Đường Đường Vẫn Chưa Muộn - Chương 3
7
Trên con đường rợp bóng cây, Tống Trì một tay cầm ô, một tay cầm kem dâu tây. Khí chất lạnh lùng, hung hăng của cậu ấy cùng chiếc ô che nắng hoa nhí ngọt ngào màu hồng phấn tạo nên sự tương phản kỳ lạ.
Tôi lấy điện thoại ra lén chụp một tấm ảnh, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi nhận kem từ tay Tống Trì tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, chậm rãi liếm kem.
Tống Trì cởi áo khoác, đắp lên chiếc váy ngắn của tôi: “Chị, chị đoán thi được bao nhiêu điểm?”
Tôi dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Chưa tính kĩ lắm, chắc khoảng 730 điểm.”
Cuối cùng, tôi như nghĩ ra điều gì, yếu ớt bổ sung một câu: “Nghe có vẻ không thật, nhưng tôi không đùa đâu…”
Tống Trì nhẹ nhàng xoa tóc tôi: “Tôi biết.”
Tôi: “Cái video kia nói rằng những người có tính cách như tôi khi gặp bài kiểm tra lớn thì đầu óc dễ trống rỗng…”
“Tin bịa đặt của mấy tài khoản marketing.” Giọng Tống Trì lộ vẻ lạnh lùng đáng sợ: “Anh ta đâu có hiểu chị, dựa vào cái gì mà dám kết luận.”
Tôi lặng lẽ cắn một miếng kem, bất chợt có gì đó trong lòng khẽ lay động, cả người như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại.
Gợn sóng lan tỏa, mãi chẳng ngừng nghỉ.
Khi video đang hot nhất, ngay cả những người thân thiết cũng nghi ngờ tôi, lạnh nhạt và nói lời cay đắng với tôi.
Trong lớp các bạn học không ai tin lời giải thích của tôi, còn bạn trai ba năm, Quý Yến, đã thẳng thừng đề nghị chia tay.
Nhưng dường như Tống Trì ngay từ đầu đã chọn đứng về phía tôi, cậu ấy chưa từng thay đổi.
Hoá ra cảm giác được một người kiên định lựa chọn lại tốt đến vậy.
Nhưng trước đây, tôi thậm chí còn chưa từng liếc mắt nhìn cậu ấy…
“Nhưng mà, chị ơi.” Tống Trì giơ tay lên véo nhẹ má tôi, ánh mắt cậu ấy không giấu nổi sự ghen tuông:
“Tôi nhớ sau năm lớp 11, mỗi lần kiểm tra chị đều đứng sau Quý Yến một bậc, chưa bao giờ đạt trên 700 điểm. Hay là, chị cố tình giấu giếm thực lực để chiều lòng tên phế vật kia?”
“À, không có… Trùng hợp thôi.” Tôi hơi chột dạ dời mắt: “Kem sắp chảy rồi, cậu có muốn ăn thử một miếng không?”
Ánh mắt Tống Trì dần trở nên sâu thẳm, cậu ấy chỉ vào môi mình: “Cho tôi ăn.”
Tôi nhìn dòng người qua lại xung quanh, do dự một lúc rồi run rẩy giơ tay lên.
“Chị, run cái gì.”
Tống Trì khẽ cười, cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi, giúp tôi giữ vững cây kem ốc quế, từ từ cúi đầu xuống.
Rõ ràng là đang ăn kem, nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong giây lát, tôi bỗng có ảo giác như thể mình mới là cây kem dâu tây đang run rẩy kia.
“Ảnh đâu.” Tống Trì liêm môi, nhướng mày: “Cho tôi xem chụp trộm được thế nào.”
“Ảnh gì cơ?” Tôi định giả vờ không biết.
“Thủ khoa tỉnh, chị nghĩ lại xem, chị thật sự muốn nói dối bạn trai trong buổi hẹn hò đầu tiên sao?”
Tôi lập tức đầu hàng, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cậu ấy, lẩm bẩm: “Chưa chắc đã là… thủ khoa mà, không phải còn cậu sao, cậu ước chừng được bao nhiêu điểm?”
“713.”
“Ồ.” Tôi thở dài nhìn chiếc điện thoại đáng thương của mình đang bị cậu ấy nghịch ngợm, vô thức nói: “Cậu không thi tốt à?”
Tống Trì bật cười, tiếng cười cậu ấy trầm thấp phát ra từ lồng ngực.
Tôi từ từ nhận ra mình vừa nói gì, có chút lúng túng.
Phải làm sao bây giờ, Tống Trì có nghĩ tôi giả tạo quá không…
Hàng mi dài của cậu thiếu niên khẽ run, đôi mắt long lanh như nước: “Chị ơi, sau này chỉ được để mình tôi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này thôi, được không?”
Đáng yêu?
Hình như mình vừa mới chê bai thành tích của cậu ấy kém mà…
Rất đáng yêu sao?
Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, Tống Trì chỉ thử một lần đã thành công mở khóa điện thoại của tôi.
Lớp phòng thủ cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Tôi ủ rũ thầm thề, sau này nhất định không dùng ngày sinh làm mật khẩu nữa.
Tống Trì mở album ảnh, lướt lên lướt xuống, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu.
Tôi đột nhiên ý thức được điều gì, tôi giật mình, mạnh dạn xông lên cướp điện thoại.
Nhưng đã muộn, trên màn hình rõ ràng là ảnh chụp Tống Trì đang tắm.
“Chị ơi.” Hơi thở của Tống Trì trở nên dồn dập, gần như trêu đùa: “Giải thích một chút chứ nhỉ?”
“Xin lỗi…” Tôi cắn chặt môi dưới, mất nửa ngày mới thốt ra được hai chữ.
Chỉ hận không thể cuộn tròn mình lại ném xuống sông cho cá ăn.
Tống Trì khẽ cười: “Đừng làm nũng.”
“…”
Tôi đâu có…
Hôm nay nhất định là ngày xui xẻo của tôi, không nên ra khỏi nhà mới phải…
“Chị ơi, trả lời tôi, có thích không?” Tống Trì lắc lắc bức ảnh trên điện thoại, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen như mực tràn ngập cảm xúc, giọng điệu cậu ấy cứ như đang dụ dỗ.
Tôi như bị thôi miên mà gật đầu.
Gương mặt và vóc dáng của Tống Trì, đối với một đứa cuồng nhan sắc như tôi mà nói, đã là một sự phạm quy rồi.
Tôi căn bản không thể nói “không” với cậu ấy.
“Giúp tôi tháo kính xuống.”
Giọng nói trầm thấp của Tống Trì rất dịu dàng nhưng lại không cho phép từ chối.
Tôi mơ hồ đoán được điều gì sắp xảy ra, trái tim đập như trống, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Thiếu niên vòng tay ôm lấy eo tôi, siết chặt từng chút một: “Chị ơi, bây giờ chị không còn cơ hội hối hận nữa đâu.”
Giây tiếp theo, một cảm giác mềm mại áp lên môi tôi, chiếc kính gọng vàng bị siết chặt trong tay.
Đôi chân vô thức mềm nhũn run rẩy, khoé mắt tôi bị ép đến rưng rưng, vì để tránh ngã xuống mà tôi theo bản năng ôm lấy cổ cậu thiếu niên.
Tống Trì nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của tôi: “Lấy hơi, chị ơi.”
Sau đó lại tham luyến áp lên, từng chút một tiến vào sâu hơn, bá đạo công chiếm thành trì.
Bên tai chỉ còn lại tiếng nước sông cuồn cuộn và tiếng thở dốc quấn quýt của hai người.
8
Tôi đã không thể nhớ rõ mình đã trở về nhà từ bờ sông như thế nào vào buổi tối hôm đó.
Khi tắm rửa và soi gương, đôi môi tôi hơi sưng, đỏ như muốn rỉ máu.
Tôi trùm chăn kín đầu, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập liên hồi.
Đúng lúc này, WeChat bất ngờ hiện lên một tin nhắn.
Là do Quý Yến gửi tới:
“Trần Đường, có người nói nhìn thấy cậu ngồi bên bờ sông cả buổi chiều.”
“Tôi biết cậu rất yêu tôi, chuyện chia tay đối với cậu quả thực là một đả kích quá lớn, nhưng cậu đừng làm chuyện dại dột.”
“Trần Đường, kỳ thi tuyển sinh đại học sắp có điểm rồi, cậu thật sự không cân nhắc việc thi lại sao? Thật ra, ba năm yêu nhau, tình cảm của tôi đều là thật, nếu cậu thi lại mà có thể vào trường tốt…”
Tôi: “…”
Người bạn học nhìn thấy tôi ngồi bên bờ sông đó, chẳng lẽ không phát hiện ra bên cạnh tôi còn có một nam sinh khác sao?
Tôi gõ bàn phím, định giải thích với Quý Yến về mối quan hệ giữa tôi và Tống Trì.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì thấy không cần thiết.
Thôi thì một lần dứt khoát, trực tiếp xóa WeChat của cậu ta.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Ngày công bố điểm thi đại học ngày càng đến gần.
Các trang web lớn và các nhóm chat của trường đều đang dự đoán về thủ khoa của tỉnh năm nay, tranh cãi không ngớt.
Ngược lại, đáp án trong nhóm lớp của chúng tôi lại rất thống nhất.
“Chắc chắn là lớp trưởng rồi, không có gì phải bàn cãi.”
“Đoán top 1 tỉnh đơn giản như trở bàn tay ấy mà, hay là chúng ta đoán xem ai sẽ là top 2 tỉnh đi, tôi cảm thấy bạn học sinh đứng đầu khối lớp 12 trường trung học số 3 thành phố bên cạnh có hi vọng đấy.”
Bạn thân của Thẩm Đóa nhảy ra nói: “Cứ đoán mấy bạn học bá thì có gì hay, chi bằng chúng ta đoán xem lần này ủy viên học tập được bao nhiêu điểm đi, tôi đoán trước nhé, 250 điểm.”
Lục Khả gửi một sticker khinh bỉ: “Cậu đang tự giới thiệu bản thân đấy à. Cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào ủy viên học tập người ta, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Không phải là ghen tị với việc ủy viên học tập có quan hệ tốt với lớp trưởng đó chứ, tôi còn chẳng muốn vạch trần cậu đâu.”
“Theo tôi thì biết đâu thủ khoa của tỉnh lần này chính là ủy viên học tập đấy!”
“Đến lúc đó, mấy người cứ chờ mà tự vả mặt đi nhé.”
Bạn thân của Thẩm Đóa đáp trả: “Hừ hừ, Trần Đường đừng nói là thi không tốt, cho dù là lúc đỉnh cao thì cũng chỉ là người đứng thứ ba từ dưới lên thôi được chưa, cậu ta mà là thủ khoa của tỉnh á, tôi sẽ đổi theo họ cậu ta, nhận cậu ta làm chị.”
Tôi lặng lẽ đọc tin nhắn và thầm nghĩ: … Tôi không muốn có một đứa em gái như vậy đâu.
9
Ngày công bố điểm thi đại học, nhóm lớp náo loạn thông báo điểm số.
Quý Yến liên tiếp gửi hai tin nhắn: “678.”
“Ban tuyển sinh Thanh Hoa đang gọi điện cho tôi.”
Nhóm chat lập tức bị “Chúc mừng” spam ngập tràn.
Ngay sau đó, không ít bạn học điên cuồng tag Tống Trì.
“Lớp trưởng, anh Quý bên này đã chắc suất rồi, sao cậu vẫn chưa có tin tức gì vậy.”
“Lớp trưởng, qua 700 điểm không?”
“Mọi người đừng nóng, top 50 thí sinh điểm cao nhất sẽ không tra được, lớp trưởng có khi đang nghe điện thoại của ban tuyển sinh Thanh Bắc đấy.”
Nhóm chat im lặng một hồi, rất nhanh lại có một tin bom tấn được tung ra:
Bạn thân của Quý Yến: “Trời đất ơi, đừng quan tâm lớp trưởng nữa, tôi vừa thấy xe của ban tuyển sinh Thanh Hoa và Bắc Đại kéo băng rôn chạy qua kìa, hình như là đi về phía khu biệt thự, phía sau còn có cả đống phóng viên.”
Có người trả lời: “Có gì mà ngạc nhiên, lớp trưởng sống ở khu biệt thự mà, chắc là đến tranh giành thủ khoa rồi.”
“Nhưng mà.” Bạn thân Quý Yến gửi một tràng dấu chấm than: “Tôi nghe thấy thầy hiệu trưởng trên xe nói, người mà họ muốn tìm là ủy viên học tập.”
Quý Yến: “Cậu nghe nhầm rồi.”
“Chó Quý, chuyện này mà tôi nói đùa được à!”
“Mắt tôi thấy rõ ràng Thanh Hoa và Bắc Đại đua xe, xe Thanh Hoa bị nổ lốp, sửa ở chỗ tôi. Trong lúc đó người phụ trách liên tục gọi điện thoại, lẩm bẩm gì mà nhất định phải có được Trần Đường.”
“Chó Quý, xem ra… cậu chia tay ủy viên học tập là đúng rồi.”