỡ không thôi, đôi mắt đục ngầu chứa đầy lệ.
Hôm đó, trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Trong lòng có chút động, ta bảo Trương Sinh mang ghế tựa ra sân, đặt chậu lan lên bàn đá, cùng ta phơi nắng.
Ta nằm trên ghế tựa, bảo Trương Sinh:
“Ngươi thắp hương lên, rồi đến Lan Quân Lâu mua ít điểm tâm về.”
Ta đã nhiều ngày không có khẩu vị, Trương Sinh nghe vậy liền vui mừng khôn xiết, vâng dạ rồi nhanh chóng rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng ông ấy, quay đầu nhìn lại tiểu viện này. Trước mắt ta hiện lên hình ảnh một cô bé gầy gò, đứng trước cửa phòng, đôi mắt to tròn, trong veo như ánh mắt của nai con. Nàng khẽ mỉm cười, dường như đang nói với ta:
“Thiếu gia, ngài đã trở về!”
Ta mỉm cười, khép dần đôi mắt.
Một cơn gió thoảng qua, làm tàn hương trong lư hương bay tỏa ra khắp sân. Mùi hương ngào ngạt khắp nơi, trong đó có chút vị của bạc hà thanh mát, cam thảo ngọt ngào giúp tĩnh tâm, và thoang thoảng hương sả dịu nhẹ.
….
LỤC TỬ HÀN
Thiên hạ đều khen rằng cha mẹ ta tình cảm sâu đậm, phu thê hòa thuận, quả là tấm gương mẫu mực trong thời đại. Nhưng ta biết, cha không yêu mẹ, còn mẹ cũng chẳng hẳn là yêu cha.
Dẫu vậy, họ sống với nhau luôn hết mực lễ độ, tôn trọng lẫn nhau, khi ra ngoài thì luôn sát cánh, cuộc sống cứ thế mà trôi qua trong ấm êm, thuận hòa.
Cha ta, tài trí xuất chúng, phong lưu, nho nhã, là bậc công tử lừng danh thiên hạ. Mẹ ta, hiền thục dịu dàng, trang nhã đoan chính, cũng là tiểu thư khuê các có tiếng.
Họ chưa từng như đôi phu thê trong sách, quấn quýt mặn nồng, nàng vì chàng kẻ mày, chàng vì nàng gảy đàn, mà cũng chưa từng cãi vã, đỏ mặt. Họ luôn hòa nhã, tương kính như tân.
Mỗi lần ra ngoài, cha đều giúp mẹ lên xuống xe ngựa, mẹ thì nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cha. Lại thêm việc cha không hề có thiếp thất, những khi dự tiệc thì luôn luôn dẫn theo mẹ. Điều này khiến nhiều phu nhân vô cùng ngưỡng mộ, ai nấy đều nói cha ta thật nặng tình, đối với mẹ tình thâm nghĩa trọng.
Mỗi lần như vậy, mẹ chỉ cười, im lặng, như ngầm đồng ý.
Ta tên là Lục Tử Hàn. Khi cha đặt tên cho ta, ông nói mong rằng con mình sẽ xuất chúng. Vì vậy, từ nhỏ ta đã vùi đầu đọc sách, dồn hết tâm trí vào con đường khoa cử, chẳng để tâm gì đến chuyện tình cảm. Ta nghĩ, sau này cưới một thê tử môn đăng hộ đối, rồi sống với nhau như cha mẹ, hòa nhã, bình lặng mà đi qua đời này, cũng là tốt lắm rồi.
Vì thế, khi ta đến tuổi trưởng thành, mẹ nhiều lần hỏi muốn tìm thê tử thế nào, ta không chút đắn đo mà trả lời ngay:
“Con muốn tìm một thê tử dịu dàng hiền thục như mẹ, không cần yêu đương mặn nồng, chỉ mong có thể hòa thuận, bình lặng mà gắn bó suốt đời.”
Mẹ nghe xong chỉ cười, ánh mắt thoáng chút buồn:
“Con à, con vẫn chưa hiểu.”
Mẹ nhìn ta vẫn không mấy bận tâm, chỉ lắc đầu, thở dài, rồi lại quay đi lo liệu chuyện chọn thê cho ta. Nhưng dẫu chọn tới chọn lui, vẫn chưa đâu vào đâu.
Cha ta, dường như chẳng mấy quan tâm đến việc trăm năm của ta, hàng ngày vẫn nhàn nhã, thong dong.
Cho đến một ngày, khi ta đang ngồi trong thư phòng đọc sách chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, cha đột ngột bước vào, không nói một lời, rút cuốn sách khỏi tay ta rồi đặt qua một bên:
“Con trai, đọc sách cực khổ rồi. Đi nào, cha dẫn con ra ngoại thành ngắm hoa, thư giãn tinh thần.”
Ta nghi hoặc hỏi:
“Cha? Cha sao thế? Sao lại đột nhiên muốn dẫn con đi du ngoạn?”
Cha ta phẩy nhẹ chiếc quạt, mỉm cười:
“Nói lắm làm gì, cứ đi với ta là được rồi.”
Ta đành bỏ sách xuống, theo cha ra ngoài.
Xe ngựa lắc lư gần một canh giờ mới dừng lại. Ta nhảy xuống trước, rồi đưa tay đỡ cha xuống theo.
Vừa đứng vững, liền trông thấy một chiếc xe ngựa từ đằng xa, một vị phu nhân bước xuống, nhìn kỹ thì ra là biểu cô.
Biểu cô bước lại gần, nhìn cha ta nói:
“Xem ngươi tốn bao tâm tư, quả là không dễ dàng gì. Được rồi, mọi chuyện ta đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta đến đình kia ngồi thôi.”
Ta ngẩng đầu nhìn, phía trước mặt là một cánh đồng hoa mẫu đơn đang vào độ nở rộ, không ít người đến thưởng lãm.
Phía bên trái cánh đồng là một tòa lầu gác, thế đất cao hơn một chút, đủ để bao quát cả biển hoa vào tầm mắt.
Ba người chúng ta tiến vào lầu gác, đã có hạ nhân chuẩn bị sẵn, bàn ghế đá được trải khăn sạch sẽ, trà quả cũng đã bày biện đầy đủ.
Cha quay sang nói với ta:
“Nơi đây ngắm hoa mẫu đơn rất tuyệt. Con đi dạo xem có gặp người quen không.”
Người quen?
Ta nghe cha nói có phần kỳ lạ, dù hơi nghi hoặc, nhưng khi ngắm cảnh, ta vẫn để ý xem có gặp người quen hay không. Trong lúc cha cùng biểu cô ngồi uống trà, ăn quả, thật như chỉ đi dạo ngắm hoa, ta đứng trong lầu nhìn từ xa đến gần. Quả nhiên, có người ta quen biết.
Đó là đường muội của ta, Lục Niệm, năm nay vừa gả cho tân khoa thám hoa Dương Tư Quân. Nàng đứng cùng một nhóm thiếu nữ giữa biển hoa, nhưng đám đông lại vây quanh một thiếu nữ khác.
Cô nương kia trạc tuổi Niệm Niệm, trong tay quấn một sợi dây mảnh. Chỉ thấy đôi tay nàng linh hoạt, ngón tay lướt qua lại, dây trong tay nàng khi thì biến thành một đóa bồ công anh, khi lại thành một ngôi sao, rồi lại thành một chiếc cầu vòm. Mấy lần biến đổi khiến đám thiếu nữ xung quanh đều kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn chăm chú vào sợi dây trong tay nàng.
Cô nương chơi dây bỗng nở một nụ cười rạng rỡ, không giống dáng vẻ uyển chuyển của các tiểu thư khuê các, nàng cười thật tự nhiên, sảng khoái. Khóe miệng nhếch cao, đôi mắt cười híp lại, má lúm đồng tiền lộ rõ, tựa như ánh dương ấm áp mùa đông, cũng giống như cơn gió xuân dịu dàng.
Nụ cười ấy như dòng nước ấm chảy vào tim, khiến ta ngây người nhìn đến độ ngẩn ngơ. Bất chợt, cha ta dùng quạt gõ nhẹ lên vai, hỏi:
“Thế nào? Con thấy gì rồi?”
Ta giật mình tỉnh lại, vội kính cẩn đáp:
“Thưa cha, con thấy đường muội Niệm Niệm cũng đang thưởng hoa ở đây.”
Cha mỉm cười gật đầu, rồi bỗng giơ quạt chỉ về phía trước:
“Vậy con có thấy cô nương đứng bên cạnh nàng không?”
Ta khẽ gật đầu.
Cha lại hỏi:
“Vậy con thấy cô nương ấy thế nào?”
Ta vội vàng đáp: