Ngoại truyện - Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề - Chương 2
“Đệ toàn mùi son phấn, lại vừa đi đâu lêu lổng rồi?”
Đệ ấy phe phẩy chiếc quạt trên tay, cố tình quạt mùi son phấn về phía ta:
“Ta đâu có tham gia khoa cử, tất nhiên phải đi hưởng lạc, tiêu dao thế gian thôi.”
Ta bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn:
“Nếu rảnh rỗi như vậy, chi bằng đọc sách thêm, vài năm nữa cũng thử khoa cử xem. Đừng mãi lang thang ở mấy chỗ không ra gì.”
Đệ ấy gấp chiếc quạt lại, không chút để tâm nói:
“Thôi, ta không phải hạng người đó. Trọng trách phục hưng Lục gia vẫn là của đại ca, ta chỉ lo quản lý gia nghiệp, thong dong qua ngày là đủ.”
Lục gia dù đã sa sút, nhưng gia sản vẫn còn khá lớn, gia nghiệp cũng chẳng phải gánh nặng nhẹ nhàng gì. Thế mà đệ ấy lại làm ra vẻ thoải mái, như thể chiếm được lợi lộc to tát.
Thấy dáng vẻ nhàn nhã ấy, ta cố tình nói:
“Ồ? Đã nhẹ nhàng thế, vậy ta sẽ bẩm với nhị thúc, bảo ông đưa đệ đến kinh thành phát triển sự nghiệp trước nhé?”
“Thôi thôi, đại ca, coi như ta chưa từng đến đây.”
Đệ ấy liên tục khoát tay, rồi tiện tay nhón lấy một miếng bánh trên bàn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa quay đi. Nhưng chưa ra khỏi cửa, lại quay lại:
“Đại ca, điểm tâm này huynh mua ở đâu thế? Bánh mềm mại, giòn tan, mát lạnh đầu lưỡi, ngọt ngào mà không ngấy.”
“Không ngờ điểm tâm ở đây lại lọt được mắt xanh của Lục nhị thiếu gia. Bình thường đệ đâu có thích đồ ngọt.”
Đệ ấy đáp rất tự nhiên:
“Là vì trước giờ ta chưa gặp loại nào hợp khẩu vị thôi. Đại ca đừng vòng vo nữa, chỉ cần nói ta biết mua ở đâu là được.”
Ta đáp bâng quơ:
“Là do nha hoàn trong viện làm đấy. Đệ thích thì cứ lấy hết đi.”
Nghe xong, đệ ấy cười đầy ẩn ý:
“Hóa ra là có một tiểu cô nương khéo tay sao? Thảo nào tinh thần đại ca tốt đến vậy, công lao của cô nương ấy quả là không nhỏ nhỉ?”
Ta lười chẳng buồn để ý đến đệ ấy, lấy một miếng bánh ném về phía miệng nó:
“Ăn mà còn không bịt được miệng ngươi, lắm lời.”
Đệ ấy vừa nuốt miếng bánh vừa gọi tiểu đồng bên cạnh:
“Vương Ngũ, mau đi tìm hộp đựng, đem hết mấy món điểm tâm trên bàn này về.”
Ta nhìn đệ ấy đầy chán ghét:
“Mọi người đều nói Lục nhị thiếu gia phong độ nhẹ nhàng, thanh tao thoát tục, cớ sao trước mặt ta lại chẳng ra dáng chút nào. Cũng chỉ là vài đĩa điểm tâm, có cần phải đến mức như vậy không?”
Đệ ấy cười hì hì:
“Ta chẳng qua là sợ huynh đọc sách mệt mỏi nên mới đến góp vui, huống chi, trước mặt huynh ta cần gì phải làm bộ làm tịch.”
Nói rồi, đệ ấy lại ngó nghiêng khắp phòng ta, thấy mấy chậu lan trên bệ cửa sổ, liền muốn gọi Vương Ngũ đến lấy đi. Ta ngăn lại:
“Lan này rất mong manh, đệ mang về chẳng trụ nổi mười ngày đâu, đừng làm hỏng vật quý.”
Rồi ta không đợi nó đáp, liền đuổi thẳng cùng mấy đĩa điểm tâm ra ngoài.
Quay lại, ta nhìn những chậu lan trên bệ cửa sổ, tươi tắn, thanh khiết, chờ ngày nở rộ, ta bật cười.
Những ngày sau, ta càng dốc lòng chăm chỉ. Nếu muốn phục hưng Lục gia, chỉ có xuất thân tiến sĩ vẫn chưa đủ, phải đạt danh hiệu hàng đầu mới được.
Đêm khuya tĩnh mịch, gió nhẹ lùa vào từ khung cửa sổ, mang theo hương thơm dịu dàng của lan.
Ta đặt bút xuống, xoa nhẹ đôi mắt mỏi, rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Một vầng trăng sáng treo cao giữa bầu trời, ánh bạc phủ khắp sân, soi rõ bóng dáng nhỏ bé đơn bạc của một người.
Nàng ngẩng đầu ngắm trăng, ánh mắt chăm chú đến mức như muốn nhìn xuyên thấu cả vầng trăng ấy.
Ta khẽ bước ra ngoài, đứng lặng phía sau nàng.
Lâu lắm, nàng mới khẽ động, một giọng nói trong trẻo cất lên:
“Chỉ nguyện người dài lâu, ngàn dặm cùng vầng trăng sáng.”
Ta kinh ngạc trong lòng. Bài từ này là của đại nhân Tô Thức mới sáng tác năm ngoái, nếu không phải nhờ thầy giáo ngẫu nhiên nhắc đến vào dịp Trung Thu, ngay cả ta cũng không biết. Nàng sao lại có thể ngâm?
Ta đứng đờ ra đó, ngẩn ngơ nhìn nàng.
Một lúc lâu sau, nàng mới quay người lại.
Khoảnh khắc nàng nhìn thấy ta, rõ ràng ta thấy ánh mắt nàng thoáng ngỡ ngàng, có chút ngây dại, nét thâm tình trong mắt khó lòng che giấu.
Nhưng chẳng đợi ta kịp nhìn kỹ, nàng đã nhanh chóng trở lại vẻ thường ngày.
Lạnh lùng, lý trí, xa cách.
Ta nắm lấy cánh tay nàng, hỏi:
“Bài từ mới của Tô đại nhân, sao ngươi biết mà ngâm?”
Câu hỏi vốn rất bình thường, nhưng nàng lại giật mình, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ hoảng loạn, như con nai nhỏ bị kinh hãi.
Nàng vội vàng rút tay khỏi tay ta, lắp bắp đáp:
“Thiếu gia nghe lầm rồi.” Rồi vội vã bỏ chạy.
Nhìn theo bóng nàng lẩn tránh trong hoảng loạn, ta vừa nghi ngờ vừa lắc đầu khẽ cười:
“Nha đầu này, chẳng phải ngốc nghếch gì, rõ ràng là một tiểu dối trá.”
Ta trở lại bàn, rút ra một tờ giấy trắng, cẩn thận viết lại bài “Thủy Điệu Ca Đầu” rồi đề tên, Lục Văn Quân.
Từ đêm đó, nàng càng thêm cẩn thận, hết mực tránh né ta, như thể ta là ác thú có thể nuốt chửng nàng bất cứ lúc nào.
Ta chỉ thấy buồn cười, nha đầu này, gan vẫn nhỏ như thế. Thôi, nàng không muốn nhắc đến chuyện đêm đó, ta cũng sẽ cùng nàng quên đi, tránh làm nàng thêm sợ hãi.
Chỉ là, đôi khi trong những phút nghỉ ngơi, ta lại bất giác nhớ đến đôi mắt tròn hoảng hốt ấy, nhớ đến bóng hình con nai nhỏ chạy trốn trong đêm.
Cuối cùng, ngày thi cử cũng đến. Tất cả mọi người ở Bác Nhã viện tiễn ta ra cửa. Khi đi ngang qua nàng, ta tranh thủ lúc không ai để ý, lén nhét vào tay nàng một tờ giấy nhỏ.
Không biết nàng có biết toàn bộ bài thơ hay không, nhưng giờ chắc nàng cũng sẽ biết rồi.
Qua mấy ngày bôn ba đường dài, còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức, ta đã phải vội vàng bước vào trường thi.
Xuân hàn rét mướt, trong căn phòng nhỏ hẹp của cống viện, cái ghế gỗ lạnh cứng như băng khiến ta ngồi chẳng khác nào như ngồi trên đống kim châm.
Vô tình, khuỷu tay ta chạm phải một vật gì đó mềm mại, chính là chiếc túi vải to dùng để đựng bút mực. Mở ra xem, ta phát hiện trong túi được khâu thêm một lớp lông cừu dày, ấm áp và mềm mại vô cùng.
Ta lật chiếc túi lại, đặt lên ghế ngồi, ánh mắt thoáng thấy một hàng chữ nhỏ ở nơi đáy túi, chỗ hai mặt vải giao nhau.
“Ngọc điện truyền kim bảng, quân ân tứ trạng đầu, nguyện quân kim bảng đề danh.”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ nhỏ, trái tim vốn đang lo lắng chợt bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ:
“Tiểu nha đầu dối trá này, sao lại khiến người ta yêu mến đến thế.”
Khoa cử kết thúc, không có gì bất ngờ, ta được xướng danh trên bảng vàng, trở thành tiến sĩ.
Các gia đình đến cầu hôn nườm nượp không dứt. Mẫu thân suy nghĩ kỹ lưỡng vài lần, cuối cùng định ra hôn sự cho ta với cháu gái duy nhất của Thân lão đại nhân.
Thân gia là một gia tộc danh môn, nức tiếng thanh bạch, gia phong nghiêm khắc, con cháu trong nhà đều tài hoa xuất chúng, phẩm hạnh hơn người, được thiên hạ ngưỡng mộ.
Nữ nhi Thân gia cũng mang phong thái của gia tộc lớn, nổi danh với đức hạnh ôn hòa, khiêm cung, đoan trang đại khí, là đối tượng được bao nhà quyền quý tranh nhau cưới gả.
Nếu không phải Thân tiểu thư sức khỏe yếu ớt, e rằng đến ta cũng khó có phần mà kết thân.
Ta suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
Mẫu thân sợ ta thiệt thòi, nên đề nghị cho ta nạp thiếp.
Trong lòng ta khẽ động, bóng dáng gầy yếu nhỏ nhắn của ai đó hiện lên trước mắt.
Nạp thiếp ư? Phải rồi, nếu để mẫu thân đứng ra nâng đỡ nàng, nàng sẽ có được chút thể diện, người ngoài cũng không thể nói gì được, thật là quá tốt đẹp.
Ta không biểu lộ gì, nhưng trong lúc vô thức đã nhắc đến tên nàng.
Mẫu thân quả nhiên để ý, lập tức muốn mở mặt cho nàng.
Khi nàng đến, đã thay bộ y phục đơn sơ bán mới bán cũ thường ngày, khẽ điểm phấn son, trên đầu cài một cây bộ dao màu đỏ, khác hẳn dáng vẻ bình thường. Nàng trông không còn là một nha hoàn mờ nhạt, mà thanh tú thoát tục, mang theo vẻ thanh nhã thoáng chút linh động.
Ta không khỏi ngạc nhiên, trong lòng như có tiếng trống dồn dập, ta biết, đó chính là con nai nhỏ trong lòng đang nhảy loạn.
Nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa sẽ có thể cùng nàng chính thức sớm chiều bầu bạn, ta không khỏi cảm thấy lòng dạ xao động, vui sướng khôn tả.
Thế nhưng, nàng lại từ chối.
Ta sững sờ tại chỗ, có chút hụt hẫng, lại có chút tức giận, và càng nhiều hơn là sự khó hiểu.
Chủ nhân nâng đỡ như vậy, biết bao nha hoàn trong phủ mơ ước không được, vinh hoa phú quý, gấm vóc lụa là, thậm chí cả sự sủng ái của ta, sự yêu quý của mẫu thân, tất cả đều trong tầm tay, nhưng nàng lại dám từ bỏ.
Tại sao? Rốt cuộc là vì sao?
Chẳng lẽ sự cẩn trọng, e dè trước đây, không phải là vì sợ lặp lại số phận của Bích Đào, mà thực sự là muốn rời xa nơi này?
Ta không nghe rõ nàng nói gì, chỉ thấy mẫu thân có vẻ không hài lòng, định nổi giận, thấy nàng run rẩy quỳ dưới đất, ta không nhịn được liền nói:
“Đã như vậy, cần gì phải miễn cưỡng, chẳng bằng để nàng đi, cũng tránh khiến Thân gia phật ý.”
Mẫu thân vốn luôn nghe theo ta, liền nguôi giận, không truy cứu nữa, chỉ cho nàng vài lượng bạc rồi đuổi đi.
Khi trở lại Bác Nhã viện, nhìn những chậu ngọc lan phủ kín sân, mềm mại thanh khiết, hương thơm dịu dàng, ta tự cười mình, thôi thì, biết rõ nàng là một tiểu nha đầu dối trá, cần chi phải ép buộc làm gì.
Từ đó, ta cố tình tránh mặt nàng.