Đường Đường Vẫn Chưa Muộn - Chương 4
Cùng lúc đó, tôi đang mắt to trừng mắt nhỏ với những chiếc xe lạ và phóng viên đứng đầy trước cửa nhà.
Một người đàn ông gầy gò bước xuống xe, hiệu trưởng ban tuyển sinh Bắc Đại, chạy đến bắt tay cha tôi:
“Có phải ba của cháu Trần Đường không ạ, quả nhiên là phong độ ngời ngời, khó trách lại nuôi dạy được người con ưu tú như vậy cho Bắc Đại chúng ta.”
Một nam sinh trẻ tuổi bên cạnh huých huých hiệu trưởng: “Chú ơi, thủ khoa ở đằng kia kìa.”
Hiệu trưởng liếc cậu ta một cái: “Cậu hiểu gì chứ, phải tấn công cha mẹ thủ khoa trước, thủ khoa chẳng phải sẽ dễ dàng nằm trong tay sao.”
Nam sinh trẻ tuổi bừng tỉnh gật đầu, sau đó xách hai hộp yến sào to tướng chạy thẳng đến chỗ mẹ tôi.
Chưa đầy năm phút, chiếc xe thứ hai chậm rãi tiến đến.
Tống Trì và một người đàn ông thấp béo cùng nhau bước xuống xe.
“Đường Đường, cháu lớn lên xinh đẹp thế này, học hành lại giỏi giang, vừa nhìn đã biết là người của Thanh Hoa chúng ta.”
Người đàn ông thấp béo chỉ Tống Trì, ông ấy nói với tôi: “Cậu bạn á khoa này là bạn trai cháu phải không? Hai đứa cùng vào Thanh Hoa, chẳng phải là song hỷ lâm môn sao?”
Trong chốc lát, cha mẹ tôi đang trò chuyện đều dừng lại, họ kinh ngạc nhìn hiệu trưởng Thanh Hoa, cả hai cười gượng hai tiếng rồi giải thích: “Thầy ơi, hai đứa nó là chị em.”
Hiệu trưởng Thanh Hoa ngẩn người, sau đó gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi, không sao, Thanh Hoa chúng tôi rất cởi mở.”
Mẹ tôi thấy hiệu trưởng Thanh Hoa không giống như đang nói đùa, lại quay đầu nhìn tôi và Tống Trì.
Tống Trì trước mặt cha mẹ, cậu ấy nắm lấy tay tôi.
Mẹ tôi ngẩn ra một giây, bà ấy định nói gì đó lại bị nam sinh trẻ tuổi của Bắc Đại chặn lại: “Bác gái, chuyện nhà mình để sau hẵng nói, con rể lúc nào nhận cũng được, bác nghe cháu giới thiệu về ngành học của trường mình trước đã…”
Hiệu trưởng Bắc Đại cười tủm tỉm đi tới: “Lão Trương, lâu rồi không gặp, ông vẫn hấp tấp như ngày nào, dọa con bé thủ khoa nhà tôi sợ rồi kìa.”
“Bạn học Trần này, hẳn là hai bác rất kỳ vọng cháu vào Bắc Đại, vô cùng mong cháu đến đó học tập. Đúng rồi, còn cả bạn học Tống Trì nữa, hai đứa cùng đến. Lên xe, chúng ta nói chuyện kỹ hơn.”
Hiệu trưởng Thanh Hoa dùng lợi thế hình thể, lại chen lên đứng trước mặt tôi: “Đường Đường, Thanh Hoa chúng tôi không nói suông, cháu và Tống Trì đến đây, học phí miễn toàn bộ, thưởng 50 vạn.”
“Bắc Đại 70 vạn, đi nào, lên xe nói chuyện.”
“Thanh Hoa 1 triệu…”
Thấy hai vị hiệu trưởng tranh cãi ngày càng gay gắt, Tống Trì âm thầm che chở tôi phía sau.
Phóng viên giơ máy quay chạy khắp nơi.
Hiện trường một mảng hỗn loạn.
“Bạn học Trần à, đến Bắc Đại đi, ngành nào cũng được tùy cháu chọn.”
“Đừng nghe ông ta vẽ bánh vẽ đường, Đường Đường, cháu phải suy nghĩ kỹ lưỡng về sở thích của mình, khuôn viên Thanh Hoa mới là bến đỗ cuối cùng của cháu…”
“Lão Trương, ông nói ai vẽ bánh vẽ đường đấy.”
“Ai nên nghe thì người đó tự biết. Đường Đường, cháu gầy thế này, phải tẩm bổ nhiều vào, căn tin Thanh Hoa chúng tôi là số một cả nước đấy.”
Hiệu trưởng Bắc Đại sốt ruột giậm chân: “Lão Trương, ông có biết đến trước đến sau không hả?”
Hiệu trưởng Thanh Hoa hất cằm: “Đến trước đến sau gì chứ, tôi chỉ biết người chiến thắng là vua.”
“Ông đúng là không biết lý lẽ.”
“…”
Cuộc tranh cãi kéo dài đến tận chiều.
Hai bên đều không có ý định rời đi.
Cuối cùng, hiệu trưởng Thanh Hoa đập bàn đứng dậy, “Trần Hiển Đức, Đường Đường mà không đến Thanh Hoa, chúng ta từ nay đứt đoạn cho dù có là bạn học nhiều năm cỡ nào đi nữa.”
Trần Hiển Đức là tên cha tôi…
Hiệu trưởng Bắc Đại sụp đổ: “Khoan đã, lão Trương, ông với ba thủ khoa là bạn học cũ?”
Hiệu trưởng Thanh Hoa thở dài: “Lão Tôn, vốn dĩ tôi muốn dùng thân phận người bình thường kết giao với ông, nhưng sự đã đến nước này, tôi không giấu giếm nữa, tôi với lão Trần là bạn học cấp 3 đại học, ở chung phòng ngủ, anh em tốt, ông nên sớm rút lui đi…”
Cha tôi đưa tay day trán nhìn hai người: “Tình bạn bè gác sang một bên đi, mọi chuyện phải nghe theo Đường Đường.”
Hàng chục ánh mắt đồng loạt nhìn về phía tôi và Tống Trì.
Cha tôi lấy khăn tay lau mồ hôi: “Đường Đường, suy nghĩ cả ngày rồi, cho câu trả lời cuối cùng đi con.”
Tôi bất ngờ bị gọi tên, tôi đặt miếng dưa hấu trong tay xuống, nghiêm túc đứng dậy: “Bắc Đại rất tốt ạ, nhưng mà, xin lỗi thầy, con chọn Thanh Hoa.”
Nụ cười trên môi hiệu trưởng Bắc Đại dần dần cứng đờ.
Hiệu trưởng Thanh Hoa vui mừng ra mặt: “Tới đây, tới đây, lão Tôn tránh đường nào, tôi phải ký hợp đồng với thủ khoa á khoa đây, một mũi tên trúng hai đích, sướng quá, sướng quá.”
Hiệu trưởng Bắc Đại vẫn cố gắng níu kéo: “Bạn học Tống Trì, cháu…”
“Chị đi đâu, tôi đi đó.”
“Hiểu rồi.” Hiệu trưởng ban tuyển sinh Bắc Đại thở dài rời đi, đi ba bước lại ngoái đầu một lần.
10
Buổi tối, cha tôi bị Hiệu trưởng Thanh Hoa lôi đi uống rượu.
Các phóng viên cũng đã hoàn thành công việc quay phim, ai về nhà nấy.
“Đường Đường, con và em trai con, không, con và Tiểu Trì…” Mẹ tôi mở lời, nhưng không nói tiếp.
Bà ấy cầm áo khoác đi ra ngoài: “Đường Đường, mẹ cảm thấy bây giờ đầu óc rất rối bời, đi tìm mẹ nuôi con nói chuyện một lát, hai đứa… cứ tự nhiên, coi như ở nhà mình.”
“…”
“Dì bị kích động không nhẹ.” Tống Trì lặng lẽ nhận xét.
Tôi gật đầu.
Mẹ đi rồi, trong nhà chỉ còn lại tôi và Tống Trì.
Nhóm QQ reo không ngừng:
Lục Khả ba hoa liên tục oanh tạc: “Đã xem tin tức chưa, ủy viên học tập là thủ khoa toàn tỉnh đã được xác nhận rồi, sau này gặp mặt xin hãy tôn trọng gọi tôi là nhà tiên tri.”
“Đúng rồi, người nào đó gần như có thể đổi họ được rồi đấy.”
“Lúc trước là ai vì một cái video đau bụng kinh mà thề thốt nói ủy viên học tập thi không đậu đại học, là ai, là ai! Mặt các người có đau không, tôi hỏi các người đấy.”
“Còn Quý Yến đâu, tên tra nam suýt đậu Thanh Hoa sao lại im lặng rồi. Ngày xưa cậu bỏ rơi ủy viên học tập để chọn Thẩm Đóa, tôi vẫn còn nhớ rõ mà…”
Có người phụ họa: “Mọi người xem video chưa, lớp trưởng và ủy viên học tập, bọn họ thực sự ở bên nhau rồi, nói cách khác, lần trước chúng ta gặp ở thủy cung là hai người họ đang hẹn hò.”
“Tôi thật sự phục luôn đấy, lúc đó Quý Yến và Thẩm Đóa còn nói ủy viên học tập đang muốn níu kéo, bây giờ nghĩ lại thật ngại ngùng đến mức tê cả ngón chân.”
“Thủ khoa và á khoa toàn tỉnh yêu nhau, OMG, vừa ngọt ngào vừa bá đạo. Cô gái ngoan hiền ngọt ngào và chàng trai lạnh lùng, ai mà không thích chứ.”
“Ủy viên học tập, xin lỗi cậu nhé, trước đây tôi thực sự nghĩ cậu không thể vào đại học, còn bảo cậu đi giao đồ ăn, tôi thật sự đáng chết mà…”
Tin nhắn WeChat và QQ quá nhiều, tôi chọn một số tin nhắn chúc mừng quan trọng từ bạn bè để trả lời.
Tắt điện thoại, tôi lấy từ trong tủ ra một chai rượu vang, mắt sáng rực nhìn Tống Trì: “Có muốn ăn mừng một chút không?”
Tống Trì nhận lấy chai rượu, chất lỏng trong suốt rót vào hai chiếc ly, tiếng va chạm vui tai.
Tôi bưng ly rượu lên rồi nhấp một ngụm nhỏ, sau đó uống cạn.
Đây là lần đầu tiên tôi uống rượu, cảm giác cũng không tệ…
Sau đó lại rót một ly rồi lại một ly.
11
“Chị, đừng uống nữa, chị say rồi…” Giọng nói của Tống Trì lúc rõ lúc mơ hồ vang lên khi cậu ấy giật lấy ly rượu khỏi tay tôi.
Khuôn mặt điển trai của cậu ấy lúc rõ lúc mờ trong mắt tôi.
“Đừng đi.” Tôi ôm chặt lấy cánh tay Tống Trì rồi áp mặt vào đó, mong muốn tìm kiếm chút hơi lạnh.
“Ngoan nào, tôi đi nấu canh giải rượu cho chị.”
“Không, đừng đi.” Nói rồi tôi xoay người ngồi lên đùi Tống Trì, tháo chiếc kính gọng vàng vướng víu ra, ngón tay lần mò từ xương mày xuống dưới, đôi mắt, sống mũi, bờ môi, xương quai xanh, cơ bụng…
Tống Trì, dù là bộ phận nào, đều đẹp đến chết người.
Nhưng cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở hai mảnh mềm mại mỏng manh ấy, rồi cắn xuống.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến tôi nhíu mày khó chịu nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Giọng nói của Quý Yến từ trong điện thoại truyền đến: “Lớp trưởng, tôi hiểu lầm Đường Đường rồi, nhưng bây giờ tôi không liên lạc được với cậu ấy.”
“Này, lớp trưởng, cậu có nghe thấy không, cậu có biết Đường Đường đang ở đâu không?”
Tống Trì thở dốc rời khỏi môi tôi, giọng khàn khàn: “Trên đùi tôi.”
Nói xong, không biết là ai đã cúp điện thoại.
Tống Trì đặt bàn tay rộng lớn của mình ra sau đầu tôi, tiếp tục gia tăng độ sâu của nụ hôn này.
Hương rượu thoang thoảng quanh chóp mũi.
Không biết đã qua bao lâu, tôi mệt mỏi gục đầu lên vai Tống Trì, hít thở không khí trong lành.
Cơ thể đột nhiên lơ lửng, Tống Trì ôm tôi đẩy cửa phòng ngủ, cậu ấy đặt tôi lên giường rồi cẩn thận đắp chăn lại, yên lặng nhìn tôi.
“Tống Trì, nói cho cậu nghe một bí mật.” Tôi cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ mỗi cái đầu.
“Bí mật gì thế?” Tống Trì ghé sát lại.
Tôi ghé sát tai cậu ấy, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Bí mật chính là, tôi thích cậu.”
Tống Trì nhếch mép, cậu ấy cúi xuống chạm nhẹ lên trán tôi: “Chị, tôi yêu chị.”
Tôi chớp chớp mắt: “Tống Trì, chúng ta đã tốt nghiệp cấp 3 rồi.”
“Ừm, nhưng cuộc sống đại học của chúng ta sẽ sớm bắt đầu thôi.”
Tống Trì dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt của tôi: “Chị, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng tôi sẽ mãi ở bên cạnh chị.”
Tôi gật đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Thật không may, phải đến cuối cấp 3 tôi mới bắt đầu thích cậu.
May mắn là, chúng ta còn cả đời để ở bên nhau.
(Hết)